Khương Sinh biểu hiện như vậy, làm sao thoát khỏi ánh mắt Nhất Dạ Thiên Thu, nhưng hắn chỉ mỉm cười một tiếng cũng không mấy để ý.
Nói đùa, hắn là Dược Vương kiệt xuất nhất a, nói hắn là Khấp Huyết giới này luyện dược tổ tông cũng không sai, rất nhiều đan dược vị loại đều do hắn tìm ra nghiệm chứng mà ra.
Còn có thật nhiều đại bí kì hoa diệu dược, tỉ như Không Thảo cùng Mạn Bà La Hoa thuộc tính đặc thù hắn cũng chưa công bố, Khương Sinh muốn làm sư tôn của hắn, không khác người si nói mộng.
Nhắc mới nói, đêm hôm trước nhóm kia Mạn Bà La Hoa trong Hắc Thiên dạ tiệc, đều bị hắn lấy đi hơn phân nửa, nguyên nhân bởi vì Hắc Thiên nhắc đến Thần lão tổ khiến người khác quên cả tâm tư ăn uống.
Trên bàn đồ ăn ngon, hầu như đều bị Nhất Dạ Thiên Thu âm thầm mang đi, tất nhiên có không ít người chứng kiến hành vi hèn hạ này của hắn, nhưng ngại mặt mũi không lên tiếng.
Những người đó, cũng thèm khát hèn hạ như Nhất Dạ Thiên Thu, chỉ là làm một bộ thanh liêm, vẫn không thể động tay.
Nhất Dạ Thiên Thu thì tốt, hắn ưa thích nhất chính là vô sỉ, luận vô sỉ ai dám hơn ta?
Các ngươi không dám vô sỉ, như vậy cứ để ta đến làm thay, đồ ngon kì bảo mình ta hưởng trọn!
“Nhất Dạ Thiên Thu, ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy?”
Một đạo uy áp thanh âm vang lên, khiến đang mỉm cười nhớ về chuyện vô sỉ đêm qua Nhất Dạ Thiên Thu tỉnh lại.
Toàn trường cũng kinh ngạc, bởi vì đạo thanh âm này có chút quen thuộc!
“Là.. Là Hứa Tiên Tông Sư!”
“Là lão tổ tông chúng ta.”
“Bái kiến hội trưởng đại nhân!”
Đám người nhao nhao hành lễ, chỉ thấy một gã thanh niên nam tử xuất hiện ở đây, hắn ánh mắt nhu hòa, có mấy phần ái tài nhìn Nhất Dạ Thiên Thu.
Lộc Hứa Tiên vận một bộ thư sinh nho nhã, nhìn qua tưởng chừng vừa ngoài hai mươi, tràn đầy sức sống, hắn xuất hiện là chuyện bình thường, nhưng mở miệng chiêu đồ lại là chuyện lớn.
Lần đầu tiên trong suốt nghìn năm qua!
Phải biết, Luyện Dược Luận Hội trăm năm diễn ra một lần, mà đi liền với nó chính là Thăng Hoa Yến. Suốt một nghìn năm qua, có thể lọt vào mắt xanh đại lão vốn dĩ rất ít, huống chi được nhân vật tầm cỡ như hội trưởng cùng hội phó thừa nhận.
Năm nay, hết hội phó Khương Sinh, lại đến hội trưởng Hứa Tiên Tông Sư vị này muốn nhận đồ đệ, đây cũng quá khoa trương đi!
Lộc Hứa Tiên chỗ dựa này, nên nhớ hắn là hai cỗ thế lực lớn người cầm quyền, là công hội hội trưởng cùng Thanh Lộc tộc lão tổ thân phận, thậm chí tại một khía cạnh nào đó càng cường đại hơn so với thế lực lót bảng Yêu Vương.
Nhất Dạ Thiên Thu không khỏi khiến người ta hâm mộ!
Chỉ là, ngoài suy nghĩ của đám người, Nhất Dạ Thiên Thu mỉm cười, nói: “Hiện tại vãn bối đối với bái sư vấn đề này chưa có cân nhắc, còn mong Hứa Tiên Tông Sư thông cảm bỏ qua.”
Toàn trường lặng thinh!
Từ chối!?
Lộc Hứa Tiên giống như đoán trước được, lại nói: “Người trẻ tuổi, ngươi là một viên ngọc quý nhưng vẫn chưa được mài qua, chi bằng nhận ta làm sư, ta sẽ toàn lực vun đắp cho ngươi.”
“Lại nói, khắp nơi thế lực đều nhìn chằm chằm ngươi, có ta ở đây bảo hộ ngươi như có thêm một tấm hộ mệnh phù!”
Nhất Dạ Thiên Thu cười nói: “Vãn bối hiểu rõ, chỉ là theo quan điểm cá nhân, làm người trẻ tuổi thì nên xông pha lịch luyện hồng trần, đi qua thế gian luân trầm khổ ải. Một mực khăng khăng sợ hãi ở lại một nơi để được bảo hộ, chỉ có hại mà không được lợi.”
Lộc Hứa Tiên ngạc nhiên, một cái Yêu Thú mà thôi, đứng trước hắn tôn này đại lão lại dõng dạc ăn nói như vậy, là bình thường hay bất thường?
Mà lại, lời này Nhất Dạ Thiên Thu càng giống như dạy bảo hắn, mà không phải trả lời.
Lộc Hứa Tiên không trả lời tiếp, ánh mắt hướng về toàn trường đám người nói: “Thăng Hoa Yến trăm năm diễn ra một lần, năm nay ngũ đại tân tú tài năng vượt bậc giành thắng lợi, bản hội trưởng tuyên bố bọn hắn chính thức trở thành Luyện Dược Sư Công Hội một thành viên.”
“Nhất Dạ Thiên Thu, trở thành cấp 3 luyện dược sư, lập tức đảm nhiệm quản lý ngoại phủ chức vụ, thụ hưởng đãi ngộ cấp 3 cùng đãi ngộ quản lý.”
“Hắc Thiên cùng Thiên Mệnh, trở thành cấp 2 luyện dược sư, lập tức đảm nhiệm Nội phủ chức vụ, thụ hưởng đãi ngộ cấp 2 cùng đãi ngộ quản lý.”
“Hạo Thiên cùng Tôn La, lập tức trở thành công hội một thành viên, là Nội phủ luyện dược sư.”
Đám người xôn xao!
“Nghe nói, Luyện Dược Sư Công Hội phân chia nhị phủ, Nội phủ phụ trách luyện đan chuyên môn, Ngoại phủ lại thuộc về bàn giao công tác, vận hành, buôn bán.. Nói chung không liên quan luyện đan a.”
“Chiếu ngươi nói, vì sao Hứa Tiên Tông Sư lại để cho tài năng nhất quán quân tại Ngoại phủ? Không phải hắn càng thích hợp ở trong Nội phủ luyện đan sao?”
“Xuỵt, khả năng là lão nhân gia ông ta phẫn nộ chuyện vừa rồi, Ngoại phủ luyện dược sư, nói có cũng được mà không có cũng không sao. Là một cái luyện dược sư, quanh năm chỉ biết đối ngoại không thèm luyện dược, sẽ chỉ so người khác tụt hậu phía sau.”
“Một khi tụt lại, liền bị người ta giẫm đạp, xem thường!”
“Hứa Tiên Tông Sư thật đáng sợ thủ đoạn a!”
Từng tiếng dị nghị vang lên, có người nói sở dĩ Nhất Dạ Thiên Thu bị bố trí đi đến Ngoại phủ, e rằng do từ chối bái sư, đã chọc giận Lộc Hứa Tiên, cho nên bị điều đi Ngoại phủ.
Luyện Dược Sư Công Hội Nội phủ, nằm tại Thanh Lộc Thành trung tâm mảnh đất này, nhận Yêu tộc triều bái Luyện Dược Thánh Địa.
Nhưng công hội Ngoại Phủ, lại nằm xa xa ngoài kia bức tường thành, chính giữa tam tộc lãnh địa.
Tam tộc này vẫn thuộc Yêu tộc, nằm tại Tây Vực Cổ Họa, là giao điểm của Hồ tộc, Hổ tộc và Thanh Lộc tộc.
Người khác không biết, Nhất Dạ Thiên Thu lúc này tâm như nở hoa, hắn từ đầu đến giờ đều âm thầm chờ đợi chuyện này, một khi vào Ngoại phủ, hắn càng có thêm nhiều thời gian làm việc khác.
Đối với luyện đan chuyện này, tất nhiên hắn rất ưa thích, nhưng sống lại đời thứ hai hắn càng muốn từng bước một đi lên, đi thêm võ đạo, song tu tinh thần lực.
Nếu một mực bị trói chân tại Nội phủ luyện đan, dù cho Đan đạo có thể tăng trưởng tạo nghệ, nhưng ở phương diện khác sẽ bị thụt lùi rất nhiều.
Đó là thiếu sót chí mạng!
Nhất Dạ Thiên Thu biết được Lộc Hứa Tiên là cố ý an bài hắn tại Ngoại phủ, muốn thử thách hắn cùng ma luyện hắn, đủ để mài hắn thành ngọc quý. Mà không phải an nhàn thảnh thơi tại Nội phủ.
Bấy nhiêu đây, đủ thấy Lộc Hứa Tiên cỡ nào thưởng thức Nhất Dạ Thiên Thu tài năng.
Tuyệt đối công nhận!
Hắc Thiên bị an bài tại Nội phủ, nói rõ rằng đối với Lộc Hứa Tiên, Hắc Thiên tiềm năng vẫn chưa thể so sánh cùng Nhất Dạ Thiên Thu.
Lúc này, đứng trong đám đông có hai gã nam tử, sắc mặt khó coi lo lắng nói: “Thảm thật rồi, Nhất Dạ tiểu tử này lại khờ dại chọc giận Hứa Tiên Tông Sư, bây giờ phải đi Ngoại phủ rồi a.”
“Tam Phương, ngươi có biết cách nào giúp hắn vẫn có thể tại Nội phủ sinh hoạt sao?”
“Tứ Thốn ngươi đừng ăn nói linh tinh, Thăng Hoa Yến có một qui tắc bất di bất dịch, một khi hội trưởng công bố kết quả, liền không thể thay đổi. Nếu thay đổi, là đối với hội trưởng bất kính, đối với qui tắc công hội sai lệch, đối với từng đời hội trưởng có lỗi.”
“Nhưng Nhất Dạ tiểu tử này đến đó quá nguy hiểm, hắn tu vi chỉ là Yêu Thú, nghe nói ở đó là tam tộc tranh giành chi địa, hắn dạng này chút ít tu vi đến đó làm quản lý, không phải trở thành mục tiêu bắt nạt sao?”
Tam Phương lắc đầu thở dài: “Ta tin tưởng Nhất Dạ huynh đệ không giống bình thường, hắn sẽ có cách riêng của mình. Lại nói, ngươi nhìn thấy Hắc Thiên công tử sao? Tựa như hắn cũng muốn xin đi Ngoại phủ nhưng bởi vì qui tắc kia mà không dám mở miệng a.”
...
___
Cầu đề cử truyện cùng kẹo:D
Sắp đến giáng sinh rồi, ta cũng chúc các vị đạo hữu luôn được hạnh phúc!!