Thanh Lộc Thành trăm năm một lần diễn ra Luyện Dược Luận Hội, sau ngày bế mạc đại hội, chính là Thăng Hoa Yến.
Thăng Hoa Yến mục đích chính là trao thưởng, sắc phong tân sinh luyện dược sư do Luyện Dược Sư Công Hội tổ chức mà ra, đồng thời cũng là nghi lễ dẫn tân tú thứ nhất đến Yêu Các cùng Yêu Binh.
Hai nơi này, là Yêu tộc trọng địa, không phải ai cũng có thể tùy tiện đến, quán quân phải do Luyện Dược Sư Công Hội người đáng tin cậy dẫn đường đi vào.
Nhưng Thăng Hoa Yến cũng có khác ý nghĩa, là Luyện Dược Sư Công Hội ăn mừng tiệc vui, chiêu đãi toàn bộ Thanh Lộc Thành, bởi vì bọn hắn vừa thu nạp được một đám tân sinh tài năng.
Càng có nhiều nhân tài, công hội trong Yêu tộc địa vị càng cao!
Luyện Dược Sư Công Hội lịch sử tồn tại đã rất lâu, hơn một nghìn năm trăm năm trước, ngay cả khi Lộc Hứa Tiên còn chưa ra đời đã tồn tại.
Lúc kia mẫu thân bạch lộc của Lộc Hứa Tiên còn là phàm thú, đã có Thanh Lộc Thành sừng sững, đã có Thanh Lộc tộc làm bá chủ ở đó.
Cho nên, để có được địa vị như hiện tại, có thể thấy Lộc Hứa Tiên cỡ nào tài năng cùng tâm trí, phải đấu tranh trải qua nhiều thế nào.
Thăng Hoa Yến tổ chức kéo dài chỉ một ngày duy nhất, ngày này khắp Thanh Lộc Thành đều được miễn thuế, toàn bộ đều miễn phí.
Những tửu lâu, hắc điếm, kỉ viện hay là dược phòng, luyện khí phòng mấy loại này kinh doanh mặt hàng đều miễn phí.
Là Luyện Dược Sư Công Hội chi trả cho toàn bộ!
Tỉ như một khách nhân, đến ăn một bữa bình thường, chi phí chi trả cho chủ quán, sẽ do công hội bỏ ra.
Thế nhưng phải nhớ, chỉ là bữa ăn bình thường.
Mỗi một nơi kinh doanh, đều có mặt hàng bình thường cùng cao cấp, ngày Thăng Hoa Yến này sẽ tự biết phân biệt rõ ràng.
Nếu chủ tiệm lấy ra hàng cao cấp bán, phí đó công hội sẽ không trả, đồng thời nếu bán ra được bao nhiêu mặt hàng bình thường, đều phải ghi lại sau đó nộp cho công hội xem xét chi trả.
Mọi thứ phải minh bạch, rõ ràng!
Luyện Dược Sư Công Hội cỡ nào tồn tại, không phải muốn qua mặt liền qua mặt, bọn hắn vào ngày Thăng Hoa Yến này mặc dù bỏ ra rất nhiều linh thạch chi trả, nhưng đổi lại rất nhiều danh tiếng vang xa.
Như một loại quảng bá tên tuổi!!
Sự thật, tại ngày Thăng Hoa Yến này, rất nhiều, không thể đo đếm số lượng sinh linh Yêu tộc đi đến Thanh Lộc Thành để tham dự, cũng có thể là ăn trực.
Ngày này, rất nhiều luyện dược sư trong công hội đều phải đi ra phô diễn tài năng luyện đan, là công hội truyền thống qui tắc, không ai được trái.
Thành phẩm luyện đan, sẽ được luyện dược sư bán ra với giá bảy mươi phần trăm, khiến dân chúng đỏ mắt tranh giành.
Thức ăn, vũ khí, đan dược, chỗ ngủ,... đều là miễn phí!
Thậm chí đắc đỏ đan dược vừa ra lò, đều được giảm giá!
Thanh Lộc Thành lúc này, là có một không ai trong thiên hạ, ngay cả Nhân tộc cùng Vu tộc tu sĩ đều khát vọng hướng đến.
Đương nhiên thời kì này chiến tranh còn đó, tu sĩ ngoại tộc muốn cũng không dám đặt chân đi vào Yêu tộc, huống hồ còn là Cổ Họa đại sâm lâm.
Cổ Họa, là nơi đáng sợ nhất trong Yêu tộc!
Phía bắc có Hắc Thủy đầm lầy bí ẩn cấm địa, phía Đông có hỗn loạn chi khu, phía nam có Vô Danh Sơn cùng Hầu tộc, phía Tây có san sát tộc đàn.
Trong đó, đáng sợ nhất chính là Hổ tộc Hổ Sào, còn có Thanh Lộc Thành nơi này.
Chớ nhìn Thanh Lộc Thành mặt ngoài yên bình, nhưng sau lưng cũng rất phức tạp, nơi này bị chi phối bởi hai cổ thế lực chính, là Thanh Lộc tộc cùng Luyện Dược Sư Công Hội.
Nhưng cũng có thời đại, Luyện Dược Sư Công Hội hội trưởng cũng là Thanh Lộc tộc thành viên, khiến cho hai thế lực phân chia trở thành một, nhất thống Thanh Lộc Thành bố cục.
Lộc Hứa Tiên chính là mối thắt này, hắn thân là Thanh Lộc tộc lão tổ, còn là công hội hội trưởng, cho nên thời này Thanh Lộc Thành là một thể, hoàn toàn không phân chia.
Thanh Lộc Thành trung tâm nhất, có xây dựng một tượng đài lớn, ngũ quan tinh xảo, tóc dài như suối mơ, tuấn dực mà lãng tử.
Tượng này, chính là Lộc Hứa Tiên.
Tượng đài ánh mắt hướng về một phương, trong tay nó cầm một viên đan lớn, sắc mặt u sầu như có tâm sự.
Nếu có người để ý, hướng nhìn của tượng đài là xa xăm Nhân tộc lãnh địa, như Lộc Hứa Tiên đang nhớ về một người, trong tay viên đan biểu tượng cho hắn là luyện dược sư thân phận.
Nhất Dạ Thiên Thu nhìn thấy tượng đài, sắc mặt phức tạp, hắn nhìn ra tâm sự của Lộc Hứa Tiên.
“Nghĩa phụ, Hứa Tiên đã là Luyện Dược Tông Sư, ngươi hiện đang ở đâu?”
Giống như có một loại thần giao cách cảm, Nhất Dạ Thiên Thu cảm nhận được tượng đài Lộc Hứa Tiên muốn truyền cho hắn câu nói này.
Đương nhiên, mọi thứ chỉ là do hắn tưởng tượng từ một phía, không hẳn là sự thật.
Tôn La đi theo một bên, áy náy nói: “Nhất Dạ huynh, tối qua vì ta ngươi đắc tội Tiểu Thế Tôn, thật lòng xin lỗi!”
Nhất Dạ Thiên Thu lắc đầu, nói: “Ngươi a, không phải chuyện gì nhỏ nhặt cũng cảm thấy có lỗi, nếu xem người khác là bằng hữu, ngươi phải hiểu người đó sẽ vì ngươi ra mặt.”
Tôn La cảm động, gật đầu nói phải.
Bọn hắn từ sớm đã đi ra hắc điếm, dạo một vòng trong Thanh Lộc Thành, nhưng hôm nay quả thật rất đông tu sĩ đến đây, bao quát phàm thú đều có mặt, khiến không khí có chút ngợp ngạt.
Cái gì gọi là phồn vinh, cái gì gọi là nhộn nhịp, đều có thể dùng nơi này miêu tả.
Binh bộ trong Thanh Lộc Thành đối với toàn thành khống chế rất nghiêm, Thanh Lộc tộc còn mời đến số lớn cao thủ từ các tộc khác phụ giúp tọa trấn, trả công vô cùng hậu hĩnh.
Cho nên, dù đông như vậy, cũng không có cái gì trắc trở, mỗi một người đi vào thành đều hiểu rõ điểm này.
Thăng Hoa Yến được diễn ra nơi quan trọng nhất, chính là trung tâm Thanh Lộc Thành, gần với Lộc Hứa Tiên tượng đài, đại lễ sắc phong cùng trao thưởng cũng diễn ra ở đây.
Năm vị tân tú trong Luyện Dược Luận Hội phải có mặt đầy đủ, được trao thưởng, ca ngợi, bái sư nhập môn, gia nhập công hội.
“Chiếu như Luyện Dược Luận Hội công bố, năm vị tân tú có khác biệt phần thưởng, ngoài gia nhập công hội ra lần này còn có thể bái sư. Luyện Dược Sư Công Hội bên trong nhiều vị tiền bối lâu năm kinh nghiệm, tuổi tác đã cao, muốn tìm đệ tử, nếu như năm vị các ngươi nguyện ý có thể bái sư.”
Dị Thương Yêu Quân dõng dạc tuyên bố, sau đó từ công hội đi ra nhiều vị lão giả, mỗi người hình dáng khác biệt, nhưng chung quy đều cao thâm mạc trắc.
“Là Hồng lão! Nghe nói Hồng lão hai vị đệ tử trước bây giờ đều là thiên tài, được Tỳ Sa Hoàng bệ hạ trọng dụng tại Mạn Bà La Môn.”
“Còn có Kha lão tiên sinh, không nghĩ đến lão nhân gia ông ta cũng có mặt.”
...
Mấy vị lão giả xuất hiện, khiến toàn trường náo động kinh hô, càng đối với năm vị tân tú coi trọng nhiều hơn.
“Năm vị tân tú, muốn bái sư tìm người dẫn đạo xin mời bước lên phía trước.” Dị Thương Yêu Quân cười nói.
Tôn La vui mừng quá đỗi, lập tức dời bước, nhưng hắn cũng đỏ mặt sau đó.
Bởi vì, chỉ có duy nhất hắn bước lên!
Bốn vị phía sau, mỗi một người đều là thiên kiêu chi tử, ánh mắt rất cao, giống như khinh thường phía trước chư lão, không hề quan tâm.
Đến đây chư lão cũng ngạc nhiên, đây là khinh thường bọn hắn?
Gọi là Hồng lão lên tiếng: “Tiểu Thế Tôn, ta thân già này muốn truyền lại hết thảy kinh nghiệm cho ngươi, ngươi có hay không muốn bái ta làm sư?”
Hạo Thiên cười lạnh: “Vãn bối ngu dốt, không dám nhận sư.”
Đổi lại một câu, chính là ngươi quá thấp kém, không đáng làm sư tôn ta.
Hồng lão sắc mặt trầm xuống, lại không nói tiếp, một bên Kha tiên sinh nhìn chằm chằm Tôn La, nói: “Tôn La, ngươi có nguyện ý bái ta làm sư?”
Tôn La vui mừng quá đỗi, nói: “Đệ tử bái kiến sư tôn!”
Lúc này, đi ra một vị thư sinh nam tử, hắn mặt mũi bình thường không có gì đặc biệt, nhưng khiến đám người tập trung ánh mắt.
Luyện Dược Sư Công Hội hội phó, Khương Sinh!
“Bái kiến hội phó đại nhân!” Đám người hành lễ.
Khương Sinh ánh mắt từ đầu đến cuối nhìn Hắc Thiên, mỉm cười: “Hắc Thiên tiểu hữu, ngươi có nguyện ý bái ta làm sư?”
Hắc Thiên mỉm cười: “Đa tạ Khương Sinh tiền bối hữu ý, nhưng ta đã có sư tôn, người kia cũng chính là ngoại công của ta!”
Khương Sinh giật mình nói: “Thì ra là vậy, nếu vậy thì ta cũng đành chấp nhận!”
Hắc Ngạc tộc quá bí ẩn, cho nên tin tức vốn dĩ không dễ lọt ra bên ngoài, Hắc Thanh đại trưởng lão cùng Hắc Thiên hai ông cháu liên hệ, thật sự rất ít người biết được.
Khương Sinh lại nhìn về Nhất Dạ Thiên Thu, môi nhấp nhá mấy cái như muốn nói cái gì, nhưng rồi cũng nhịn xuống rời đi.
Nhất Dạ Thiên Thu đắc tội không ít người, thu hắn làm đồ, chỉ có hại mà không có lợi!
...