Diệp Lãng nhấc số thức ăn đã đóng gói lên, chào một tiếng rồi lẻn đi thật nhanh.
- Tạm biệt! Ai muốn gặp lại ngươi, gặp ngươi đúng là xui xẻo!!
Đại Tỷ hừ một tiếng.
Một lúc sau, trong các thiếu nữ có người phát hiện điều gì, kêu lên một tiếng.
- A...
- Sao vậy?
Những người khác hỏi.
- Chúng ta không phải định trêu đùa hắn sao? Sao ta cảm thấy chúng ta giống như bị trêu đùa lại?
-...
Các thiếu nữ nghĩ lại, phát hiện sự tình hình như đúng là như vậy, mấy người bọn họ vốn dĩ định trêu chọc người khác, kết quả lại bị Diệp Lãng trêu lại, hơn nữa còn bị hắn làm cho giận gần chết.
- Ta đi giết hắn!
Đại Tỷ lại hô đánh hô giết, hơn nữa còn chuẩn bị đuổi theo.
- Bỏ đi! Là thế này, cũng có thể là báo ứng, chúng ta muốn trêu chọc người khác, nhưng cuối cùng lại bị người ta trêu chọc lại!!
Thiếu nữ xinh đẹp nhất kéo tay Đại Tỷ, cảm xúc nói.
- Đúng vậy! Kệ cho hắn đi, bây giờ đuổi theo hắn chỉ khiến người khác biết chuyện, người khác mà biết thì chúng ta sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ!
Thiếu nữ đầu têu nói, từ câu nói này, có thể thấy trí tuệ của nàng không thấp, không giống như lại thiếu nữ chỉ biết ăn chơi.
- Được, dù sao chúng ta chỉ là tiêu hao thời gian, bây giờ thời gian cũng hết, chúng ta về thôi!
Một thiếu nữ.
- Được! Lần sau gặp lại, mấy hôm nay ta có vài việc phải làm!
Một thiếu nữ khác nói.
- Ừm, hẹn vậy đi!
Các thiếu nữ tan cuộc, chuyện vừa rồi đã được họ bỏ lại phía sau, không lâu nữa họ sẽ dần quên mấy sự tồn tại của Diệp Lãng, dù sao Diệp Lãng cũng chỉ là một kẻ qua đường.
Lúc này, Diệp Lãng vẫn đang tiếp tục nhàn rỗi, cầm túi đồ ăn đi lang thang trên đường, hắn không bỏ túi thức ăn vào nhẫn không gian, bởi vì hắn đã tạm thời phong bế không gian trong nhất, hắn cảm thấy đã muốn diễn trò thì phải diễn triệt để một chút.
Trong khoảng thời gian này, hắn là một bình dân tiểu tử, không có không gian vật phẩm, không có tiền, đồng thời không thể sử dụng Luyện kim thuật, cũng không thể sử dụng Luyện kim vật phẩm.
Đương nhiên, đó là chỉ những lúc không nguy hiểm!
Sau một hồi đi dạo loanh quanh, Diệp Lãng tìm được một quảng trường, khoanh chân ngồi xuống một chiếc ghế dài trên đó, vừa luyện khí vừa thuận tiền khôi phục tinh thần.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Lãng mở mắt, tìm nguồn nước đánh răng rửa mặt, sau đó, bắt đầu luyện kiếm, hắn muốn đem kiếm pháp dung nhập vào trong cơ thể.
Nếu như lúc này, Đại Tỷ tiểu thư nhìn thấy Diệp Lãng, nhất định sẽ không còn hoài nghi hắn không phải một kiếm khách, bởi vì kiếm pháp của Diệp Lãng rất nhanh, không phải người thường có thể làm được, chỉ riêng điểm này đã có thể chứng minh hắn là một cao thủ dụng kiếm.
Nhưng, Đại Tỷ sẽ không cảm thấy Diệp Lãng lợi hại hơn mình, bởi vì nàng cảm thấy kiếm pháp Diệp Lãng nhanh thì nhanh thật, nhưng không có đấu khí kĩ duy trì, điều này khiến uy lực kiếm pháp của hắn không được lớn.
Chỉ là, nàng sẽ cảm thấy, kiếm pháp của Diệp Lãng tựa hồ có một loại khí tức đặc biệt, tốt cục là khí tức gì thì nàng không nói ra được.
Trên thực tế, những người nhìn thấy kiếm pháp Diệp Lãng đều có chung một cảm giác đó, khí tức đó kì thực chính là linh khí, trong kiếm pháp của Diệp Lãng ẩn hàm một loại linh khí người khác không bao giờ có được.
Có thể, đó chính là Độc côc cửu kiếm kiếm ý của Diệp Lãng!
Độc cô cửu kiếm, mặc dù chỉ là một bộ kiếm pháp, nhưng mỗi người dùng đều có cảm giác khác nhau!
Mỗi người đều có đặc điểm của mình, mỗi người đều có Độc cô cửu kiếm của riêng mình!!
Lúc này, trên quảng trường không có ai, cho dù có người nhìn thấy Diệp Lãng cũng cảm thấy Diệp Lãng nhảy múa nhiều hơn luyện kiếm, không nhìn kì thì không cảm nhận được.
Không biết qua bao lâu, trên quảng trường người mỗi lúc một đông, trời thì mỗi lúc một sáng, Diệp Lãng lúc này quyết định dừng lại, cũng mặc kệ những người đang nhìn mình, đi ăn bữa sáng của hắn.
Bữa sáng, chính là những thứ gói được hôm qua.
Vận động nhiều, Diệp Lãng cảm thấy khẩu vị cũng tốt, thực phẩm vốn chuẩn bị cho cả một ngày, vậy mà bị hắn ăn hết một nửa, vận động thêm một lúc nữa, cuối cùng giải quyết hết nhẵn.
Dù sao thức ăn này cũng là miễn phí, không liên quan đến những tính toán của hắn!
- Đẹp!
Diệp Lãng vận động chính là luyện kiếm, kiếm pháp của hắn càng lúc càng nhẹ nhàng linh động, người giống như bướm chơi hoa, ở đó "bay đi bat lại", động tác ưu mỹ, khiến người ta bất giác bị hấp dẫn.
Lúc này, mọi người cảm thấy Diệp Lãng không phải đang luyện kiếm, mà là đang múa kiếm, không, phải nói là kiếm múa mới đúng!!
- Kiếm pháp đẹp quá!
- Đây là kiếm pháp sao? Rõ ràng là đamh nhảy múa mà!
Bên cạnh có người bắt đầu nghị thuận, Diệp Lãng lúc này chẳng nghe thấy gì, hắn đã đem mình cách biệt với thế giới bên ngoài, toàn thân tâm dung nhập vào trong kiếm pháp, đi lĩnh ngộ kiếm pháp chân lý!!
Khi Diệp Lãng thu hồi thân tâm, thu kiếm rời đi, hắn mới phát hiện mình là tâm điểm quan tâm của tất cả mọi người, chẳng khác gì một người mãi nghệ.
Ý? Đợi đã? Mãi nghệ?
- Đa tạ các vị! Hôm nay tiểu đệ đi qua quý bảo địa, không vòng vo nữa, hi vọng các vị có tiền quyên tiền, có người quyên người!!!
Một đoạn ngôn ngữ kinh điển bạo xuất từ miệng Diệp Lãng.
-...
Đám đông trầm mặc, không phải họ không ngờ Diệp Lãng lại làm thế, là mà họ có chút không hiểu hắn đang nói gì, cần thời gian tiêu hoá.
Lúc Diệp Lãng lấy ra túi tiền đặt trước mặt, mọi người mới vỡ lẽ.
- Hứ...
Có người bắt đầu miệt thị, sau đó bỏ đi.
Nhưng, cũng có người lấy tiền ra cho Diệp Lãng, dù sao màn múa kiếm lúc nãy của Diệp Lãng cũng rất hấp dẫn, bỏ chút tiền thưởng cho hắn cũng đáng.
- Vui quá!
Diệp Lãng quỳ xuống nhặt tiền, bây giờ, hắn cảm thấy sự tình càng lúc càng thú vị, xem ra đổi một thân phận đổi một góc độ khác cũng rất thú vị.
- Tiểu tử, bắt được ngươi rồi, ai cho ngươi mãi nghệ ở đây!! Nộp phí bảo hộ chưa!!
-...
Diệp Lãng đang vui vẻ thì có người đến quấy nhiễu, khiến tâm trạng vốn đang rất phấn chấn của hắn bắt đầu có chút khó chịu.
Mấy hán tử này nhìn có vẻ hung hãn, bao vây lấy Diệp Lãng, dẫm lên chỗ tiền hắn vốn định nhặt.
- Quảng trường này là của đế quốc chứ đâu phải của ngươi!
Diệp Lãng nói.
- Ha ha! Cái gì của đế quốc, lão tử ở đây chính là lão tử, nếu như ngươi không phục thì tìm đế quốc bảo hộ ngươi. Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác của ngươi, ai thèm quan tâm chứ! Ha ha...
Một hán tử hung hãn cười lớn nói.
- Ngươi nói vậy là có ý gì, ta nghèo thì sao, không lẽ đế quốc không có vương pháp?
Diệp Lãng ngơ ngác hỏi lại.
- Có, nhưng sẽ không bảo vệ một tiểu tử nghèo như người!
- Vậy sẽ bảo vệ ngươi sao?
Diệp Lãng hỏi.
- Ha ha, ta không cần bảo vệ, lão tử ở đây chính là vương pháp!