Diệp Lãng vừa nhìn thấy bàn đầy thức ăn, lập tức ngồi xuống, thuận tiện lấy luôn thực đơn.
Vậy cũng chưa là gì, các thiếu nữ đều đã nghe mục đích đến đây của Diệp Lãng từ miệng Đại Tỷ, chỉ là gọi mấy món ăn mà thôi, họ cũng chẳng để tâm.
Tiếp theo, Diệp Lãng sau khi nhận được thực đơn liền bắt đầu chọn món, theo thói quen, hắn chọn những thứ đắt nhất, đương nhiên, nếu quá khó ăn, hắn sẽ tự bỏ qua.
Vậy cũng chưa là gì, cho dù là món đắt nhất, các thiếu nữ vẫn trả được, cùng lắm là thêm chút tiền lẻ mà thôi.
Chỉ là, khiến họ có chút không vui là, Diệp Lãng từ sau khi bước vào, chẳng buồn nhìn họ lấy một lần nào nữa mà cứ cắm đầu vào ăn.
Nhưng, tướng ăn cũng không phải quá khó coi, điều này khiến các thiếu nữ cũng cảm thấy kì quái, rõ ràng họ nhìn thấy tốc độ ăn của Diệp Lãng rất nhanh, nhưng tại sao lại không cảm thấy tướng ăn của hắn khó coi, không có cảm giác ngấu nghiến?
Họ tự hồ có một loại ảo giác rằng bình dân tiểu tử trước mặt là một quý tộc, đương nhiên, là chỉ quý tộc trong đám bình dân.
- Ê, tiểu tử, ngươi tên gì?
Một thiếu nữ hỏi.
- Diệp Lãng!
Diệp Lãng chỉ trả lời đơn giản hai chữ, sau đó, lại tiếp tục ăn, tựa hồ phải nói thêm một chữ cũng cảm thấy mệt.
- Diệp Lãng? Cái tên này rất phổ thông, vậy người đến từ đâu, đến đây làm gì? Còn nữa, ngươi là một võ giả sao?
- Kiếm khách! Một kiếm khách phiêu bạt giang hồ!
Diệp Lãng không trả lời vào câu hỏi chính mà ném ra mấy từ đã được chuẩn bị trước, lúc đến đây hắn đã chuẩn bị sẵn những câu trả lời.
Nếu như nói, có người hỏi căn nguyên hắn, hắn sẽ nói mình coi bốn biển là nhà, nghề nghiệp là một kiếm khách, phạm vi chức nghiệp chính là hành hiệp trượng nghĩa.
- Kiếm khách? Kiếm sĩ chính là kiếm sĩ, còn kiếm khách cái gì.
Đại Tỷ khó chịu nói,
- Còn nữa, người là đâu có được coi là kiếm sĩ, kiếm ngươi nhỏ như vậy, dùng để giết gà cũng không xong.
Diệp Lãng nổi giận, đứng bật dậy, chằm chằm nhìn Đại Tỷ, dằn mạnh kiếm lên bàn!
Đại Tỷ bị hành động này của hắn làm cho giật mình, hơn nữa ánh mắt Diệp Lãng còn khiến nội tâm nàng sản sinh một cảm giác sợ hãi khó hiểu, mặc dù chỉ là nhất thời, đến nàng cũng không cảm nhận được.
Các thiếu nữ cũng nhìn Diệp Lãng, bộ dạng căng thẳng, giống như sợ hắn sẽ đột ngột rút kiếm, nhưng, khiến họ bất ngờ nhất là, Diệp Lãng chỉ nói một câu.
- Ai nói không giết được gà! Nàng bắt một con gà đến đây, ta giết cho mà xem!
-...
Các thiếu nữ nhất thời ngây ra, họ cảm thấy não mình tự hồ không phản ứng kịp.
- Ha ha...
Đại Tỷ là người bật cười đầu tiên, nàng cảm thấy Diệp Lãng thực sự rất thú vị, không ngờ Diệp Lãng lại hiểu theo nghĩa ấy.
Ai cũng có thể nghe ra, câu nói đó của Đại Tỷ chỉ là một cách so sánh, chứ không phải thật.
- Ngươi là đồ ngốc à?
Đại Tỷ mặt có chút đen.
- Không phải! Còn nàng?
Diệp Lãng lắc lắc đầu, thuận miệng hỏi lại.
-...
Các thiếu nữ lại ngây ra, sau đó bụm miệng cười thầm.
- Ngươi muốn chết!
Đại Tỷ giận, chuẩn bị hất bàn, tay nàng đã bắt đầu nắm lấy mép bàn.
- Đại Tỷ! Đừng!
Thiếu nữ xinh đẹp nhất một lần nữa ngăn cản Đại Tỷ, nắm lấy tay không cho Đại Tỷ hất bàn.
- Hừ!
Đại Tỷ hừ lạnh một tiếng với Diệp Lãng, ánh mắt đó giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
- Ăn no rồi!
Diệp Lãng đúng lúc này xoa xoa bụng, thức ăn trên bàn mới chỉ hết một nửa, hắn đâu có phải thùng nước gạo, từng ấy thứ làm sao ăn hết được.
Nhưng, dù không là thùng nước gạo nhưng cũng nhiều hơn người khác rất nhiều.
- Nhanh vậy sao?
Các thiếu nữ sững người, họ cảm thấy Diệp Lãng mới ngồi xuống chưa được bao lâu, sao lại ăn mau như vậy.
- Không cần! Bữa này coi như bọn ta mời, ngươi chỉ cần chơi với bọn ta một lúc là được...
Các thiếu nữ không muốn cứ vậy để Diệp Lãng đi, họ đến mở màn còn chưa bắt đầu.
- Không! Ta vẫn phải trả tiền, thoả thuận trước rồi còn gì! Đây...
Diệp Lãng lập tức lắc đầu, sau đó ném năm đồng tệ lên bàn trước con mắt ngạc nhiên của các thiếu nữ.
-... Ngươi vậy là có ý gì? Năm đồng tệ?
Đại Tỷ trầm mặc một lúc, cướp lời hỏi.
- Đúng vậy! Năm đồng tệ là một bữa ăn của ta, hôm qua ta chỉ ăn có ba đồng tệ,
Diệp Lãng gật đầu nói.
-..., đó là ở những quán cơm bình dân rẻ tiền, ở đây là tửu lầu cao cấp, năm đồng tệ, đến điểm tâm cũng không đủ.
Các thiếu nữ trầm mặc một lúc nói.
- Ta biết!
Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
- Nếu đã biết, sao còn lấy năm đồng tệ ra trả tiền cơm.
Các thiếu nữ hừ lạnh nói.
- Ta chỉ biết năm đồng tệ của ta có thể ăn một bữa cơm, ở đây ta cũng là một bữa, bên kia cũng là một bữa, đều là giống nhau! Có gì khác sao?
Diệp Lãng nói.
-...
Các thiếu nữ trầm mặc.
- Không thể tính như thế được!
Đại Tỷ nói,
- Lúc nãy không phải ngươi nói sẽ trả tiền cơm cho chúng ta sao? Vậy thì hãy trả phần của mình đi!
- Đúng vậy, ta nói ta trả tiền cơm, nhưng ý của ta là ta sẽ trả số tiền vốn dịnh dùng cho bữa tối nay, ta dự tính là năm đồng tệ!
Diệp Lãng ngơ ngác nói.
-...
Vậy cũng được? Nói ra thì hình như là thế thật, hắn chỉ nói trả tiền cơm, nhưng không nói là tiền cơm gì.
Bỏ đi, không tính toán với bình dân tiểu tử, không phải chỉ là một bữa cơm sao, coi như mời khách được rồi!!
- Đúng rồi! Các nàng có ăn chỗ này nữa không?
Diệp Lãng chỉ số thức ăn còn lại trên bàn, hỏi.
- Không ăn!
Các thiếu nữ cùng đồng thanh trả lời, đồ ăn bị một nam nhân như Diệp Lãng ăn qua, họ làm sao còn dám đụng tới.
Sau khi nhận được câu trả lời, Diệp Lãng lập tức gọi vọng ra cửa!
- Tiểu nhị, gói về!
-...
Tên, tên tiểu tử này cũng vô sỉ quá! Các thiếu nữ khinh bỉ nhìn Diệp Lãng, họ đã chẳng còn gì để nói với hắn, không lẽ bảo họ đi cướp đồ ăn với một tên bình dân tiểu tử sao? Hơn nữa còn là những thứ họ vừa nói không cần.
- Ngày mai không cần mất tiền ăn cơm nữa!
Diệp Lãng trước con mắt khinh bỉ của các thiếu nữ, vui vẻ lẩm bẩm một mình, hắn chẳng buồn quan tâm đến sự tồn tại của họ.
Điều này khiến các thiếu nữ có chút khó chịu, đến thiếu nữ đẹp nhất cũng không khỏi có chút oán niệm với Diệp Lãng.
Lúc tiểu nhị bước vào, nhìn bộ dạng các thiếu nữ, ánh mắt như muốn ăn thịt người, hắn có chút sợ hãi, dùng tốc độ nhanh nhất đóng gói thức ăn trên bàn, sau đó lùi ra, chỉ sợ làm vật thế thân.
Sau chuyện này, tiểu nhị mới biết thì ra tốc độ đóng gói của mình nhanh như vậy, xem ra hắn đã tự xem nhẹ bản thân!!