Chọn hắn? Bà cô tổ này đang nói gì vậy, không lẽ nàng không biết ý tứ của câu đó sao? Ở một nơi đông đúc như này, không sợ người ta hiểu lầm sao?
Nhưng tiểu tử này cũng may mắn thật, được họ lựa chọn, đương nhiên, may mắn cũng có không ít ý tứ tương phản.
Lúc này, Diệp Lãng hoàn toàn hiểu lầm, hiểu lầm thiếu nữ có ý kia với hắn, hắn quan sát một lượt thiếu nữ, sau đó thản nhiên nói:
- Xin lỗi, ta không để mắt đến các nàng!
-!!
- Tại sao?!
Trong một giây, cả con đường đều im lặng, thiếu nữ ngây người, mấy thiếu nữ trên lầu cũng vậy, họ không bao giờ nghĩ có người sẽ nói điều đó ngay trước mặt họ.
Hơn nữa, người đó còn là một bình dân tiểu tử, một tiểu tử nghèo không đáng quan tâm!
Tất cả mọi người cũng như các thiếu nữ đều cảm thấy, ngươi có tư cách gì mà không để mắt đến chúng ta, một bình dân tiểu tử như ngươi, được chúng ta chọn là may mắn cho ngươi lắm rồi.
A, ta phỉ nhổ!
Bọn ta không để mắt đến ngươi, chỉ là muốn chơi đùa ngươi một chút, tìm vui mà thôi!!
- Ngươi vừa nói gì?
Thiếu nữ trước mặt Diệp Lãng có chút u ám, nhìn Diệp lãng mà mắt như toé lửa.
- Ta nói, ta không để mắt tới các nàng, xin hãy tránh đường!
Diệp Lãng nhắc lại, hắn hoàn toàn không để ý thấy nộ hoả trong mắt đối phương.
- Rắc!
Những người bên kia đường đều nghe thấy tiếng một thứ quả cứng hoàn hảo vừa bị bóp vỡ trong tay thiếu nữ.
- Ta muốn giết ngươi!
Thiếu nữ trực tiếp rút kiếm, sau đó chuẩn bị công kích Diệp Lãng.
- Đại Tỷ! Dừng tay!!
Thiếu nữ đẹp nhất hét lên.
-...
Thiếu nữ được gọi là Đại Tỷ dừng động tác, thanh kiếm dừng giữa không trung, không tiếp tục đi xuống.
May mà, không ai mất mạng, tiểu tử này đúng là may mắn.
Lúc này, mọi người tựa hồ đều cảm thấy Diệp Lãng vừa nhặt lại một cái mạng, nếu như không phải có người ngăn Đại Tỷ, Diệp Lãng kia nhất định sẽ bị bổ thành hai mảnh.
Mọi người không biết, nếu như thiếu nữ tiếp tục, Diệp Lãng sẽ nắm lấy thanh kiếm, trực tiếp phá công kích của thiếu nữ.
- Hừ! Loại kiếm này của ngươi dùng được gì, con gái cũng không dùng loại kiếm mỏng và nhỏ như thế này!
Đại Tỷ tựa hồ nhìn thấy động tác của Diệp Lãng, nhưng nó khiến nàng càng thêm khó chịu, nàng nghĩ đó chỉ là động tác tự bảo vệ vô thức của Diệp Lãng, thấy giờ khắc này mà Diệp Lãng vẫn không rút kiếm là nàng đã có thể đoán ra.
Đồng thời, kiếm của Diệp Lãng nhìn có vẻ hơi nhỏ, thanh kiếm trong tay Đại Tỷ còn rộng gấp đôi, hơn nữa dài hơn nhiều.
Kiếm Đại Tỷ trong tay con gái coi được coi là rộng là dài, chỉ là loại trung bình.
Mà những loại kiếm Đại Tỷ từng được xem qua, cho dù là con gái dùng, cũng không nhỏ như của Diệp Lãng, đều là lớn hơn một số.
Kiếm của Diệp Lãng sở dĩ tương đối nhỏ, trừ nguyên nhân bản thân cũng có chút nhỏ ra, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, đó chính là thanh kiếm đó căn bản không có kiếm các, cũng chính là phần che tay.
Như vậy, đương nhiên nhìn tương đối nhỏ!
Thanh kiếm này là Diệp Lãng tự làm cho mình, hắn không có phần che tay không phải vì hắn lười làm, mà vì hắn cảm thấy không cần!
Độc cô cửu kiếm không có bất cứ chiêu thức phòng ngự nào, chỉ có công kích, đây cũng chính là phòng ngự của Độc cô cửu kiếm, nếu như đã không có phòng ngự thì che tay cũng vô dụng.
- Kiếm lớn không lẽ uy lực sẽ lớn hơn một chút? Kiếm dựa vào người, chứ không phải dựa vào lớn nhỏ!
Diệp Lãng thuận miệng nói, sau đó chuẩn bị bỏ đi.
- Ngươi không được đi! Bọn ta mời ngươi lên đó nói chuyện!
Đại Tỷ một lần nữa chặn đường Diệp Lãng, lạnh lùng nói.
- Xin lỗi, ta không có thời gian chơi với các nàng, cũng không có hứng.
Diệp Lãng lắc lắc đầu, có chút trực tiếp nói.
- Ngươi có phải cảm thấy ta không đủ tư sắc không, đừng lo, có nhìn thấy người gọi ta lúc nãy không, nàng ấy rất đẹp.
Đại Tỷ thản nhiên nói, nàng có vẻ không quan tâm đến tư sắc của mình, nhưng không có nghĩa là nàng không có, mà ngược lại, nàng có nhiều hơn những người bình thường khác.
Ở Ngải La chi thành, thậm chí cả Ngải La đế quốc này, mỹ danh Đại Tỷ được rất nhiều người biết đến, nhưng mọi người cũng biết tính cách nàng, tương đối manh động, tương đối giống con trai...
- Nhìn thấy rồi, đúng là đẹp hơn nàng một chút, nhưng vậy thì có liên quan gì đến ta, xin hãy tránh đường!
Diệp Lãng vẫn bộ dạng thản nhiên,
- Đúng rồi, tiểu thư, ở đây chỗ nào ăn rẻ, còn nữa quảng trường công viên ở đâu?
Lúc này, Đại Tỷ nhìn Diệp Lãng, mặt tràn ngập vẻ hiếu kì và nghi hoặc, nàng hiếu kì, nàng nghi hoặc, đương nhiên là vì Diệp Lãng không đếm xỉa gì đến người mà nàng vừa nhắc đến.
Tring mắt Đại Tỷ, hình như không có ai dám coi thường người đó, nhất làm nam nhi, tất cả bọn họ, ai cũng muốn liều mạng tiếp cận, sao có thể coi thường được chứ?
Đúng là kì quái, không lẽ ở đây xa quá, tên bình dân tiểu tử này nhìn không rõ?
Đúng, chính là nguyên nhân này, mình có thể nhìn rõ nhưng nhãn lực của hắn chưa chắc đã bằng mình, nhất định là hắn nhìn không ra.
Trên thực tế, nhãn lực Diệp lãng không tệ, nhưng hắn chẳng buồn nhìn thiếu nữ kia, điều đó thì liên quan gì đến hắn, hắn nhìn nàng ta làm gì.
- Lúc nãy ngươi vừa nói gì? Ăn cơm rẻ? Bọn ta mời ngươi ăn, không cần trả tiền.
Đại Tỷ mặc dù tương đối manh động, nhưng cũng không ngốc.
Diệp Lãng nếu như muốn ăn cơm rẻ, vậy thì mình có thể dùng cái này dụ hắn đến, đợi chút, tại sao phải phiền phức như vậy, còn phải dụ, hừ, bảo hắn đến thì hắn phải đến chứ.
- Sao có thể thế được, chúng ta chẳng quen chẳng biết, sao có thể để các nàng mời, thế này đi, ta trả nàng tiền cơm.
Diệp Lãng lắc lắc đầu, nói ra suy nghĩ của mình.
- Được thôi, nếu ngươi muốn trả thì cứ trả! Đi theo ta.
Đại Tỷ thuận miệng nói, còn chuyện Diệp Lãng muốn trả tiền, nàng chẳng quan tâm, đối với nàng mà nói, chút tiền đó căn bản chẳng là gì.
- Ừm!
Diệp Lãng gật gật đầu, đi theo Đại Tỷ vào trong từu lầu.
Nếu như để bọn Diệp Lam Vũ biết, nhất định sẽ mắng Diệp Lãng hồ đồ, sao có thể tuỳ tiện đi theo một người, nếu như người ta có ý đồ gì không tốt với hắn thì sao?
Không sai, Đại Tỷ và các thiếu nữ đúng là có ý đồ không tốt với Diệp Lãng, định chơi đùa hắn một chút, tìm chút niềm vui.
- Mấy vị tiểu thư xinh đẹp, xin chào!
Diệp Lãng nhìn thấy các thiếu nữ, lịch sự chào hỏi, khí chấy quý tộc nhiều năm lúc này cũng có chút ngoại tiết.
Điều này khiến các thiếu nữ cảm thấy có chút kì quái, nhưng bởi vì khí chất quý tốc đó chủ loé lên rồi biến mất, hơn nữa những hành động tiếp theo của Diệp Lãng càng khiến họ cảm thấy Diệp Lãng chỉ là một kẻ bình dân không hơn không kém, mà còn là một kẻ bình dân rất đáng ghét nữa.