Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 397: Chương 397: Cứu và không cứu (1)




Thần y, mời ngươi cứu hắn… Tạp Toa quỳ gối trước mặt Diệp Lãng, quỳ xuống, dập đầu… Bây giờ nàng phải dùng hết tất cả biện pháp để chứng minh thành ý của mình, muốn Diệp Lãng biết nàng có thể trả bất cứ giá nào, chỉ cần hắn có thể cứu người là được. … Diệp Lãng nhìn Ái Đức Hoa cả người nhuộm đẫm máu không lên tiếng, mày hơi nhíu lại, không có động tác gì khác. - Phi Phi, ngươi giúp ta cầu hắn đi… Tạp Toa thấy Diệp Lãng không có động tĩnh gì liền có điểm như cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. - Này… Phi Phi có điểm đau đầu, mình và Diệp Lãng không phải rất quen thuộc, cũng không có giao tình gì, ngược lại còn có khoảng cách, có mâu thuẫn không nhỏ. Huống hồ Phi Phi nghĩ rằng chuyện này là tự Ái Đức Hoa tìm lấy, không liên quan đến người khác! - Cứu hắn, cứu hắn để làm gì, để hắn tiếp tục hại Diệp Lãng sao? Thất công chúa lạnh lùng nói, nếu là chuyện khác thì nàng còn có một ít trắc ẩn chi tâm, cũng sẽ để Diệp Lãng hỗ trợ cứu chữa một chút nhưng bây giờ là Ái Đức Hoa hại Diệp Lãng, không đạt được mục đích ngược lại còn tự hại mình. Hiện tại nàng không đối chọi Ái Đức Hoa đã là khách khí lắm rồi. - Đệ đệ, kệ người như vậy đi, để cho hắn chết đi cho rồi! Diệp Lam Vũ cũng nói, vừa rồi nếu Diệp Lãng không có Thủy Nguyệt Chi Kính, nếu hắn mơ hồ một chút thì hậu quả quả thật không thể tưởng tượng được. Chân Tiểu Yên đồng ý với hai người, cầm lấy tay Diệp Lãng, lắc lắc đầu ý bảo không cần. … Diệp Lãng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ái Đức Hoa đang bị cấm chiêu phản phệ. - Diệp Lãng, nếu ngươi cảm thấy rất lấy làm khó thì không cần phải miễn cưỡng… Phi Phi cũng không biết vì sao mình lại nói như vậy, theo lý thuyết thì mình phải nói giúp Tạp Toa, nhưng ra đến miệng lại biến thành như vậy. - Tiểu đệ, dù sao cũng là cái mạng người, có thể cứu thì cứu một chút a. Nhị tỷ nhíu mày, nàng suy nghĩ dựa trên đại cục, cảm thấy cứu người sẽ có nhiều ưu đãi với Diệp Lãng, lại nói là nàng cũng không đành lòng. Ừ, ngươi liền cứu hắn một chút, nhiều nhất là ta sẽ không đòi lại lông chim nữa…

Mặc dù Mia có một đôi cánh đen nhưng tâm địa lại rất tốt, không có cái loại sa đọa hắc ám. - Vốn lông chim ta cũng không cần trả mà, nếu ngươi muốn làm người tố thì bứt ra mười cái cho ta đi… Hai mắt Diệp Lãng sáng ngời nhìn cánh Mia. - Không! Mia lập tức thu hồi hai cánh, gắt gao chụm vào một chỗ, nàng cảnh giác cái loại ánh mắt này của Diệp Lãng, cái loại ánh mắt sớm hay muộn cũng bứt sạch lông chim của nàng. Đúng vậy, nếu điểu kiện cho phép thì Diệp Lãng sẽ vặt sạch lông của Mia, ách, là lông chim, lông chim trên cánh! - Diệp Lãng, rốt cuộc ngươi có cứu hay không? Diệp Chỉ Tình nhẹ nhàng hỏi. - vốn ta đang suy nghĩ xem có nên chữa trị bộ mặt của hắn hay không nhưng giờ nghe các ngươi nói ta mới phát hiện, người này muốn hại ta, sao ta phải cứu hắn? Diệp Lãng chỉ vào Ái Đức Hoa nói. … Chẳng lẽ bây giờ ngươi mới phát hiện ra vấn đề này sao? Vậy mà ngươi còn nghĩ xem có nên chữa trị khuôn mặt hắn, người như vậy thì cứ để mặc hắn đi, còn quản mặt hắn biến thành ma quỷ làm gì. Quả thật giống như quỷ, nếu không ai cứu trị thì khuôn mặt Ái Đức Hoa đúng là rất khủng bố! - không, van cầu ngươi, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi cả, dù bắt ta làm nô tỳ của ngươi cũng được, chỉ xin ngươi có thể cứu hắn thôi! Tạp Toa dập đầu trước mặt Diệp Lãng, liều mạng dập đầu, tiếng vang kia, còn có vết máu trên trán kia có thể chứng minh cảm tình của nàng với Ái Đức Hoa sâu đậm đến dường nào. … Đám người Diệp Lam Vũ cũng trở nên im lặng, các nàng nhìn Tạp Toa như vậy, bắt đầu có điểm đồng tình. Tuy rằng Ái Đức Hoa không đáng đồng tình nhưng Tạp Toa lại đáng để các nàng đồng tình, tình huống này làm các nàng cảm thấy có điểm khó xử. Bất quá may mà chuyện này không cần các nàng quyết đinh, chuyện này Diệp Lãng sẽ tự thu phục, mình cứ ở bên cạnh nhìn xem là được, không phản đối nhưng cũng sẽ không tán thành! - không cần, ta đã có một nữ nô rồi, không cần người khác. Ta rất tán thưởng tình cảm của ngươi với hắn nhưng ta cũng rất do dự, rốt cuộc hắn cũng là người hại ta… Diệp Lãng nhíu mày, mê hoặc và do dự. - Công tử, có cần chúng ta ném hắn cho Tư Đạt đại nhân không, lão nhân gia ông ta cũng có thể thu phục tình huống này. Phong Hành nói, tuy hắn cảm thấy Ái Đức Hoa là gieo gió gặt bão nhưng là thành viên của Thánh Giáo, bọn họ đều có một tâm địa thiện lương, sẽ không thấy chết mà không cứu. Trừ phi là cái loại tội nhân cùng hung cực ác, nhưng tình huống của Ái Đức Hoa còn chưa đến mức như vậy, chỉ cần cho hắn một ít giáo huấn là đủ. … Diệp Lãng không nói gì, nhìn về phía Diệp Chỉ Tình: - Đường tỷ, ngươi cảm thấy ta có nên cứu hay không? - A! Diệp Chỉ Tình không ngờ Diệp Lãng lại hỏi mình, ngây người một chút, sau đó lập tức nói: - Ta không biết, ngươi không cứu thì những người khác cũng cứu, đều như nhau cả! - Được rồi, cứ như vậy! Tư Đạt lão nhân kia tuyệt đối có thể ứng phó, có điều khuôn mặt… Quên đi, coi như cho hắn một cái giáo huấn vậy! Diệp Lãng gật đầu nói, chuyện này là ném cho người khác làm là tốt nhất. - Xích xích… Vừa nói chuyện Diệp Lãng vừa đánh ra mấy cái ngân châm, nhốt vào trong cơ thể Ái Đức Hoa để tạm ngừng, ổn định thương thế của hắn. Có điều có một ít người ở đây lại không biết, còn tưởng rằng Diệp Lãng muốn gia hai Ái Đức Hoa, không, phải nói là muốn trả thù Ái Đức Hoa một chút để phát tiết lửa giận trong lòng hắn. Mà lúc này tất cả mọi người cảm thấy dù hắn có phát tiết một chút cũng không có gì cả, châm nhỏ như vậy cũng chỉ đau một chút, không sao cả! Giống như Tạp Toa chỉ khẽ cắn môi, ánh mắt nhìn Diệp Lãng có điểm hận ý, bất quá nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, rất nhanh chôn dấu hận ý vào trong lòng bởi nàng biết tánh mạng Ái Đức Hoa còn nằm trong tay Diệp Lãng. Nàng không biết nếu không có vài cây châm này của Diệp Lãng thì rất có thể Ái Đức Hoa sẽ đi đời nhà ma trên đường đi. Nói đơn giản hơn là Diệp Lãng vẫn cứu Ái Đức Hoa, có điều phương thức hắn sử dụng ít người có thể nhìn ra, nói dễ nghe hơn là làm chuyện tốt không lưu danh, mà khó nghe một chút là không muốn mệt nhọc. Tình hình chung chuyện như vậy thường sẽ tạo thành kết quả chó cắn Lữ Đồng Tân, bất quá tin rằng sau này Ái Đức Hoa cũng có thể hiểu rõ, hai người hẳn sẽ quý trọng hạnh phúc hiện tại chứ không phải đi trả thù là tốt nhất. Nếu không như vậy thì tin rằng Diệp Lãng cũng sẽ không động thủ cứu người… - Tốt, ta đưa hắn rới, dường như Tư Đạt đại nhân đã trở lai Mơ Hồ Đường, khoảng cách có điểm xa a! Phong Hành nhíu mày nói, Mơ Hồ Đường lại ở Kỳ Tích Khu tận dưới chân núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.