Ngươi ghét bỏ cái gì, vốn ngươi phải đi bảo hộ Tư Đạt lão đầu cơ mà, ta không hiểu ngươi làm hộ vệ kiều gì nữa! Diệp Lãng thực tùy ý trả lời, cũng khinh thường Phong Hành một chút. … Một đám Quang Minh Kỵ Sĩ bên cạnh trầm mặc, vụng trộm nhìn Phong Hành, cũng nín cười, không dám phát ra tiếng, sợ đắc tội thượng cấp này của mình. - Ta… Quên đi, nói ngươi cũng chẳng rõ, đi đây! Phong Hành có chút buồn bực mang theo Ái Đức Hoa cùng Tạp Toa rời đi. Cứ như vậy, vốn dĩ Diệp Lãng còn phải bày ra một chút y thuật, bây giwof lại không cần nữa, mà cũng vì vậy nên những người khác không biết Diệp Lãng là Mơ Hồ Thần Y trong truyền thuyết kia. Trước, Diệp Lãng nói thì mọi người nghe không rõ lắm, sau này trận pháp khuyeechs đại âm thanh Phong hệ vì cấm chiêu của Ái Đức Hoa mà mất đi tác dụng, Phong Hệ hỗn loạn làm người ở khán đài không nghe được những người bên dưới nói gì. Có lẽ là trùng hợp, có lẽ là thiên ý! - Tỷ, Tiểu Thất, mụ béo, đường tỷ, ngoài ra vân vân… Vốn Diệp Lãng muốn chào hỏi với tất cả mọi người, kết quả phát hiện gọi thì họ sẽ không để yên cho mình nên hắn dùng từ “vân vân” thường dùng nhất cho khỏe. - Ngươi vân vân cái gì, sao đặt ta trong đống vân vân đó là sao, ngươi có ý gì đây? Những người khác không có bao nhiêu ý kiến nhưng làm nhị tỷ của Diệp Lãng, nàng phải có ý kiến. - Nhiều người quá, gọi từng người một rất phiền toái. Diệp Lãng giải thích, hắn không phát hiện ra vấn đề ở đâu. Rất rõ ràng nhị tỷ không phải hỏi cái này, nàng muốn hỏi vì sao lại đặt nàng trong đám vân vân kia chứ không phải hỏi vân vân có ý nghĩa gì. … - Được rồi, ta phải đi Vân Đinh cung điện, ngày mai tái kiến. Diệp Lãng cũng không quản những thứ khác, nói xong liền chuẩn bị chạy lấy người. Vân Đinh cung điện…
Đây là một chỗ mà dù có thân phận cũng không vào được, Diệp Lãng lại giống như nhà mình vậy, tùy thời có thể đi, điều này làm trong lòng rất nhiều người cảm thấy quái dị. - Từ từ! Diệp Lam Vũ lập tức hô. - Cái gì? Diệp Lãng dừng bước, ngơ ngác hỏi. Diệp Lam Vũ nhíu mày hỏi: - Có phải Hiên Viên Băng bảo ngươi đi Vân Đinh cung điện không? Diệp Lãng phải đến Vân Đinh cung điện, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu đám người Diệp Lam Vũ là điều này, là Hiên Viên Băng muốn gặp Diệp Lãng, bảo hắn đến. Diệp Lãng lắc đầu đáp: -Không phải, ta chỉ đến xem tàng thư của Vân Đinh cung điện, Hiên Viên Băng nàng nói ở đó tất cả bộ sách đầy của toàn bộ đại lục, tri thức của nàng đều học từ đó ra. - Nói sao cũng là vì nàng, cũng không khác nhau mấy, bất quá tỷ tỷ ta cũng không phải người nhỏ mọn như vậy, ngươi có thể ở đó một đêm, vài ngày nữa chấm dứt thi đấu thì ngươi với nàng cũng không có mấy cơ hội ở cùng nhau. Diệp Lam Vũ nhìn Diệp Lãng cười nói, ngữ khí rất ôn nhu. Đây là hoạt động bình thường, làm tỷ tỷ thì nàng sẽ không đi can thiệp. Mà nàng cũng đồng tình với Hiên Viên Băng bởi thân phận Hiên Viên Băng là Thánh Nữ, ngoài ở đây ra thì rất khó có thể gặp Diệp Lãng. Trên cơ bản Diệp Lãng sẽ không đến Thánh Thành, trừ phi có tình huống đặc thù… Mà Hiên Viên Băng vẫn là Thánh Nữ, hẳn sẽ không rời Thánh Thành. - Hiên Viên Băng? Là ai? Vì sao tiểu đệ đi Vân Đinh cung điện như ở nhà vậy, ngay cả tàng thư cũng vào được? Tiểu đệ, nói thật đi, rốt cuộc ngươi có phải là nhân viên cao cấp của Thánh Giáo không? Nhị tỷ ngày càng mơ hồ, nàng rất muốn làm rõ ràng mấy vấn đề này. Tuy rằng nàng đã biết một ít tình huống nhưng tình huống này cũng quá thần kỳ đi, nàng không thể không hỏi một chút. ở đây, rất nhiều người bên cạnh cũng có một ít vấn đề như vậy, cũng muốn hỏi một chút, tuy rằng trong bọn họ cũng có người biết một ít đáp án. - Không phải, ta không phải thành viên Thánh Giáo… còn có, đi Vân Đinh cung điện thì có gì khó đâu, chỗ đấy cũng không phải đầm rồng hang hổ gì… Diệp Lãng nói. - Không có thời gian, ta phải nắm chặt thời gian đọc sách, có một ít sách ngay cả Hiên Viên Băng cũng chưa nhìn qua… Ngay khi nói xong, Diệp Lãng cùng tiểu Nhị liền chạy đi, tốc độ rất nhanh làm cho người ta ngạc nhiên phát hiện, hóa ra chạy cũng có tốc độ như vậy… - Tiểu hỗn đản này… Diệp Lam Vũ vô lực lắc đầu. - Được rồi, tan thôi, đều tự quay về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có trận đấu đấy. - Tốt… Tuy rằng cảm thấy hành vi của Diệp Lãng có điểm kỳ quái nhưng bọn họ cũng có hiểu một chút nên không để ý mấy. Mà ngay khi mọi người chuẩn bị tan thì Diệp Lãng lại chạy về… … - Diệp Lãng, quên cái gì?
Thất công chúa mở miệng hỏi, nàng tin rằng chỉ có Diệp Lãng quên cái gì đó mới quay về, nếu không tuyệt đối sẽ không quay lại nói câu tái kiến… - Ừ, mụ bèo, cho ta bữa tối và bữa khuya. Diệp Lãng gật gật đầu, liền chuyển hướng nói với Chân Tiểu Yên. - Ngươi còn nhớ cơ à, ta tưởng rằng ngươi sẽ ăn ở bên kia chứ. Chân Tiểu Yên lấy ra một hộp thức ăn đưa cho Diệp Lãng, mà từ hoa văn trên hộp có thể nhìn ra nó không bình thường mà là một loại luyện kim công cụ. Đây là Chân Tiểu Yên chuẩn bị cho mình và Diệp Lãng, chủ yếu là dùng để giữ ấm giữ tươi. - Ngốc, có ngươi ở đây thì ta sẽ ăn của người khác sao? Đi đây! Diệp Lãng nhận hộp thức ăn, sau đó lại chạy. … Chân Tiểu Yên nhìn chỗ Diệp Lãng biến mất, nơi mà bụi bat mịt mù kia, khóe miệng lộ ra một tia cười thật ấm áp. - Đừng ngây ngô cười nữa, biết là hắn thích nhất là ngươi… thực vật rồi… Diệp Lam Vũ lôi kéo Chân Tiểu Yên nói. - Chỉ vậy là đủ rồi, nếu hắn thích ta mới phiền toái kìa, ta mới không thích đầu đất ngây ngô này đâu! Mặt Chân Tiểu Yên hơi hơi hồng, hờn dỗi nói. - Biết rồi biết rồi, ngươi không cần giải thích! Diệp Lam Vũ cùng Thất công chúa đồng thời nói, bất quá trong mắt lại bắn ra tia nhìn ám muội. … Chân Tiểu Yên trầm mặc, nàng không muốn giải thích, quả thật trong lòng nàng không có tình yêu nam nữ đặc biệt gì với Diệp Lãng, ít nhất là chính nàng không cảm thấy được… Đối với Diệp Lãng, nàng là cái loại thân mật hơn bằng hữu một chút, có thể gọi là tri kỷ. Nàng nhìn Diệp Lãng không giống như ngày trước nhìn Mạc Á, nàng cảm thấy Diệp Lãng đẹp trai hơn Mạc Á nhiều, cũng tiêu sái hơn nhiều, càng thích hợp làm người yêu hơn. Có đôi khi nàng sẽ lấy Mạc Á ra chọc chọc Diệp Lãng làm Diệp Lãng rất khó chịu, mà nàng sẽ ở một bên cười to. Bất quá nàng lại càng thích ở cùng một chỗ với Diệp Lãng hơn bởi Diệp Lãng có rất nhiều ưu thế ở các mặt hơn so với Mạc Á, mà quan trọng nhất là cái loại cảm gaics thân cận này, ở bên cạnh Diệp Lãng thì nàng sẽ cảm thấy rất thoải mái, rất thả lỏng. Đồng thời cũng rất vui vẻ khoái hoạt. Mà thường thường khi nghĩ đến đó thì Chân Tiểu Yên sẽ mặc kệ việc nghĩ về quan hệ của mình và Diệp Lãng, dùng lời của nàng là “mặc kệ nó đi, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi.” Khán giả không rõ chân tướng thì vẫn tiếp tục xem những trận đấu tiếp theo… Cứ như vậy mỗi người đều tự làm chuyện của mình, chuyện này cũng kết thúc ở đây.