- Biết chỉ dạy cho người khác cũng không nhất định phải đạt tới cảnh giới! Ta thường xuyên dạy Tiểu Yên làm thức ăn, nhưng ta biết làm sao?
Diệp Lãng thuận miệng nói.
Lời của Diệp Lãng nhắc tới chuyện mà tất cả mọi người đều biết đến, người nào cũng biết Diệp Lãng dạy Tiểu Yên làm rất nhiều món ăn, vậy cũng giống như dạy Tiểu Yên nấu nướng, nhưng nếu để chính hắn đi làm, nhất định là không xong.
Mặc dù Diệp Lãng có thể nướng thức ăn, nhưng cũng chỉ bình thường mà thôi!
Cách nói như vậy cũng tương tự như Chân Tiểu Yên có tay nghề nấu nướng thật cao, chẳng lẽ Diệp Lãng càng cao hơn hay sao? Rất rõ ràng điều này là không thể nào.
Biết dạy người cũng không nhất định bản thân cũng biết làm, mà người biết làm cũng chưa chắc là biết dạy, đây là một đạo lý thật đơn giản, nhưng thực sự là như thế sao?
Đáp án này có lẽ chỉ riêng Diệp Lãng mới biết.
- Chuyện của Tiểu Yên đích thật là như vậy, nhưng đây là hai chuyện khác nhau, ngươi thật sự là như vậy sao?
Diệp Chỉ Tình thật tỉnh táo hỏi, Diệp Lãng không biết làm thức ăn là một chuyện, mà có biết vũ kỹ cùng ma pháp hay không lại là một chuyện khác.
Người bình thường dưới tình huống như thế nhất định sẽ bị mê hoặc, sẽ không hỏi kỹ lưỡng trình độ vũ kỹ cùng ma pháp của hắn, cảm thấy được có lẽ hắn chỉ biết dạy mà bản thân trình độ cũng không bằng các nàng, nhưng Diệp Chỉ Tình thì khác, nàng sẽ không bị mơ hồ như vậy.
- Thật sự! Ta cũng không tiến vào Thiên cấp, đừng quên, ta là một phế vật vô thuộc tính.
Diệp Lãng cười nói.
- …
Vô thuộc tính, chuyện này tựa hồ mọi người đều đã sớm quên lãng, bởi vì Diệp Lãng vô thuộc tính, giống như chính bản thân hắn mà nói, không có chút ảnh hưởng, mà luyện kim thuật cường hãn của hắn cũng làm người ta lãng quên điểm này.
Phế vật? Nếu hắn là phế vật, thì toàn bộ người trong thiên hạ đều là như thế.
Ngẫm lại chuyện này Diệp Chỉ Tình cũng không nói thêm lời nào, nàng cũng hiểu được Diệp Lãng rất khó đột phá Thiên cấp, hơn nữa chính Diệp Lãng cũng nói, hắn cũng không tiến vào Thiên cấp.
Nàng tin tưởng Diệp Lãng sẽ không nói dối, ít nhất sẽ không nói dối trước mặt mấy người Diệp Lam Vũ!
Nhưng nàng cùng mọi người đều xem nhẹ một việc, dù Diệp Lãng không tiến vào Thiên cấp, cũng không có nghĩa hắn không có đủ thực lực đối kháng Thiên cấp, đây chính là điểm khác biệt giữa hắn cùng mọi người, cũng là bí mật mà hắn không muốn bị người biết.
Hắn không tiến vào Thiên cấp, đây chỉ là tiêu chuẩn của đại lục này mà thôi, mà tiêu chuẩn của hắn làm thế nào có thể cân nhắc? Hiển nhiên là không thể nào.
Cứ như vậy mọi người cũng không tiếp tục thảo luận về vấn đề này, tiếp tục ăn cơm nói chuyện phiếm, sau đó đều tự về phòng nghỉ ngơi.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua trong công việc tu luyện và nghiên cứu của mọi người, mà trong mấy ngày gần đây, Diệp Lam Vũ cùng thất công chúa tựa hồ đều có dấu hiệu muốn đột phá, hai nàng cảm giác được thời gian đã sắp tới, là một khắc có thể đột phá được cửa ải Thiên cấp này.
Về phần Diệp Chỉ Tình, giống như đã đột phá từ mấy ngày trước, có lẽ chính bởi vì như vậy các nàng cũng cảm thấy mình đã đạt tới cửa ải đó.
Ngày này, Diệp Lãng nhìn vào chiếc thuyền đã đại khái thành hình, hắn đang chế tạo công cụ luyện kim, muốn làm chiếc thuyền này càng trở nên hoàn mỹ.
Đây là một chiến thuyền đủ làm thế giới lâm vào náo động, sẽ làm mọi người đều hiểu rõ Diệp Lãng là người chuyên sáng tạo kỳ tích.
Đương nhiên, muốn sáng tạo kỳ tích cũng cần có thật nhiều thời gian, hiện tại Diệp Lãng đã trải qua bảy tám tháng làm việc này, con thuyền này hiện tại đối với hắn mà nói chỉ là bán thành phẩm.
Nhưng đối với những người khác mà nói, con thuyền này được xem như tồn tại hoàn mỹ nhất, ít nhất Chân Tiểu Yên cùng Tiểu Linh đều cho rằng như vậy, mấy tháng trước các nàng cũng đã cảm thấy được điều này.
Nhưng trong vòng mấy tháng này, các nàng mới phát hiện nguyên lai còn chưa được như ý nghĩ các nàng, vẫn còn không gian phát triển xa hơn nữa.
Đây là con thuyền như thế nào? Cụ thể làm được cái gì?
Vấn đề này Diệp Lãng cũng không trả lời, chỉ nói sẽ làm các ngươi đủ chấn động!
Đương nhiên, mấy vấn đề này mấy người Diệp Lam Vũ không biết, nhưng Chân Tiểu Yên cùng Tiểu Linh ít nhiều có thể suy đoán được bí mật bên trong.
Mà ngay khi Diệp Lãng trang bị những vật ở trên thân tàu, hắn đột nhiên ngừng lại…
- Lão sư, làm sao vậy, chẳng lẽ ta làm điều gì đó không đúng sao?
Tiểu Linh lập tức hỏi, Diệp Lãng có đôi khi sẽ như vậy, đại bộ phận nguyên nhân do lắp đặt đồ vật không đúng, mà phần ít là do Diệp Lãng có ý tưởng mới.
- Không có gì, ngươi làm tốt lắm.
Diệp Lãng cười cười đáp.
- Hay là ngươi nghĩ ra điều gì mới, vật này đã không thích hợp?
Tiểu Linh hỏi.
Luyện kim thuật chính khi nghiên cứu ra vật gì đó, cũng chưa chắc đạt tới công dung, nhiều khi đều là vật vô dụng!
Nhưng cũng như bên trên đã nói, ở trong quá trình nghiên cứu họ cũng hiểu được rất nhiều tri thức mới!
Diệp Lãng lắc đầu cười nói:
- Không phải! Ngươi làm rất khá!
Trong lúc nói chuyện Diệp Lãng lại lắp đặt trang bị lên thân thuyền, luyện kim thuật quang mang đột nhiên lóe lên, đồ vật kia như được dung nhập vào trong thân thuyền, nhìn không ra đã được trang bị.
Sau đó Tiểu Linh có chút mê hoặc, vừa rồi Diệp Lãng ngẩn người là vì sao?
Cho nên nói vừa rồi nhất định đã có sự tình gì.
- Chuyện gì xảy ra?
Tiểu Linh trực tiếp hỏi.
- Ta cảm giác được trong không khí, hỏa nguyên tố cùng thủy nguyên tố xao động thật mạnh!
Diệp Lãng tiếp tục làm việc, cười nói, trong dáng tươi cười còn có vẻ cao hứng.
- Hỏa nguyên tố, thủy nguyên tố?
Tiểu Linh có chút khó hiểu, sau đó chuẩn bị kiểm tra, nàng còn cho rằng mình có vấn đề gì.
- Vấn đề không phải tại việc này, có lẽ các nàng đã đột phá.
Diệp Lãng ngăn trở Tiểu Linh tìm kiếm, đồng thời giải thích.
- Đột phá? Ngươi muốn nói là Lam Vũ tiểu thư cùng thất công chúa điện hạ sao?
Tiểu Linh ngây ra, lập tức nhớ tới chuyện kia.
Hai người bọn họ có thuộc tính băng hỏa, chính là thủy nguyên tố cùng hỏa nguyên tố!