Bọn Hề nhi đều trầm mặc, Hề Nhi biết Diệp Lãng không quan tâm đến mình, nhưng không ngờ hắn lại trả lời dứt khoát như vậy.
Các thiếu nữ kia lại càng ngạc nhiên hơn, lúc này, rất nhiều nam nhân đều muốn được lên đó, vậy mà Diệp Lãng mời còn không lên!
Lúc này,họ tự hồ đã tin một việc, tiểu tử bình dân Diệp Lãng đúng là không quan tâm đến Hề Nhi, càng không quan tâm đến họ.
- Ta có chuyện muốn nói với ngươi, lên một chút thôi mà, đâu phải đi chết!
Đại Tỷ trực tiếp nói.
- Nàng có chuyện muốn nói với ta, vậy thì phải là nàng xuống mới đúng, đâu phải đi chết.
Diệp Lãng bình thản trả lời, nếu như đổi thành người khác, nhất định sẽ bị hắn làm cho giận chết.
Nhưng, Đại Tỷ chính là Đại Tỷ, nàng không giận mà trực tiếp đưa ra lý do của mình:
- Ta không tiện xuống, y phục không thuận tiện, nếu không ta sớm đã nhảy xuống đánh ngươi rồi!!
-...
Diệp Lãng trầm mặc một lúc,
- Được rồi, ta lên, thang đâu?
- Ngươi không biết nhảy lên à? Ngươi là một kiếm sĩ cơ mà!!
Đại Tỷ thấy Diệp Lãng hỏi thang, có chút kì quái, cao đài này mặc dù được gọi là cao đài, nhưng đối với võ giả mà nói rất đơn giản, căn bản không có trở ngại gì.
Trong ấn tượng của bọn Đại Tỷ, Diệp Lãng là một võ giả, hơn nữa còn là một võ giả dùng kiếm tương đối lợi hại, cho nên, cao đài đối với hắn mà nói, hoàn toàn không có khó khăn.
- Ta không muốn nhảy, có thang không.
Diệp Lãng thuận miệng nói, những lời này của hắn khiến người ta hiểu ra một việc, hắn có thể nhảy, chỉ là không muốn mà thôi.
- Tại sao không muốn? Thang ở phía sau, đi ra đấy phiền lắm.
Đại Tỷ hỏi, chỉ cho Diệp Lãng vị trí thang.
- Chỉ là không muốn! Phía sau cũng phiền, hay là nàng bỏ tóc xuống, kéo ta lên...
Diệp Lãng thấy tóc Đại Tỷ dài, nên nghĩ cách này cũng được.
Rõ ràng, Diệp Lãng coi Đại Tỷ là công chúa tóc dài, muốn nàng dùng tóc kéo hắn lên!!
Nhưng Đại Tỷ có thể là công chúa tóc dài sao? Tóc của nàng mặc dù dài thật, nhưng muốn kéo Diệp Lãng lên là không thể, trừ phi nàng bất chấp hình tượng, dùng thân thể mình làm cầu.
Chỉ có điều, làm như vậy, chi bằng nàng giơ tay kéo Diệp Lãng lên.
- Cút!
Đại Tỷ trực tiếp mắng một câu, lòng thầm nghĩ, cách đấy mà ngươi cũng nghĩ ra được.
- Ờ, vậy ta đi!
Diệp Lãng trực tiếp quay người bỏ đi, hắn không muốn lên đó, đối với hắn mà nói là một việc phiền phức, bây giờ Đại Tỷ bảo hắn cút, vậy thì tốt quá.
- Quay lại! Ta kéo ngươi lên, ngươi đúng là phiền phức!!
Đại Tỷ có chút bực bội nói, đương nhiên, nàng không dùng mái tóc của mình, chỉ là lấy ra một sợi dây từ trong nhẫn không gian, dùng dây kéo Diệp Lãng.
Chuyện Đại Tỷ lấy ra một sợi dây mọi người tựa hồ không để tâm, bởi vì Đại Tỷ thường xuyên đánh trói người khác, trên người có dây thừng hay bao tải là chuyện hết sức bình thường.
Khi Diệp Lãng lên đến cao đài, hắn phát hiện mình đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, bởi vì trên cao đài, trừ một trăm cô dâu ra, không còn ai khác, càng không có nam nhân.
Một người như Diệp Lãng lên đó, sẽ trở thành điểm lục trong vạn đoá hoa, vừa thu hút nhiều sự chú ý, đồng thời cũng bị rất nhiều người ngưỡng mộ, đố kị, hận!!
Chỉ là bản thân hắn chẳng có chút cảm ngộ nào, thấy cũng giống như những chỗ khác.
- Nàng mới phiền, có gì nói mau lên!
Diệp Lãng sau khi lên đài, liền mỉm cười gật đầu chào hỏi những người khác, sau đó nói với Đại Tỷ.
Chuyện lễ tiết, Diệp Lãng chưa bao giờ quên, hắn từ nhỏ đã được nuôi dưỡng giữa những quý tộc, điều này cũng khiến bọn Hề Nhi cảm thấy bất ngờ, họ tựa hồ không nghĩ, Diệp Lãng lại có lễ tiết như vậy.
- Ta muốn hỏi ngươi, sao ngươi chưa đi?
Đại Tỷ hỏi.
- Nếu ta đi thì làm sao tham gia hoạt động này được! Không phải nàng giữ ta lại sao, đầu có nàng có phải bị đụng vào đâu không?
Diệp lãng trực tiếp hỏi Đại Tỷ, nhìn nàng với ánh mắt thương hại.
- Đầu ngươi mới bị đụng!! Ta hỏi ngươi, ngươi số bao nhiêu!
Đại Tỷ cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đây mới là thứ nàng muốn biết.
- Hình như là năm không năm không, là con số rất dễ nhớ.
Diệp Lãng cầm thẻ bài của mình, thuận tiện nghiên cứu luôn, hắn cảm thấy thẻ bài này hình như có chút không đơn giản, không chỉ là những con số mà còn có một vài công năng khác.
Diệp Lãng đoán không sai, thẻ bài này đúng là không phải con số bình thường, mà có một chút công năng nhỏ, cụ thể là gì, phía sau sẽ có người tuyên bố.
- Cái gì? Ngươi là năm không năm không?
Nghe thấy Diệp Lãng nói vậy, bọn Đại Tỷ đều ngây ra, Đại Tỷ là người đầu tiên phản ứng lại, nhưng đã bị Diệp Lãng hỏi ngay.
- Đúng vậy, năm không năm không, sao, có vấn đề gì à?
Diệp Lãng cầm thẻ bài, có chút nghi hoặc nhìn Đại Tỷ.
- Không có...
Đại Tỷ nghiến nghiến răng, tựa hồ có chút oán niệm.
Đúng là kì quái, không lẽ con số của ta không nên xuất hiện? Cho dù ta không cầm thì người khác cũng sẽ cầm, sao lại trách ta.
Bỏ đi, nữ nhân là như vậy, ra cứ nên chạy trước!
- Nếu không còn gì nữa, ta xin phép đi trước, tạm biệt!
Diệp Lãng trực tiếp quay người nhảy xuống cao đài, không cho bọn Đại Tỷ có cơ hội níu kéo.
- Hừ! Lúc lên còn nói nọ nói kia, bảo là không lên được, bây giờ đi thì nhanh nhẹn thế, trực tiếp nhảy xuống luôn.
Đại Tỷ giơ tay, tựa hồ như muốn gọi Diệp Lãng lại, chỉ là cuối cùng nàng không gọi mà chỉ ở đó nhìn Diệp Lãng rời đi.
- Đại Tỷ, xem ra muội rất có duyên với Diệp Lãng, là hắn cầm số năm không năm không.
Bọn Hề Nhi quây đến, trêu đùa nói.
Tại sao họ lại có biểu tình đó, kì thực rất đơn giản, trước đó, một trăm người họ đều đã chọn đối tượng, đương nhiên, là tuỳ cơ lựa chọn, tuỳ tiện đưa ra một cặp số, đối phương chính là người ghép cặp với cô dâu hôm nay.
Kì thực mặc dù là bây giờ mới phát số, nhưng hai đội xanh đỏ cũng như "chú rể" trong đội xanh sớm đã lựa chọn xong.
Cái này không phải ăn gian, mà là tuỳ cơ, bởi vì không ai biết là ai sẽ lấy được số hiệu, mỗi số hiệu đều là tuỳ cơ.
Số đơn là đội đỏ, số cặp là đội xanh, một trăm chú rể sẽ do một trăm cô dâu tuỳ tiện lựa chọn trong những số cặp này, cũng là tuỳ cơ.
Vốn dĩ là một hoạt động, nếu như còn bị những người khác can thiệp lợi ích, thì trò chơi sẽ chẳng còn hấp dẫn nữa.
Trước đó con số mà Đại Tỷ đưa ra vừa hay chính là con số trong tay Diệp Lãng, năm không năm không!!