-... Đại Tỷ, không lẽ muội thích hắn thật? Tại sao lại biện hộ cho hắn?
Hề Nhi nhìn Đại Tỷ, nhíu mày hỏi.
Xem ra, những lời nói mập mờ lúc nãy, chỉ là trêu chọc Đại Tỷ. Nhưng bây giờ thì không giống vậy, nàng cảm thấy Đại Tỷ đúng là đã thích Diệp Lãng, cho nên, nàng bắt đầu lo lắng.
Mặc dù nàng rất ngạc nhiên về Diệp Lãng, và cũng có chút tôn trọng hắn, nhưng không có nghĩa là nàng đồng ý để đường muội của mình gả cho Diệp Lãng, Diệp Lãng chỉ là một kẻ bình dân, đi theo hắn chỉ có chịu khổ.
Mặc dù nàng cũng hiểu Diệp Lãng có tiềm lực, nhưng tiềm lực ấy bao giờ mới phát huy thì nàng không biết, là một gia tộc, họ có thể đầu tư vào những người có tiềm lực, cho dù phải nuôi những người ấy cả đời, họ cũng cảm thấy không thành vấn đề.
Nhưng, trước khi Diệp Lãng chưa thể có được thành tích để trở thành đại phú đại quý, họ sẽ không dễ dàng để Đại Tỷ sống cùng một bình dân như Diệp Lãng.
Mặc dù nói là nghĩ cho hạnh phúc của người trong tộc, nhưng xét về một phương diện khác, họ vẫn có chút coi thường Diệp Lãng.
Đại Tỷ lắc lắc đầu, nói:
- Không có, sao muội lại có thể thích hắn, hắn đáng ghét như vậy. Nhưng, cho dù hắn đáng ghét, chúng ta cũng không thể đổ oan cho hắn...
Đầu tiên có thể chứng minh một điểm, Đại Tỷ không thích Diệp Lãng, chỉ là có một chút cảm tình mà thôi, đương nhiên, nhiều hơn vẫn là oán niệm, nếu như để nàng chọn, nàng hi vọng có thể đánh cho Diệp Lãng một trận.
Nhưng, con người Đại Tỷ mặc dù manh động, mặc dù có chút thô lỗ, nhưng nàng tuyệt đối không nói dối, không vì ghét mà đổ oan cho người ta, ngược lại, nàng sẽ giúp người ta thanh minh.
- Không phải thì tốt... được rồi, kì thực Đại Tỷ nói cũng đúng, Diệp Lãng không giống như các ngươi nghĩ, ta có thể nhìn ra hắn thực sự không quan tâm đến ta, chứ không phải giả vờ.
Hề Nhi nói với đám cô dâu đang hiếu kì.
- Có người như vậy thật sao?
Thiếu nữ kia có chút hoài nghi.
- Có, chí ít Diệp Lãng là một ví dụ!
Hề Nhi gật gật đầu nói.
Được Hề Nhi khẳng định, các thiếu nữ cũng bắt đầu tin chuyện này, Hề Nhi rất ít khi nói dối, những gì nàng nói có sức thuyết phục rất lớn.
- Tỷ, muội nhìn thấy hắn rồi, tỷ xem, hình như là đang xếp hàng lấy thẻ.
Đúng lúc này, Đại Tỷ đột nhiên kêu lên, có chút hưng phấn.
- Ở đâu?
Hề Nhi hỏi.
- Khu vực bình dân! Ở đó...
Đại Tỷ chỉ về một hướng, nói.
Cái gọi là khu vực bình dân chính là nơi bình dân nhận thẻ bài, tách ra khỏi quý tộc, thể hiện quý tộc và bình dân thân phận khác nhau, đồng thời cũng là một kiểu phân lưu.
Lúc này, người tham gia thực sự quá nhiều, nếu chui vào hết một chỗ, chỉ riêng việc phát thẻ bài thôi đã mất rất nhiều thời gian.
Người bên khu vực quý tộc ít hơn khu vực bình dân một chút, có lẽ không thể nói là một chút mà là ít hơn rất nhiều.
Đây không phải tình huống đặc thù mà là tình huống rất bình thường, mặc dù nói bình dân tương đối nhiều, nhưng bình dân tham gia không nhiều.
Thông thường, bình dân tham gia chỉ là cho vui, làm công việc hạ thủ, chủ lực vẫn là đám quý tộc, dù sao thực lực quý tộc cũng cao hơn, đại bộ phận võ giả và ma pháp sư đều là trong quý tộc.
Trong bình dân cũng có, nhưng thông thường cao thủ bình dân đều có rất nhiều việc để làm, sẽ không lãng phí thời gian của mình tham gia hoạt động, đồng thời, tham gai còn có thể đắc tội một số quý tộc, cho nên rất ít người tham gia.
Nhưng, mặc dù nói ít, nhưng số lượng cũng chỉ là tương đối, bình dân tham gia hoạt động vẫn còn rất nhiều, họ tham gia không phải để được cô dâu thích, không phải để được quán quân, chỉ là một lần vui chơi mà thôi.
Đối với bình dân tham gia, quý tộc cũng chẳng quan tâm, bởi vì có những việc vẫn cần phải có bình dân làm, thân là quý tộc không bao giờ họ làm những việc ấy.
Nói trắng ra, là để bình dân đánh hạ thủ, bản thân họ cũng sẽ thưởng cho gì đó, số lượng không phải là nhỏ, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao có nhiều bình dân tham gia hoạt động này.
Diệp Lãng đi vào khu vực bình dân, không phải vì đây là khu vực bình dân mà chỉ là vì chỗ này người tương đối ít, cho nên hắn mới xếp hàng, hắn cảm thấy đi sang bên khu vực quý tộc không biết sẽ xếp đến bao giờ.
Quả nhiên, sau khi lấy được số, Diệp Lãng nhìn sang bên khu vực quý tộc, còn gần một nửa hàng vẫn chưa được giải quyết.
Diệp Lãng thầm tự khen mình, hắn cảm thấy mình thực sự quá thông minh.
- Diệp Lãng...
-??
Diệp Lãng có chút mơ hồ, nhìn xung quanh, tìm xem ai đang gọi mình, ở đây hắn chẳng quen biết ai cả.
Trong lúc Diệp Lãng còn đang ngó nghiêng thì đã có rất nhiều ánh mắt để ý đến hắn. Trong những ánh mắt này, nghi hoặc có, kinh ngạc có, khó chịu có...
Nguyên nhân kì thực chỉ có một, đó chính là người vừa gọi Diệp Lãng là Đại Tỷ, là một trong những đối tượng được chú ý nhất ở đây, nhất cử nhất động của Đại Tỷ đều có thể tạo nên một số phản ứng dây chuyền.
Diệp Lãng lúc này không nhìn lên cao đài, sau khi nhìn ngó xung quanh, hắn lại bắt đầu nhìn vào thẻ bài của mình, hắn cảm thấy phải nghiên cứu những con số này.
- Ở đây, ở dây!! Bên trên...
Đại Tỷ nhìn thấy bộ dạng Diệp Lãng, tiếp tục gọi, nàng không biết thế nào là cẩn trọng, nàng chỉ biết việc mình muốn làm thì nhất định phải làm.
Không thành công, thì tiếp tục!!
- Á, là nàng à, Ngải Tỷ!
Diệp Lãng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cô dâu trong chiếc váy cưới, hắn lập tức nhận ra Đại Tỷ chứ không hề có vẻ hoài nghi như những người khác.
Trong mắt Diệp Lãng, người khác ăn mặc thế nào cũng như nhau, hắn không bao giờ ghi nhớ ai mặc cái gì.
- Bảo ngươi bao nhiêu lần, ta tên Đại Tỷ! Đừng nói nữa, ngươi lên đây, ta muốn nói chuyện với ngươi.
Đại Tỷ lườm Diệp Lãng, về việc Diệp Lãng gọi sai tên mình, phản ứng của nàng đã giảm đi rất nhiều, chứ trước đây không đơn thuần chỉ là lườm cho một cái.
Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, miệng không khỏi há hốc, họ không ngờ Đại Tỷ lại công khai gọi Diệp Lãng, và muốn Diệp Lãng lên đó nói chuyện với nàng.
Họ là quan hệ gì?
Lúc này, rất nhiều người đều đang muốn biết câu trả lời đó!!
Không đợi họ kết kinh ngạc, một câu nói của Diệp Lãng còn khiến họ há miệng to hơn.
- Ta không lên! Ta không muốn nói chuyện với nàng!
Diệp Lãng lắc lắc đầu cự tuyệt đề nghị của Đại Tỷ.