"Cái này nói sau, ngươi nói cho ta biết vì sao bọn họ đều thất lạc? Hẳn không phải chỉ vì hoàn cảnh phúc tạp chứ?" Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng, nàng hy vọng có thể đạt được đáp án từ hai mắt hắn.
Hiện tại nàng đang đoán có thể chính Diệp Lãng an bài làm cho mình lẻ loi, nếu như vậy thì hắn có thể làm điều bất lợi với mình!
"Có thể là... Chúng ta đi quá nhanh!" Diệp Lãng nói.
Từ trong lời nói của Diệp Lãng, Triệu Nhã Nhu có thể nghe ra Diệp Lãng có điều giấu diếm với mình, hắn biết nguyên nhân nhưng không nói cho mình.
"Nói! Có phải ngươi muốn giết ta hay không? Nếu đúng vậy thì cứ việc lại đây!" Triệu Nhã Nhu lạnh lùng nhìn Diệp Lãng, hiểu lầm này làm nàng cho rằng Diệp Lãng là thích khách.
"Cái gì?! Fox công tử, ngươi muốn giết Hoàng Thượng?" Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng, trên mặt xuất hiện biểu tình âm tình bất định.
Nếu Diệp Lãng vì giết Triệu Nhã Nhu thì chẳng phải trước giờ hắn đều là giả, mục đích của hắn không ở mình mà là ở Triệu Nhã Nhu.
"Không có! Lần này ta không phải đến giết nàng!" Diệp Lãng lắc lắc đầu, phủ định cách nói này, đồng thời cũng không bài trừ lần sau mình có thể đến giết Triệu Nhã Nhu.
"Vậy là sao, ngươi không phải vì ta, chẳng lẽ là vì nàng?" Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng.
"Ừ! Ta đến vì Lý Nguyệt, ta đang theo đuổi nàng!" Diệp Lãng hồi đáp.
"Ngươi thật sự phải theo đuổi nàng sao?" Triệu Nhã Nhu nhíu mày hỏi.
Diệp Lãng gật gật đầu đáp: "Ừ!"
"Nếu như vậy thì ngươi liên lụy cả ta vào làm gì, ngươi có thể mang nàng đi thế giới hai người chứ!" Triệu Nhã Nhu có chút nổi giận, nhưng câu tiếp theo của Diệp Lãng làm nàng xìu xuống.
"Ai liên lụy ngươi, là ngươi mặt dày mày dạn đi theo!" Diệp Lãng trực tiệp nói.
"Ách!" Triệu Nhã Nhu nghẹn lời, "Cho dù ngươi theo đuối người ta thì ngươi cũng không cần phải... làm lớn như vậy chứ, vây cả bản thân mình vào!" Triệu Nhã Nhu lập tức nói.
"Không phải, đây không phải ta làm, là thiên nhiên..." Diệp Lãng đừng một chút, sau đó nói: "Đày là thiên ý!"
Đúng như lời Diệp Lãng, có thể đúng là thiên ý thật. Nơi Diệp Lãng đứng hóa ra là một
tòa thiên nhiên kỳ môn trận pháp, phạm vi lỏn đến nỗi làm người ta cảm thấy bất khả tư nghị.
Tạo hóa luôn thần kỳ, thiên nhiên trận pháp cũng không phải chỉ xuất hiện một hai lần, rất nhiều nơi cũng xuất hiện, vô luận là trên địa cầu hay trên đại lục này cũng thể, mà những trận pháp đấy thường thường sẽ tạo ra một ít mật cành, hình thành một cái truyền thuyết.
Bây giờ Diệp Lãng mới hiểu được truyền thuyết về chỗ này là sao, nói có người mất tích cũng là điều tất nhiên, bị lạc vào trận pháp này thì rất có thể sẽ bị mê hoặc đến chết.
Thật ra pháp trận này sẽ đuổi người bị lạc về chỗ cũ, từ đâu đến sẽ về lại chỗ ấy, mà nếu vẫn xông vào hoặc đúng dịp đi sâu vào hơn thì xui rồi, có thể sẽ bị trận pháp vây vào trong.
Kỳ thật trận pháp này cũng không phải phúc tạp, Diệp Lãng hai ba cái có thể phá giải ngay. Có điều vì thiên nhiên hình thành nên Diệp Lãng không chú ý đến, mãi đến xâm nhập vào trong mới phát giác vấn đề.
Hơn nữa chuyện này Diệp Lãng lại không thể nói với người khác, cho dù thân phận của mình bại lộ thì cũng không thể giải thích sự tồn tại của nó chứ đừng nói bây giờ hắn còn là Ford * Fox.
Bởi vậy nói đến giữa chùng, Diệp Lãng lại che giấu đi, cũng vì vậy mà Triệu Nhã Nhu hiểu lầm, nàng còn tưởng rằng trận pháp bên ngoài là do Diệp Lãng làm, thậm chí còn hoài nghi hắn đến giết nàng nữa.
Mà cũng không trách nàng được, ở địa vị của nàng, mỗi ngày đều phải lo lắng chuyện này, không biết nó có tính là trừng phạt của nàng không nữa.
"Hiện tại chỉ có thể đợi tạnh mưa, chúng ta đi ra tìm bọn họ!" Diệp Lãng trả lời.
"Cũng chỉ có thể như vậy, hy vọng bọn họ không vội!" Lý Nguyệt nói.
"Không vội mới lạ!" Triệu Nhã Nhu lãnh đạm nói.
Hoàng Để biến mất dưới mí mắt mình, điều này với thị vệ mà nói, tuyệt đối là một sai lầm không thể tha thứ được, mà bây giờ bọn họ thật giống như kiến bỏ trên chảo nóng, đang đi quanh!
Có điều bọn họ sốt ruột cũng chẳng làm gì được, không thể vào trận pháp được, đi vào rồi lại đi ra, đi ra rồi lại đi vào, không có cách gì cả.
Trù bỏ đám thị vệ này ra còn có Lãnh Huyết Ngũ. Nàng cảm thấy thật mất mặt, đây là chuyện mà nàng chưa từng gặp qua, vốn nàng vẫn đang duy trì khoảng cách nhất định nên khi Diệp Lãng đi vào trận pháp, nàng vẫn còn ở bên ngoài nên tất nhiên bị lạc rồi.
Lúc ấy Lãnh Huyết Ngũ còn có thể cảm giác được Diệp Lãng đang ở đâu cho nên hắn
cũng không nóng nảy, có điều sau đấy nàng lại không cảm giác được sự tồn tại của Diệp Lãng, điều này làm cho nàng rất nóng lòng.
Bây giờ nàng đang càng ngày càng vội, đơn giản nàng đã hoàn toàn không cảm giác được sự tồn tại của Diệp Lãng, mà mình lại không vào được cái rừng cây này!
Kỳ thật nàng cũng biết Diệp Lãng sẽ không có việc gì, lấy năng lực của Diệp Lãng thì sao có thể có chuyện được, nhưng điều này cũng không ngăn cản được sự lo lắng của nàng, nhất là hiện tại Diệp Lãng còn ở chung với Triệu Nhã Nhu làm nàng càng lo lắng.
Tin tức truyền đi như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có trả lời!
"Tiếu Ngũ, ta không sao, ta tìm một chỗ trốn mưa, hết mưa ta sẽ ra!"
Tin tức Diệp Lãng truyền đến làm Lãnh Huyết Ngũ tạm yên tâm, có điều nàng vẫn không biết rõ trạng huống của Diệp Lãng nên lập tức phát tin tức hỏi.
Đồng thời Lãnh Huyết Ngũ cũng biết khoảng cách của Diệp Lãng với mình cũng không phải rất xa, sẽ không vượt qua năm km, thứ truyền tin này hiệu quả cao lắm cũng chỉ có năm km
Nhất là trong trường hợp như vậy, thứ này chỉ nên mở phạm vi nhỏ, nếu không tiêu hao quá lớn thì sẽ rất nhanh hết năng lượng.
"Gặp một vấn đề nhỏ, ngươi không nên đi vào tấm rừng cây, sẽ lạc đường."
"Vậy ngươi ở trong đấy lỡ có việc gì thì sao..."
"Yên tâm đi, cũng chỉ có Lý Nguyệt, Triệu Nhã Nhu cùng với ta, các nàng có thể làm gì ta chứ?"
"Chỉ có các ngươi sao?"
"Ừ! Tốt lắm, không nói nữa, nói nữa sẽ hết ma lực mất, có chuyện gì quan trọng rồi nói sau!" _
"Tốt! Ngươi phải cẩn thận đấy!"
"Mưa đến bao giờ?" Triệu Nhã Nhu ngồi bên cạnh đống lửa, nhẹ giọng hỏi.
"Không biết!" Diệp Lãng hồi đáp.
"Ngươi không biết?" Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng, tựa hồ không tin.
"Sao ta biết được, ta chỉ biết tròi sẽ mưa, nhưng sao ta biết được mưa bao láu, ta cũng không phải là thần..." Diệp Lãng lấy ra một khúc cây làm như cùi lùa, ném vào trong đống lừa.
"Quên đi, cũng không vội, thích mưa bao lâu thì mưa bấy lâu a." Triệu Nhã Nhu hai tay ôm đầu gối, ngấn người nhìn đống lừa, lừa trại làm khuôn mặt nàng hơi hồng hống, làm bộ dạng của nàng rất xinh đẹp.