Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 506: Chương 506: Sinh lộ tử lộ (2)






"Ngươi không vội, thuộc hạ của ngươi lại vội, ta và Lý Nguyệt thì không sao cả, chúng ta có nhiều thời gian mà!" Diệp Lãng cũng không sao cả nói.

Triệu Nhã Nhu cũng không sao cả đáp: "Cứ để bọn họ chờ, có sao đâu."

"Đúng rồi!" Diệp Lãng lại lấy ra vài vật giống cùi ném vào đống lùa.

Một lát sau...

"Ý? Sao lại thơm như vậy, hít hít..." Triệu Nhã Nhu ngẩng đầu, ngửi cái mùi đang tràn ngập trong không khi

"Thơm chứ, đây là một loại rễ cây thực vật, gọi là củ từ." Diệp Lãng cười nói.

"Cho ta nếm thử một chút." Triệu Nhã Nhu vươn tay đòi Diệp Lãng.

"Vẫn chưa tốt, kể cả tốt rồi cũng không cho ngươi ăn." Diệp Lãng coi nhẹ nói.

"..." Triệu Nhã Nhu trầm mặc.

"Fox công tử, ngươi cũng đừng khi dễ Hoàng Thượng của chúng ta nữa, bây giờ nàng không có thị vệ, ngươi bảo nàng đi đâu tìm thức ăn đây." Lý Nguyệt mắt liếc Diệp Lãng.

Diệp Lãng trực tiệp trả lời: "Ta mặc kệ nàng, cứ để nàng đói một chút mới tốt, thể nghiệm được sự khó khăn của dân gian, đây là điều kiện tất yếu của một Hoàng Để."

“...”

"Lấy có, ngươi đang lấy cớ, ta muốn ăn, ngươi không cho thì ta..." Triệu Nhã Nhu có điểm như giận vội.

"Ngươi cái gì?" Diệp Lãng vẻ mặt khinh thường, đánh ta, mắng ta, vô đụng thôi.

Nhìn bộ dạng Diệp Lãng, Triệu Nhã Nhu có thể biết Diệp Lãng đang nghĩ gì, vì thế nàng nói một câu long tròi lở đất --

"Ta gả cho ngươi!"

"Dựa vào, cho ngươi!" Diệp Lãng chưa nói hai lời, trực tiếp đưa củ từ cho Triệu Nhã Nhu.

“...”

Lý Nguyệt cùng Triệu Nhã Nhu đồng thời ngần ra, ngươi cũng không cần phản ứng đến vậy chứ, nàng (ta ) có kém như vậy sao?

Triệu Nhã Nhu ăn hết bữa ăn này trong buồn bực, mà mưa vẫn chưa ngớt, nàng tiệp tục ngần người trong buồn bực, một lát sau đột nhiên nàng phát hiện Diệp Lãng đã biến mất.

"Lý Nguyệt, hồ ly kia đâu?" Triệu Nhã Nhu thấy Lý Nguyệt còn ở bên cạnh liền hỏi.

"Dường như vừa rồi hắn đi vào trong kia, cũng không nói gì, có lẽ là đi thám hiểm a." Lý

Nguyệt chỉ vào trong huyệt động, huyệt động đen đen làm người ta không nhìn thấy gì cả.

"Hắn lại làm cái quỷ gì thế. vào xem a." Triệu Nhã Nhu nói, sau đó liền đi vào trong.

"Hoảng Thượng, người đi vào như vậy quá nguy hiểm, cứ chờ hắn xuất hiện đi." Lý Nguyệt đứng lên ngăn cản, mà lúc này nàng đã có thể đi đường, cũng không cần người ôm như trước.

"Không sao cả, có thể có nguy hiểm gì..." Triệu Nhã Nhu lãnh đạm nói, sau đó bước vào trong.

"Hoảng Thượng!"

Lý Nguyệt thấy không thể khuyên can Triệu Nhã Nhu liền đi theo, có điểm miễn cưỡng, mà Triệu Nhã Nhu thấy vậy liền giúp Lý Nguyệt đi tới.

Điều này làm Lý Nguyệt có điểm thụ sùng nhược kinh, nàng không ngờ Triệu Nhã Nhu lại đỡ mình, trong lòng có điểm cảm kích, đồng thời cũng có điểm hoài nghi, Triệu Nhã Nhu thật đúng là cái loại người lãnh khốc vô tình sao?

Sơn động thoạt nhìn rất tối nhưng lại không sâu, Triệu Nhã Nhu cùng Lý Nguyệt đi tầm hai phút liền nhìn thấy thân ảnh của Diệp Lãng, lúc này Diệp Lãng đang ngần người nhìn một vách tường.

Diện bích?

Triệu Nhã Nhu hai nàng đồng thời toát ra ý tưởng này, nhưng rất nhanh vải ra sau óc.

Lại nói tiếp, nhìn kỹ thì vách tường này tựa hồ không giống với vách núi bình thường, chẳng những bằng phẳng chỉnh tề mà còn không thiểu hoa văn điêu khắc.

"Đây là cái gì?" Triệu Nhã Nhu có chút kinh ngạc hỏi.

"Đây là một cánh cửa, xem ra trong quả núi này có kiến trúc..." Diệp Lãng hồi đáp, cũng vuốt vuốt bức tường.

"Cửa? Kiến trúc? Ai kiến tạo ở đây? Bọn họ có mục đích gì?" Triệu Nhã Nhu tiếp tục hỏi, làm quân chủ của khối đất này, sao nàng có thể không quan tâm về nơi kỳ dị này được.

"Mục đích thì ta không biết, có điều ai thì có thể đoán ra một chút, loại chữ được khắc ở đây là một loại văn tự thời thượng cổ, thuộc loại Thiên Công Việt Tộc."

"ở thời thượng cổ, Thiên Công Việt Tộc là một chùng tộc có nền luyện kim văn minh cực kỳ hưng thịnh, thậm chí trình độ còn cao hơn bây giờ, có điều ở thượng cổ chỉ chiến, Thiên Công Việt Tộc đã biến mất, không ngờ ở đây lại có kiến trúc của bọn họ." Diệp Lãng rất hưng phấn nhìn cánh cửa kia, ngay cả chuyện mình phải thu liềm cũng quên luôn.

"Vậy ở trên đấy có nói ra biện phập mở cánh cửa này không?" Triệu Nhã Nhu hỏi.

"Có thì có, có điều thoạt nhìn nó cảnh báo nhiều hơn một chút, ý bảo chúng ta không nên đi mở cánh cửa này ra, nếu không sẽ đi vào địa ngục." Diệp Lãng nói.

"Mở nói sau, sớm hay muộn gì cũng phải xuống địa ngục thôi!" Triệu Nhã Nhu cũng không thèm, để ý, chỉ muốn mở ra cánh cửa này.

"Đấy là ngươi nói, đừng để đến lúc đó xuống địa ngục còn chơi xấu trên đầu ta." Diệp Lãng tất nhiên có hứng thú, nếu không có hai người Triệu Nhã Nhu thì hắn đã sớm mở ra rồi.

"Hoàng Thượng, chúng ta không đợi những người sao?" Lý Nguyệt hỏi, nàng cảm thấy ba người quả thật quá ít, nếu có tình huống nào xảy ra thì căn bản không thể chiếu ứng được.

"Cũng không phải xâm nhập vào, chẳng qua là mở một cánh của mà thôi, bên trong có gì thì chúng ta cũng có thể xem qua trước một chút." Triệu Nhã Nhu không thèm để ý nói.

Cũng đúng, nếu chỉ là mở của thì quả thật không có vấn đề gì. Lý Nguyệt cũng yên lòng, cảm thấy việc mở của hẳn là không có nguy hiểm, ít nhất mình đứng xa một chút thì không có nguy hiểm.

Lúc này, Triệu Nhã Nhu cùng Lý Nguyệt đều đứng xa xa, rõ ràng là phòng ngừa tình huống đột phát xuất hiện, có nhiều thêm thời gian chuẩn bị hơn một chút.

"ở đây có ba con đường, theo ý ở trên đấy, một cái là tử lộ cừu từ nhất sinh, một cái là hoạt lộ lưu thông vô trở, mà cái còn lại là gian nan chỉ lộ, đương nhiên tuyển hoạt lộ rồi!" Diệp Lãng nói, đồng thời muốn điểm mở hoạt lộ (đường sống) nhưng lại bị Triệu Nhã Nhu gọi lại.

"Nào có chuyện đơn giản như vậy, nhất định là đang gạt chúng ta, tuyển tử lộ vạn nhất là tử lộ thì phiền toái, chọn gian nan chỉ lộ đi!" Mặt trên Triệu Nhã Nhu viết hai chữ không tin, lại sợ vạn nhất nên chọn gian nan chỉ lộ tốt hơn một chút.

"Không, vì sao ta phải nghe ngươi, ta cứ tuyển hoạt lộ." Diệp Lãng coi nhẹ ý kiến của Triệu Nhã Nhu, chuẩn bị điểm vào hoạt lộ.

"Không cần!" Triệu Nhã Nhu quát.

"Làm gì vậy, ta nói chọn hoạt lộ là hoạt lộ!" Diệp Lãng nói.

"Ngươi nghe ta một lần đi!" Triệu Nhã Nhu nói, lời này tựa hồ có chút cầu xin, bất quá lúc này không ai để ý đến, Diệp Lãng cùng Lý Nguyệt đều nhìn cánh cửa kia.

"Không nghe ngươi, muốn chọn gian nan thì chờ ta đi vào rồi lại chọn!" Diệp Lãng lắc đầu, sau đó điểm vào hoạt lộ.

Sau khi Diệp Lãng điểm vào, chỗ bị điểm bắt đầu phát ra hào quang, mà hào quang như nước chảy, từ trong hoa văn chảy ra, sau đó chậm rãi trải rộng toàn bộ cánh cửa.

Sau đấy hào quang này càng ngày càng thịnh, hoa văn ở trên bắt đầu chuyển động, thật giống như cơ quan bánh răng, chuyên động có quy luật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.