Đương nhiên phải luyện đến mức tận cùng, trước đó ngươi cần rất nhiều thời gian luyện tập, còn cần rất nhiều vũ tiễn duy trì, quan trọng hơn là phải có một cây cung tốt.
Có điều vì sao tiễn pháp bây giờ của Diệp Lãng có một chút không bình thường, hắn có bí kịp hẳn sẽ rất mạnh mới đúng?
Kỳ thật nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi bản bí kíp này đều là tiễn pháp cao thảm, không có một chút tri thức trụ cột gì cả, nói cách khác, nếu Diệp Lãng muốn học được tiễn pháp trên đó thì trước tiên phải học được tiễn pháp trụ cột.
"Giương cung, nạp tên..."
Lãnh Huyết Ngũ có điểm nhìn không được, muốn đi chỉ điểm Diệp Lãng một chút, lúc này lại xuất hiện một biến hóa rất vi diệu...
"Ẻ! Ngươi nhìn ta này, chân tách ra... Cánh tay duỗi thẳng song song cùng mặt đất, giương cung... Di chuyên cánh tay của ngươi..."
Lý Nguyệt đột nhiên phát ra âm thanh bảo Diệp Lãng nhìn nàng, nàng làm một lần động tác rất tiêu chuẩn, hơn nữa giải thích rất rõ ràng, dạy một thái điều như Diệp Lãng thì nàng nói rất chỉ tiết.
Hành vi này của Lý Nguyệt làm cho tất cả mọi người ngây ra một chút, bọn họ không ngờ tới Lý Nguyệt lại chủ động dạy tiễn phập cho một thiểu niên, trong cái sân tập bắn này có rất nhiều người mong nàng dạy một chút cũng chưa được đáp ứng.
Bây giờ nàng lại dạy một cái hồ ly tiểu tử, điều này làm người ta cảm thấy rất bất khả tư nghị!
Diệp Lãng học theo bộ đáng của Lý Nguyệt, làm theo từng bước, sau đó bắn ra một mũi
"Oa, bắn trúng, bắn trúng, Lý Nguyệt ngươi rất mạnh a!" Diệp Lãng thuận miệng nói, hắn đã quên thân phận hiện tại của hắn dường như không biết Lý Nguyệt.
Bất quá Lý Nguyệt cũng không để ý bởi nàng cảm thấy có thể Diệp Lãng là người theo đuổi mình, đồng thời trong sân tập bắn này ai cũng gọi mình là Lý Nguyệt, vừa rồi cũng có người gọi tên nàng.
Thứ Lý Nguyệt để ý chính là ngữ khí tựa hồ nàng đã nghe qua ngữ khí này ở đâu đấy nhưng không nghĩ ra nổi.
"Ngươi bắn trúng thì trúng rồi, bất quá ngươi bắn trúng bia của ta, của ngươi còn cách ta vài cái..." Lý Nguyệt bình tinh nói, "Ngươi luyện tập nhiều một chút!"
"Không thành vấn đề, ta đã nắm được cơ bản rồi, cám ơn ngươi!" Diệp Lãng rất hưng phấn nói, lúc này hắn đã có hứng thú với tiễn pháp, tựa hồ đã quên mất mục đích chính của mình, lại quên luôn Lý Nguyệt ở bên cạnh.
"Sưu..."
Vũ tiễn không ngừng được bắn ra từ tay Diệp Lãng, quỹ tích ngày càng xinh đẹp, mà độ chuẩn xác cũng ngày càng cao, tất nhiên tư thế của Diệp Lãng ngày càng hoàn mỹ.
Khi Lý Nguyệt chuẩn bị đi, nhìn về phía Diệp Lãng, trên mặt lộ ra ý kinh ngạc, nàng phát hiện bây giờ Diệp Lãng đã không giống thái điều, giống như một tay luyện tập tiễn pháp nhiều năm vậy.
Đồng thời nàng cũng phát hiện Diệp Lãng đã chìm đắm trong khoái hoạt lĩnh ngộ tiễn pháp, đã quên hết tất cả những chuyện chung quanh, thoạt nhìn giống như thật sự đến luyện tiễn.
Chẳng lẽ là tự mình nghĩ nhiều, người ta căn bản không phải vì tiếp cận mình...
Lý Nguyệt lắc đầu, tự giễu cười cười, sau đó rời đi!
Sau khi nàng rời đi, Diệp Lãng vẫn tiếp tục luyện tiễn pháp, hắn tiến bộ rất nhanh, nhanh đến nỗi làm người ta có điểm bất khả tư nghị, làm cho Lãnh Huyết Ngũ từ một nơi bí mật gần đó nhìn xem ngày càng kinh ngạc.
Cứ theo đà này thì Lãnh Huyết Ngũ tin rằng không đến bảy ngày, tài bắn cung của Diệp Lãng sẽ cao hơn mình, mà vốn nàng rất có tự tin với tài bắn cung của mình, làm một sát thủ, nhất định sẽ rất tinh thông vũ khí tẩm xa.
"Ý, sao không còn ai thế này!" Sau khi Diệp Lãng bắn hết một cây tên cuối cùng mới phát hiện sân tập bắn còn rất ít người, mà Lý Nguyệt bên cạnh đã sớm tiêu thất.
"Tiểu Ngũ, còn ở đây sao?"
"Có, không thấy ta đang luyện tiễn sao?"
Trong sân tập bắn này, tuy bây giờ đã ít người nhưng vẫn còn người đang luyện tiễn, mà Lãnh Huyết Ngũ cũng trong đó.
Trừ bỏ Diệp Lãng gây áp lực ra còn vì nàng ở trong này lâu như vậy, mọi người đã đi rồi mà nàng không luyện tiễn thì nhất định sẽ bị người ta hoài nghi.
"Bây giờ dường như đã hơi trễ chúng ta đi thôi!" Diệp Lãng gửi tin tức cho Lãnh Huyết Ngũ.
"Ừ! Ta đi trước, ngươi chờ một hồi rồi lại đi sau!" Lãnh Huyết Ngũ nói, nàng phải sớm ra ngoài một chút, tìm chỗ ẩn nấp bảo hộ Diệp Lãng.
"Tốt!"
Vốn Diệp Lãng muốn bắn thêm vài lần, bất quá đã không còn tên, hắn ngồi một bên nghỉ ngơi, sau đó đi tính tiền, sân tập bắn cũng không phải cung cấp miễn phí cung tiễn hao tồn đều là cần tiền.
"Một cái kim tệ!" Vẻ mặt nhân viên công tác có điểm quái dị bởi bọn họ chưa từng nhìn thấy người xài một kim tệ cho một lần ở đây.
Ra khỏi sân tập bắn, Diệp Lãng trở về Trúc Tâm Lâu, nhiệm vụ hôm nay hẳn đã xong rồi, buổi tối Lý Nguyệt đều ở trong nhả, không đi đâu cả.
Hành động duy nhất cần Diệp Lãng xuất động vào buổi tối hẳn là vài ngày nữa có một lần tụ họp ngắm trăng, Lý Nguyệt sẽ tham gia, tất nhiên Diệp Lãng cũng cần đi tham gia.
Bất quá hoạt động lần này dường như tổ chức ngay tại Trúc Tâm Lâu nên Diệp Lãng có thể càng thêm trùng hợp xuất hiện hơn, điều này làm Athena có điểm ngoài ý muốn.
Nàng không tin lúc trước Diệp Lãng muốn đến Trúc Tâm Lâu là vì nghĩ đến hoạt động này, chẳng qua là tùy tiện chọn một chỗ mà thôi. Bất quá tùy tiện chọn một chỗ lại có trợ giúp với kế hoạch, đây là chuyện khó thể tưởng tượng được.
"Bính!"
Khi trở lại Trúc Tâm Lâu, Diệp Lãng xuất hiện một cái ngoài ý muốn nho nhỏ, sau khi hắn vào cửa đụng phải một cái tiểu cô nương, đại khái chỉ có mười bốn mười lăm tuổi.
Lúc ấy dường như tiểu cô nương đang hô: "Đểu thông minh lên một chút, lần nhắm trăng này phải chuẩn bị hoàn mỹ hơn một chút... a..."
"Tiểu muội muội, ngươi không sao chứ!"
Diệp Lãng lập tức nâng tiểu cô nương dậy, cũng rất lo lắng hỏi.
"Ta không sao, xin lỗi, vừa rồi là ta không nhìn đường!" Tiểu cô nương cũng không phát giận mà xin lỗi cùng Diệp Lãng.
"Là lỗi của ta, vừa rồi ta đi quá nhanh!" Diệp Lãng lắc đầu nói: "Nếu không ca ca mua đường cho ngươi ăn nhé."
Nhìn nụ cười tươi sáng của Diệp Lãng, toàn bộ Trúc Tâm Lâu đều yên lặng, bất quá cũng không phải vì nụ cười của hắn mà vì câu nói vừa rồi.
Hắn lại tự xưng là ca ca, xong rồi, chẳng lẽ hắn không biết nàng không thích nhất là người khác coi nàng như tiểu hài tử, càng không thích có người chiếm tiện nghi của nàng, làm ca ca của nàng sao?
"Không cần!" Quả nhiên tiêu cô nương biến sắc.
"Qua, ở đây có một món đồ chơi nhỏ trước kia mua, tặng cho ngươi!" Diệp Lãng không phát hiện có gì không đúng, nếu tiểu muội muội không cần đường thì cho nàng đồ chơi.
"Không... Ý, thật đáng yêu!" Vốn tiểu cô nương vẫn cự tuyệt nhưng khi nàng nhìn thấy thứ trong tay Diệp Lãng, hai mắt bắt đầu sáng lên.