- Vì sao ngươi không biết? Ngươi có phải châm chọc chúng ta không đây!
Diệp Lam Vũ lập tức hỏi, đây rõ ràng là do ngươi nói, như thế nào bây giờ ngươi lại nói không biết.
- Cũng không biết nha! Ta chỉ nói cảm giác được, nhưng lý do vì sao thì không nói được, chẳng lẽ có thể nói rõ cảm giác là gì sao?
Diệp Lãng ra vẻ vô tội nói, tỏ ý không đùa giỡn bọn họ.
- Ngươi đúng là lưu manh, lại chưa mắng ngươi, muốn ăn thì ăn, đừng lấy chúng ta làm cái cớ!
Diệp Lam Vũ tức giận gõ hắn, sau đó gắp thức ăn cho hắn.
- Cái gì? Ta không có a.
Diệp Lãng càng tỏ vẻ vô tội.
- …
Đích thật là không có, nhưng chỉ là do các nàng cảm giác như thế mà thôi.
- Ăn cơm ăn cơm, đêm nay chúng ta phóng pháo hoa chúc mừng!
Diệp Lãng hô to một câu, lại cắm đầu ăn.
- Lại phóng pháo hoa, mới phóng vài ngày thôi…
Diệp Lam Vũ nói một câu, nhưng nàng cũng không có ý tứ ngăn cản.
Trước đó phóng pháo hoa là chúc mừng Diệp Chỉ Tình, mà đương nhiên hai nàng cũng không cần, nhưng không cản là vì sẽ làm cho mình không bằng Diệp Chỉ Tình.
- Tốt tốt, phóng pháo hoa, ca ca, ta muốn phóng pháo hoa…
Tiểu công chúa hưng phấn kêu lên.
Phía trước ném lên mấy ma pháp quyển trục giá trị xa xỉ, làm không trung trở nên thật mỹ lệ, tràn ngập ma pháp nguyên tố loang loáng, nhưng giá tiền cũng thật sang quý.
Diệp Lãng nói:
- Lần này ta phóng pháo hoa, là pháo hoa chân chính! Ta cho các ngươi hiểu thế nào gọi là rực rỡ! Không, ta muốn cho người khác cũng chứng kiến, làm cho người trong Diệp thành cũng có thể nhìn thấy.
Làm người trong Diệp thành cũng có thể nhìn thấy?
Xem thấy thì thấy, nhưng nếu chỉ trong nháy mắt thì còn ai thèm chú ý, khoan khoan, ngươi không phải muốn…
- Ngươi chuẩn bị phóng bao lâu?
Diệp Lam Vũ hỏi, họ đều đoán được nếu không kéo dài lâu, người của Diệp thành sẽ không thể nhìn thấy được.
- Cũng không lâu lắm, khoảng một giờ…
Diệp Lãng hồi đáp.
- Cái gì? Một giờ?
Nhóm người Diệp Lam Vũ hiểu được đêm nay phỏng chừng Diệp Lãng muốn phá sản, hơn nữa còn là triệt để.
Phóng pháo hoa suốt một giờ, vô luận là dùng tài liệu gì, đều phải tiêu phí rất nhiều, có thể là cả đời người khác cũng không kiếm được.
- Chờ cơm nước xong, chuẩn bị sẵn mấy thùng phát xạ, ta chuẩn bị trước kia!
Diệp Lãng nói.
- Vì sao ngươi chuẩn bị vật này?
Diệp Lam Vũ bọn họ cũng không hiểu vì sao Diệp Lãng chuẩn bị những vật kia.
- Thích thú thôi.
Diệp Lãng hồi đáp.
- …
Đúng vậy, lý do chỉ đơn giản như thế, chỉ bởi vì thích thú mà thôi, ngoài ra không còn điều gì khác.
Bỏ đi, dù sao số tiền này cũng là của chính hắn, hơn nữa nếu hắn không làm vậy bọn họ còn cảm thấy không quen.
Ban đêm, buổi tối thật yên lặng, đối với Diệp thành mà nói cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại vì những tiếng vang rầm rầm xuyên bầu trời mà cảm thấy đặc thù.
- Chuyện gì vậy?
- Ta kháo! Chuyện gì xảy ra?
- Oa, các ngươi xem, bên kia có pháo hoa…
- Kháo, pháo hoa thật đồ sộ, ai có bút tích lớn như vậy…
- …
Lập tức cả Diệp thành đều trở nên náo nhiệt, mọi người nhìn về phía xa xa, tựa hồ như có những đóa pháo hoa xinh đẹp đang nở rộ.
- Nơi đó làm gì vậy?
- Ta nhớ hình như là nơi hoang dã…
- Hoang dã cái đầu của ngươi, địa phương đó ở đâu mà ngươi cũng quên, đó là Hạo Nguyệt Hồ của tiểu quốc vương!
- A, đúng vậy, sao ta lại quên, nhưng do ngài không thường xuất hiện nên ta quên mất!
Mọi người còn đang đàm luận, lại bắt đầu nhớ tới Diệp Lãng, bình thường những người ở đây luôn kêu hắn là tiểu quốc vương, lúc đó nơi này còn chưa biến thành một tòa thành thị.
Trước kia Diệp gia còn chưa được mọi người thừa nhận, nhưng mấy năm nay phát triển, Diệp gia tự nhiên liền trở thành đối tượng được dân chúng ủng hộ, mà nhân vật mấu chốt lại được mọi người kính yêu.
Họ không gọi Diệp Lãng là công tử hay thiếu gia, chỉ gọi tiểu quốc vương, trước kia hắn thắng được tiểu vương quốc từ trong tay quốc vương trước kia, vì thế họ đã đổi cách xưng hô, hơn nữa vẫn còn rất thân thiết.
Diệp gia…
Diệp Thành Thiên đang nói chuyện với Long An Kỳ, nhìn thấy trời đêm mỹ lệ, quên đi hết thảy, hiện tại họ thật không muốn bị người khác quấy rầy.
- Ngũ thúc, ngũ thúc!
Thất ca vội vàng chạy vào.
- Chuyện gì lại vội vàng như vậy?
Diệp Thành Thiên cau mày có chút mất hứng, nhưng cũng không có ý tứ trách móc, dù sao nếu phải chuyện khẩn cấp cũng có thể tha thứ.
- Ngũ thúc, nhanh…nhanh nhìn không trung…
Thất ca thở hổn hển, chậm rãi khôi phục khí tức.
- Ta vẫn đang xem, có vấn đề gì!
Diệp Thành Thiên tức giận nói, hắn cũng đang cùng Long An Kỳ xem bầu trời đêm, còn đang lãng man ngẩn người đây.
- Vậy…ngũ thúc, ngài xem bên nào đây?
Thất ca hỏi.
- Có quan hệ sao?
Diệp Thành Thiên nghi hoặc nói.
- Quan hệ lớn! Ngài xem bên kia đúng không…
Thất ca chỉ lên bầu trời, sau đó hắn lại chỉ hướng ngược lại.
- Ngũ thúc, ngài xem bên này sẽ biết!
- Bên kia…
Diệp Thành Thiên và Long An Kỳ lại nhìn qua.
- Di, ai đang phóng pháo hoa, đẹp quá!
Hai mắt Long An Kỳ sáng lên, phát ra tiếng cảm khái.
- Ai phóng, nhìn xem phương hướng liền hiểu rồi!
Thất ca nói.
- Hướng kia sao?
Diệp Thành Thiên hai người chần chờ, nếu chỉ là người thường phóng pháo hoa, thất ca cũng không gấp gáp chạy tới báo tin như vậy.
Chỉ cần suy tư một thoáng, hai người lập tức nghĩ tới một người, một người họ vừa cùng nhắc tới.