Trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, Tô Vận Nhi cảm giác có bàn tay nào đó đang
phiêu du trên thân thể mình. Nhưng cô có tật là ngủ say như chết, vài
lần muốn mở to mắt ra nhưng vẫn không thể nào mở nổi. Khi cô bắt đầu
tỉnh lại, đã cảm giác thấy ánh nắng rực rỡ chiếu thẳng vào trên người
cô. Đôi mắt to láo liên, nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, cô đột nhiên bật người ngồi dậy. Nhìn chỗ nằm bên cạnh trống không, đêm qua Thừa
Duẫn không về nhà.
Đương nhiên là cô không biết đêm qua Thừa
Duẫn đã nằm ngủ bên cạnh cô, nhưng trời vừa tờ mờ sáng anh đã rời
giường, tới SK. Anh cũng đã dặn dò người hầu đừng quấy rầy giấc ngủ của
cô.
Khi cô ngủ dậy, đã gần chín rưỡi rồi. Nhưng bây giờ, cô đâu
cần phải đi học nữa. Vỗ tay lên trán, nhìn bộ đồ ngủ trên người vẫn còn
chỉnh chu nguyên vẹn, Vận Nhi lại ngả người nằm xuống trùm chăn thêm một lần nữa. Tính cô vốn như vậy, biết tình hình không còn nguy hiểm nữa,
thì lại thích ngủ một giấc cho thật ngon.
“Điện hạ, tiểu thư gọi điện thoại tới nói Kiều Nạp Sâm tiên sinh đã biết được tin tức kết hôn
của ngài, đang định đến đây một chuyến.” Tín đem mọi động tĩnh ở Bách
Lâm (Berlin) báo cáo lại toàn bộ cho Thừa Duẫn biết, rồi đợi Thừa Duẫn
hạ lệnh.
“Không cần! Anh lập tức giúp tôi đặt hai vé máy bay,
chúng ta quay về Đức một chuyến.” Đầu Thừa Duẫn vẫn không hề ngẩng lên,
nói với người trợ thủ đắc lực của mình. ”Đúng rồi, còn tin tức tôi kết
hôn, tạm thời phong tỏa lại đi.” Sự việc đình đám ngày hôm qua, có rất
nhiều tay săn ảnh có mặt, nhưng chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, những
tin tức kia sẽ lập tức biến mất dưới mắt anh.Căn cứ vào tình hình hiện
tại, anh không muốn nhiều người biết anh đã kết hôn. Cô vợ mới cưới của
anh vẫn còn phải đến trường.
“Đã biết, thưa điện hạ.” Sau khi Tín rời khỏi văn phòng,Thừa Duẫn buông cây bút trong tay xuống, dựa người
lên ghế bành. Chỉ nghĩ tới hành trình đến Đức, trong lòng anh lại có
chút phiền muộn.
Trong cơ thể Thừa Duẫn có huyết thống quý tộc
Đức. Mẹ anh là Kiều Nạp Sâm, mang dòng máu lai Trung-Đức. Sau khi kết
hôn với cha anh là Âu Thế Hào, thì bà nghiêng về Trung Quốc nhiều hơn.
Âu Thừa Duẫn đối với cái gia tộc kia cũng không có nhiều cảm tình lắm.
Đối với ông ngoại, trong trí nhớ của anh không phải là không có ấn
tượng. Sau sự cố của cha, mẹ đã trở về Đức, anh tiếp nhận SK. Trong vài
năm ngắn ngủi, SK trong tay anh đã phát triển đi lên như diều gặp gió.
Kể từ lúc đó, anh vẫn chưa trở về Đức lần nào. Lần này cũng nên trở về
thăm mẹ.
Ông ngoại anh, là một hậu duệ bá tước theo tư tưởng cực kì truyền thống, vẫn luôn hy vọng Âu Thừa Duẫn nghe theo sự an bài của
ông kế nghiệp gia tộc Kiều Nạp Sâm. Nhưng Thừa Duẫn vốn không thích bị
người ta áp đặt, nên sẽ không nghe theo sự an bài của ông ấy. Một khi
dính líu vào gia tộc Kiều Nạp Sâm, sẽ không đơn giản là chỉ tranh quyền
đoạt lợi, chẳng qua anh chỉ là một cháu trai ngoài tộc, cái đám con cháu có dòng máu thái tử như hổ đói rình mồi kia dễ gì đứng trơ mắt nhìn
người ngoài tới tiếp quản sự nghiệp gia tộc của bọn họ.
Âu Thừa
Duẫn còn đang suy tư vẩn vơ, đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên,
người hầu nói với hắn, bé con đáng giận kia vẫn chưa rời giường. Trong
lòng Thừa Duẫn bỗng nhiên cảm thấy thật ấm áp. Cô bé đó dường như đã
không còn muốn phản đối thân phận hiện tại. Tốt lắm, bước đầu tiên đã
thành công.
Tô Vận Nhi vẫn còn đang mơ màng ngủ, đột nhiên cảm
giác thấy thân thể bị người ta ôm choàng lấy, cô chợt choàng tỉnh, mở
mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ đẹp trai của anh trước mắt :
“Này, thả tôi xuống, ai cho anh ôm tôi?”
Âu Thừa Duẫn vờ như
không nghe thấy, vẫn cố tình ôm lấy Vận Nhi ,Tô Vận Nhi lập tức luống
cuống, hai chân đập lung tung vào ngực anh, hai tay quơ loạn, quýnh
quáng chộp lung tung trên áo quần Thừa Duẫn.
“Cho em mười phút
để chuẩn bị, nửa giờ nữa sẽ lên máy bay.” Âu Thừa Duẫn vác Vận Nhi vào
nhà tắm, rồi lạnh lùng quay người rời đi.