“Đi đâu chứ?” Vận Nhi nghe đến lùng bùng cả lỗ tai. Đầu óc trống rỗng trong ba giây, chớp
chớp mắt. Trong đôi mắt ngơ ngác như trẻ thơ phản chiếu lại hình ảnh
tuấn tú của Âu Thừa Duẫn.
“Em còn chín phút ba mươi giây.” Âu
Thừa Duẫn tốt bụng nhắc nhở cô. Đối với phụ nữ, anh không có thói quen
chờ đợi, cũng không muốn giải thích này kia. Anh muốn làm cái gì, chẳng
lẽ cô ta dám phản đối sao?
Tô Vận Nhi bực bội nhìn đi chỗ khác,
cái loại đàn ông gì thế này, nói thêm một câu thì sẽ chết sao? Nhưng cô
vẫn phải chạy đi chuẩn bị, bắt đầu rửa mặt….. Đúng mười phút sau, Tô Vận Nhi đã chuẩn bị xong xuôi. Cô mặc cái đầm màu trắng, vô cùng hòa hợp
với khuôn mặt khả ái của mình,tóc dài xõa ra tự nhiên, nhìn cô giống như một con búp bê, khiến cho Thừa Duẫn nhất thời mất hồn.
“Đi
thôi.” Âu Thừa Duẫn hơi mất tự nhiên, giả vờ ho khan một tiếng, che đậy
sự bối rối, cố tỏ ra nghiêm nghị. Tô Vận Nhi thụ động bị Thừa Duẫn nắm
tay kéo ra ngoài. Vừa ra khỏi biệt thự đã bị đưa thẳng tới phi trường,
tới sân bay rồi mới biết bọn họ sẽ đáp chuyến bay đi Đức.
Tô Vận Nhi đến giây phút cuối cùng mới nhảy dựng lên phản đối: “Tôi không đi,
thả tôi về.” Tự dưng tại sao lại muốn dẫn cô xuất ngoại, hay là anh ta
muốn ra tay với cô? Nghĩ tới đây, Vận Nhi sợ đến toát mồ hôi lạnh, cái
gã này thật đúng là điên mà. Ở đây cô còn dựa dẫm được vào Tô gia, đi ra nước ngoài không thể nương tựa vào ai được, nhất định sẽ bị cái tên đàn ông biến thái này hành hạ dã man. Nói vừa dứt câu, Vận Nhi ngay lập tức bị Âu Thừa Duẫn đóng gói, chuyển thẳng lên máy bay. Dọc đường đi, cặp
đôi nổi bật sáng chói này khiến tất cả mọi người đều chú ý. Hành động
thô lỗ của Thừa Duẫn càng khiến lời xầm xì bàn tán không ngớt.
“Em câm miệng ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ quăng em xuống đấy.” Lời đe
dọa của Thừa Duẫn khiến cho Vận Nhi lập tức ngừng giãy dụa. Đầu vừa mới
ổn định trên ghế, đột nhiên trước mắt lại hoa lên, máy bay đang cất
cánh. Cô ghé người, nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy khoảng cách với mặt đất
càng ngày càng cao, khóc không ra nước mắt.
“Anh thật là biến
thái, dẫn tôi đi Đức làm gì ?” Tô Vận Nhi không chú ý tới chỗ bọn họ
ngồi chính là khoang hạng nhất. Cô không để ý hình tượng của mình hét to lên khiến cho những hành khách khác bất bình, làm cho cô hận không thể
tìm được cái hố nào để nhảy xuống trốn.
“Tuần trăng mật.” Thừa
Duẫn quan sát nét mặt thay đổi soành soạch của Vận Nhi mà cảm thấy tức
cười. Anh ném tiếp cho cô một nụ cười đểu, cho cô mặc sức phát huy trí
tưởng tượng phong phú của mình. Anh vươn cánh tay dài ra, ôm lấy cô vào
lòng, ngồi xuống.
A, hả, tuần trăng mật ? Vận Nhi bày ra vẻ mặt
ngây ngốc. Bọn họ đang là cặp vợ chồng mới cưới, sau hôn lễ đương nhiên
là phải đi hưởng tuần trăng mật. Nhưng mà không hiểu sao trong lòng cô
lại cảm thấy quýnh lên thế này. Ánh mắt lại liếc qua người đàn ông bên
cạnh, phát hiện anh đã đeo mắt kính đen lên, không để ý gì đến cô nữa,
bắt đầu tiến vào trạng thái gấu ngủ đông.
Tay sờ sờ cái bụng lép kẹp, cô bất mãn lầm bầm. Mới sáng sớm đã bị quỷ ám. Vận Nhi tức tối
trừng ánh mắt đầy sát khí nhìn Âu Thừa Duẫn. Mà phải công nhận anh quá
đẹp trai, cho dù là ngủ, trên người anh cũng toát ra khí chất cao quý,
sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng kiêu hãnh, đôi mắt bị cặp mắt kính đen
che đi, không toát ra sự u ám, nhìn càng thấy thuận mắt hơn.
“Thế nào? Ngắm tôi đã đủ no chưa?” Vận Nhi vừa mới đổi ánh mắt hướng ra
ngoài cửa sổ, bên tai đã vang lên tiếng cười trêu chọc làm cho Vận Nhi
có cảm giác như kẻ trộm bị bắt quả tang. Chu cái miệng nhỏ nhắn ra, đang định phản đối, thì cô nhìn thấy tiếp viên hàng không đưa điểm tâm tới,
vậy là thành công bịt được miệng của Vận Nhi. Nhưng mà ánh mắt người
tiếp viên hàng không này cũng thật kì lạ, chớp chớp không ngừng, như
muốn làm cho người khác bị điện giật vậy. Cô đương nhiên biết ngọn nguồn là đến từ ông chồng mới cưới kia, trước mặt cô mà lại mắt đi mày lại
với vị tiếp viên hàng không đó.