Trong quán bar, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, bao nhiêu người say khướt.
Ở lô ghế VIP có bốn người đàn ông đẹp trai tuấn mỹ, trên người bọn họ
toát ra sức quyến rũ hấp dẫn mê hoặc người khác. Bốn gương mặt đẹp trai
quyến rũ, có vẻ như bọn họ đều giống nhau ở một điểm, là khoé miệng hay
nhếch lên 45 độ tạo thành một nụ cười gian xảo.
Một gã cao to
ngồi ở trong góc ,nhàn nhã uống một hớp rượu vang ,rồi bắt đầu khơi
chuyện: ” Tà thần, anh thật sự muốn kết hôn với người phụ nữ đó sao? Kết hôn thật không giống phong cách của anh chút nào ?” Người nói chuyện
chính là thái tử gia Tiêu Trác của tập đoàn tài phiệt Tiêu Thị, dáng vẻ
cà lơ phất phơ lười nhác dựa ghế sô pha, giống như đang xem kịch vui.
Người bị gọi là Tà Thần chính là Âu Thừa Duẫn đang khinh khi cười nhạo, ngồi
ngay ngắn lại, vẻ mặt nghiêm trang :” Âu Thừa Duẫn tôi có bao giờ đùa
như vậy chưa?”
“Ồ, Duẫn à, bây giờ tự anh muốn nhảy xuống mồ,
mai mốt đừng bắt bọn này kéo anh lên đó.” Một người đàn ông đẹp trai
khác tên là Nam Cung Thần cũng vui vẻ trêu chọc, nâng ly rượu trong tay
lên, Thừa Duẫn đón lấy uống một hơi cạn sạch.
“Cậu yên tâm, bảo đảm không có ngày đó đâu.” Âu Thừa Duẫn đấm nhẹ vào ngực Nam Cung thần một cái, khẽ cười nói.
“Duẫn điện hạ từ nay rời khỏi nhóm của chúng ta ,vì một đêm độc thân cuối
cùng của anh, cụng ly .” Mẫn Thiên Hữu nãy giờ ngồi trầm lặng một góc,
bây giờ mới lộ ra vẻ mặt tuấn tú nói chuyện.
Bốn người bọn họ
từ trước đến giờ rất ăn ý với nhau, cho nên không cần nói nhiều, bọn họ
cũng đều biết lần này Âu Thừa Duẫn thật sự quyết tâm.
“Cheers.” Âm thanh ly thủy tinh chạm vào nhau ,bốn gương mặt tuấn tú theo bốn
cách khác nhau, mang biểu cảm khác nhau, nhưng giờ phút này tất cả đều
vui vẻ tươi cười, hiếm có dịp được tụ tập cùng nhau vào ban đêm, lô ghế
chỗ bọn họ ngồi ồn ào huyên náo. Tiếng trò chuyện không dứt,thỉnh thoảng lại xuất hiện vài trận cười, chỉ là không một ai dám đến gần lô ghế
này. Bọn họ, chính là ….ma vương đến từ địa ngục!
Đêm nay,Vận
Nhi ở chung phòng với Ân Huệ, mỗi lời chị dặn dò, cô đều ghi nhớ tất cả ở trong lòng. Cô cũng biết, chính mình sẽ phải gặp tình cảnh thế nào,
nhưng vì chị, cô không hối hận.
Sáng sớm, Ân Huệ đã bị Tô Viễn
Hàng đưa lên xe chạy tới giáo đường để chuẩn bị cho hôn lễ. Đúng là cáo
già, thật gian xảo, biết ở giáo đường bốn phía đều có người của Âu Thừa
Duẫn giám sát, cô không dễ dàng chạy thoát được.
Ân Huệ còn chưa kịp nhìn ngắm những hoa hồng và bong bóng được kết để trang trí giáo
đường thì đã bị đẩy tới phòng trang điểm, nhanh chóng bị người ta tô vẽ
lên mặt.
Vận Nhi cũng đã thay lễ phục phù dâu màu trắng thanh
thoát, cô lén chạy ra ngoài, bấm số điện thoại của Phạm Tu Vũ ,”Anh Tu
Vũ, mọi thứ đã được chuẩn bị xong hết.”
“Được,lát nữa gặp nhau.” Hài lòng cúp điện thoại, gương mặt Vận Nhi được trang điểm nhẹ nhàng
,vẻ đẹp tự nhiên thanh tú, chỉ thua một chút so với cô dâu. Đôi mắt to
linh động nhìn Ân Huệ đang đứng soi mình trước một tấm gương to, bị mọi
người vây quanh.
Vận Nhi đứng đằng sau nở một nụ cười tươi tắn, bắt tay làm dấu hiện “OK”
“Cô dâu thật là xinh đẹp.” Không biết là ai đã xuýt xoa như vậy. Khi Vận
Nhi ngẩng đầu lên, đã thấy Ân Huệ xinh đẹp như một thiên thần lộng lẫy
trong chiếc áo cưới sang trọng, mái tóc dài được búi cao, đôi bông tai
kim cương to lấp lánh, cổ đeo sợi dây chuyện bạch kim trăm năm quí giá,
toàn thân từ trên xuống dưới, mỗi một chỗ đều rất hoàn mỹ. Đẹp đến
mức….như hư ảo.