Tô Ân Huệ có chút dao động, giây phút này là giây phút mà cô hằng mơ ước, giấc mơ kết hôn.
Nhưng không phải bằng phương thức như thế này. Cô chớp mắt, rũ bỏ ý nghĩ này của mình, tự nhủ rằng không thể do dự. Coi như là vì Âu Thừa Duẫn
và vì chính mình. Cô không thể lấy anh ta.
“Vận Nhi, mau dìu chị lên giáo đường đi, Thừa Duẫn sắp đến rồi.” Hạ Uyển Như ở bên cạnh thúc giục Vận Nhi đang đứng bất động.
“A, được ạ.” Vận Nhi lập tức tỉnh lại, đi đến bên Ân Huệ, dìu tay chị, nháy mắt với nhau một cái.
Sau đó, Ân Huệ gập người, ôm bụng, ngồi xổm xuống:”Tôi…hồi hộp quá, tôi
muốn đi toilet.” Nói xong câu đó, cô nhanh chóng chạy tới toilet.
Hạ Uyển Như sớm đã có chuẩn bị, ánh mắt bà nhìn lướt qua Vận Nhi, chậm rãi mở miệng nói: “Chúng ta cùng đi với con.” Ngay lập tức, cả đám người
vây lấy Ân Huệ cùng đi về phía toilet. Ân Huệ cắn môi, xem ra cha đã đề
phòng kỹ lưỡng
Từ lầu hai nhìn xuống, có thể thấy bên dưới giáo
đường đã được chuẩn bị sẵn sàng. Một người thanh niên tuấn tú, tao nhã
đang đứng ở đó, mặc lễ phục màu trắng, ánh mắt như có như không nhìn lên trên lầu. Vận Nhi chỉ nhìn thoáng qua, không kịp nhìn rõ mặt mũi của
anh ta, quay đầu chạy theo nhóm người đang hộ tống Ân Huệ đi vệ sinh.
Ân Huệ có vẻ rất bực bội. Dựa vào kế hoạch được bàn bạc kỹ lưỡng, đã có
Phạm Tu Vũ ở ngoài tiếp ứng, chỉ cần thoát thân thành công là có thể
thoát khỏi hôn lễ hoang đường này. Nhưng đột nhiên kéo theo nhiều người
như thế này, cô không thể nào thoát ra được.
“Em giúp chị giữ
váy.” Vận Nhi nhanh chân tiến lên, cầm đuôi áo cưới, cùng đi vào bên
trong. Hạ Uyển Như không dám lơ là, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm hai chị
em đang nối đuôi nhau đi vào nhà vệ sinh, chỉ chốc lát sau, nghe thấy
tiếng nước chảy “ào ào”, cửa mở ra, bà mới cảm thấy yên tâm. Nhưng ngay
sau đó, tim của bà như bị treo lên cao, cô gái mặc áo cưới trắng tinh
khôi bước ra…..thế nhưng lại là Vận Nhi.
“Ân Huệ đâu?” Hạ Uyển
Như hét lên, thô bạo đẩy Vận Nhi qua một bên, một cảnh tượng khiến tim
bà đập nhanh như chạy đua marathon, còn trong đầu bà như bị nổ tung. Tô
Ân Huệ đang ngồi chồm hỗm trên cửa sổ, nhìn thấy mẹ đột nhiên xuất hiện, cô có chút bối rối, trên người cô đang mặc bộ lễ phục phù dâu. Để hành
động được thuận tiện hơn, hai chị em đã tráo đổi áo cho nhau. Từ cửa sổ
tới mặt đất khoảng cách có vẻ rất cao, hơn nữa bốn phía đều có người của Thừa Duẫn, cô rất sợ. Nhưng điều này cũng không thể cản trở được quyết
tâm đào hôn của cô.
“Ân Huệ,con đang làm cái gì ? Mau xuống đây, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.” Trong lòng Hạ Uyển Như cực kỳ lo sợ, cả người
cũng đang run rẩy, như vậy…..thật sự rất nguy hiểm.
“Xin lỗi,
mẹ, con không đồng ý hôn sự này.” Ân Huệ khổ sở nhắm mắt lại, sau đó
nhìn về phía Vận Nhi nở nụ cười xin lỗi :” Vận Nhi, chăm sóc mẹ giùm
chị.” Nói xong, cô dứt khoát quay người đi, nhìn người cao lớn đang chờ
sẵn kia, Tô Ân Huệ mỉm cười đưa tay ra, đó chính là Phạm Tư Vũ. Cả hai
người ôm nhau cùng trượt xuống.
Hạ Uyển Như không chịu nổi đả
kích, thân thể mềm nhũn, ngã quỵ, ngất đi. “Mẹ.” Vận Nhi nhanh tay tay
lẹ mắt kịp thời đỡ bà, Tô Viễn Hàng nghe thấy ồn ào liền chạy tới, đã
không thấy bóng dáng của Tô Ân Huệ đâu nữa.