(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 57
Mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, ngay ngày hôm sau Diêu Thục Văn đã cùng Cận Viêm đến cục cảnh sát lấy lời khai. Lúc ấy đội trưởng Vương há hốc miệng mồm, thầm nghĩ đây là vở kịch cẩu huyết động trời gì thế này, đến nhà văn cũng khó có thể viết được, chỉnh sửa lại một chút không chừng còn được đăng lên trang thông tin Sohu để lừa người ấy chứ!
Diêu Thục Văn phong độ vẫn tốt, dáng vẻ thanh tao, ăn nói mạch lạc, đối mặt với các vị cảnh sát lại không hề sợ hãi, điềm tĩnh nói: “Trước đây tôi không nói sự thật ra, là bởi vì Triệu Thừa Cường xảy ra chuyện ở thành phố H, mà tôi thì đang ở nước ngoài, không có ai giúp tôi tìm hiểu mọi chuyện. Sau khi Triệu Thừa Cường chết tôi về để lo hậu sự, phát hiện ra hắn bao dưỡng tình nhân ở đây, còn sinh ra một đứa con gái, lúc nào cũng tự cho mình là Triệu phu nhân. Tôi ở thành phố H không thân không thích, không đấu lại cô ta, nên mới nhanh chóng về quê, không lâu sau lại ra nước ngoài.”
Đội trưởng Vương muốn nói gì, nhưng bị Diêu Thục Văn ngắt lời: “Về việc trước đây tôi không chủ động đi tìm cảnh sát thừa nhận lỗi lầm tôi cảm thấy rất hối hận, hy vọng bây giờ còn kịp.”
Đội trưởng Vương dở khóc dở cười, “Không không không, không phải còn kịp hay không, mà che giấu tình tiết quan trọng là phải bị truy cứu trách nhiệm hình sự….”
“Cậu có thể truy cứu trách nhiệm của tôi thông qua các phương tiện ngoại giao bình thường,” Diêu Thục Văn thành khẩn nói, “Nhưng trước hết hãy cho tôi gọi một cuộc điện thoại đến đại sứ quán Mỹ ở Trung Quốc đã.”
Đội trưởng Vương: “………”
Cận Viêm nghĩ trong lòng là làm tốt lắm!
Tuy rằng Triệu Thừa Cường là tên đáng chết, nhưng Diêu Thục Văn lại là một người lợi hại khó có thể tìm được. Nếu nói về trình độ mồm mép sắc bén, e là chỉ có thể so sánh được với Tưởng Khâm.
Khi xưa bà không đấu lại kẻ thứ ba, cũng vì bà còn có đứa con nhỏ, có lòng mà không có sức, bị dồn vào đường cùng nên an phận ở một chỗ. Sau khi Triệu Thừa Cường chết bà lập tức qua Mỹ xây dựng lại sự nghiệp, đây là điều hiển nhiên.
Đội trưởng Vương đột nhiên hỏi: “Vậy bà Diêu, bà dựa vào điều gì để xác định chuyện Triệu Thừa Cường xảy ra đêm đó, là muốn giết nghi phạm Tưởng Khâm?”
Diêu Thục Văn nói: “Tôi rất chắc chắn. Trước khi Triệu Thừa Cường bắt cóc đứa bé có ghé về nhà một lần, tôi nghe thấy hắn nói chuyện điện thoại với một người là: ‘lần này nhất định phải xử cái tên họ Tưởng kia.’ Lúc đó tôi rất sợ hãi, lập tức đến hỏi xem họ Tưởng kia là ai, nhưng hắn không chịu nói. Sau đó tôi cố tình nghe lén hắn nói chuyện điện thoại, lâu lâu lại oán hận rằng: ‘Có tên họ Tưởng kia ở cạnh, dù thế nào Cận Viêm cũng không mắc câu’….”
Viên cảnh sát ghi chép vùi đầu vào viết điên cuồng, ngòi bút sột soạt trên giấy.
“Đêm trước hôm hắn đi thành phố H, hắn còn vui vẻ phấn khỏi nói với lái xe: ‘Cuối cùng lần này cũng có cách xử lý tên kia! Không nghe lời ông thì chỉ có chết!’ Lúc ấy tôi không nhịn được xông lên gặn hỏi hắn, hắn chẳng buồn để ý mà còn nói là có người thân ở tỉnh, đừng nói là giết một người, giết mười tám người cũng có thể che giấu được….”
Đội trưởng Vương nhíu mày: “Người lái xe kia tên là gì?”
“Trương Nhạc.”
Bất chợt đội trưởng Vương nhớ ra Trương Nhạc chính là tên lái xe bán đứng Cận Viêm, trợ giúp Triệu Thừa Cường bắt cóc Lê Mông. Không lâu sau cái chết Triệu Thừa Cường, hắn sống mái một phen với xã hội đen nên bỏ mình, không biết là do trùng hợp, hay là cố tình chui đầu vào.
Manh mối này coi như không có kết quả.
“Nếu Triệu Thừa Cường cố ý muốn giết người, chắc chắn sẽ nói cho tình nhân ở thành phố H biết. Nhưn mà tôi đã ở nước ngoài nhiều năm, thật sự không có cách nào liên hệ với người kia được. Nếu các người có thể tìm được bà ta, không chừng có thể chứng minh lời nói của tôi.”
Đội trưởng Vương nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi cũng đã điều tra, bà ta mất rồi.”
Diêu Thục Văn nói: “Thật đáng tiếc….” Nhưng trên mặt hoàn toàn không biểu lộ một điểm đáng tiếc nào.
Đội trưởng Vương nhìn sang Cận Viêm đang ngồi vắt chéo chân ở một bên, lại nhìn Diêu Thục Văn đẹp đẽ thanh tao nhã nhặn, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười. Vụ án này điều tra đã được nửa tháng, công việc khó khăn thế nào chỉ có mỗi một mình mình biết, vậy mà bây giờ nhân chứng vật chứng lại khác xa hoàn toàn với quan điểm của mình không chỉ như vậy, cho dù chứng cứ này là thật, đệ lên tòa án có kết quả tốt hay không còn chưa biết được.
Mặc dù đạo đức nghề nghiệp mách bảo mình hãy mau tìm ra chân tướng, để người bị oan được rửa sạch, để người có tội phải chịu sự trừng phạt, nhưng trên đời này lúc nào cũng có những vụ án hiếm hoi, chân tướng không quyết định được kết quả cuối cùng, mà là thắng thua trong cuộc chiến chính trị.
Vậy bây giờ mình nghi ngờ còn có ý nghĩa gì?
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi,” Đội trưởng Vương sảng khoái gập máy tính xách tay lại: “Nào bà Diêu, phiền bà ký tên ở đây…. Thứ tư tuần sau bà có ra tòa làm chứng được không? Bà có nghĩa vụ nhưng cũng có thể từ chối, nếu đồng ý thì bây giờ tôi lập tức ra tòa xin giấy.”
Diêu Thục Văn mỉm cười nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ nói hết mọi chuyện trước tòa, hy vọng pháp luật không xử oan người tốt.”
Đội trưởng Vương nghe xong câu này bỗng thấy đau răng.
Từ cục công an thành phố đi ra, Cận Viêm mở âm lượng điện thoại lên thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ: một là của Lê Mông, một là của Quan Phong, mấy cuộc là ở công ty, gần như là cấp dưới gọi đến xin ý kiến về công việc.
Cận Viêm không hề lưỡng lự mà gọi lại cho Lê Tiểu Mông đầu tiên, người nhận điện thoại vẫn là Trát Tây. Chàng trai hung hãn lạnh lùng, tính cách ngang tàng lai Campuchia này, mỗi lần nói chuyện với Cận Viêm là như muốn cầm súng bắn cho vài phát: “Lê Mông đang cho cừu con ăn, lát nữa nói sau.”
Cận Viêm bực bội đáp: “Tao muốn nói chuyện với con tao thì sao phải đợi lát nữa?”
Trát Tây thờ ơ chống đối.
“…..Cuộc gọi nhỡ ban nãy là có chuyện gì?”
“Lê Mông vừa đấu cờ xong.”
“Ấy! Kết quả thế nào, có thắng không?”
“Không biết, coi không hiểu.” Trát Tây lạnh lùng nói: “Nhưng mà tên Hàn Quốc kia vừa đi vừa khóc.”
“………” Khóe miệng Cận Viêm run lên, một lúc sau lại nói: “Trát Tây à, tôi nói với cậu, tuy rằng tôi cũng không biết cờ vây, nhưng đối phương khóc thì có lẽ chúng ta thắng rồi đấy….. Còn nữa Lê Mông thế nào mà cả ngày chỉ biết cho cừu ăn! Nói với nó không được uống sữa cùng một bát với con cừu kia nữa! Bẩn muốn chết biết không!”
Trát Tây lười trả lời, lập tức dập điện thoại.
“Lê Mông thích chơi cờ lắm à?” Diêu Thục Văn bỗng hỏi: “Hôm nay tiến hành thi đấu cờ vây Tam Quốc thì phải, hình như những người dự thi đều là cao thủ trong giới cờ vây phải không?”
“Không biết, không quan tâm. Thằng nhóc này không thích để thắng thua trong lòng, có lẽ là kết quả tốt rồi.”
Mãi một lúc mà Diêu Thục Văn không nói câu nào, Cận Viêm quay đầu sang nhìn bà một cái, bỗng phát hiện trên mặt bà có nét vui mừng.
Hắn hỏi ngay: “Bằng không bây giờ tôi cho người đón Lê Mông về, mọi người cùng nhau ăn tối….”
“Đừng, cứ để nó một mình đi.” Diêu Thục Văn thở dài, nói: “Trước đây tôi đồng ý giúp đỡ, cũng vì cậu đã thề sẽ giúp tôi ra nước ngoài, nghiêm chỉnh mà nói thì chúng ta không ai còn nợ ai cả. Bao năm trôi qua rồi, tôi cũng không nhớ ra là mình còn có một đứa con, dường như đã quên mất. Hai cậu chăm lo cho nó tốt như vậy, tôi thật sự không muốn quấy rầy cuộc sống gia đình bình thường của nó.”
Cận Viêm xua tay: “Sao chị Diêu lại nói như vậy, tôi thấy chị cũng thích thằng nhóc mà….”
“Có lẽ là do thiên tính của phụ nữ chăng?” Diêu Thục Văn cũng bắt đầu cười, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Yêu thật sự là để cho nó được tự do, để cho nó được sống trong môi trường thích hợp nhất mà phát triển. Tôi chỉ cần biết đến sự tồn tại của đứa con này, thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn nó, vậy là vui rồi.”
Cận Viêm gật đầu, nói: “Khi đó tôi đã cảm thấy chị không những là một người mẹ tốt, mà còn là một người phụ nữ thành công. Thấy con gái đầu của chị ở Mỹ có sự nghiệp vẻ vang như vậy, chứng minh là do gen tốt.”
Diêu Thục Văn cười đùa: “Không tốt sao cậu tìm tôi được.”
Cận Viêm cũng phá lên cười.
Hắn không buồn kiểm tra cuộc gọi nhỡ của Quan Phong — Ông chủ khắc tinh xinh đẹp kia nói móc hắn nhiều như vậy làm hắn nảy sinh bản năng lảng tránh —- vậy nên gọi điện cho Lê Mông xong, hắn ném điện thoại lên ghế, xoay người quên luôn.
Hộp thư lặng lẽ vang lên, tin nhắn Quan Phong gửi đến hiện lên màn hình:
“Đã có kết quả bầu cử, ủy ban tỉnh số 1 vẫn tiếp tục tại vị. ba ngày sau sẽ có văn bản của Đảng xuống.”
Cận Viêm vẫn chăm chú lái xe, ánh mắt không hề chuyển động.
Không lâu sau lại có một tin nhắn nữa:
“Cận tiên sinh, Quan tổng nói trong vòng một phút nữ ngài không trả lời tin nhắn thì đêm nay lập tức cột ngài trong bao tải rồi ném xuống sông. Tôi là Hellen.”
Cận Viêm hừ nhẹ, vờ như không nghe.
Hắn không biết trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, vận mệnh chính trị của thành phố này đã thay đổi đến trời rung đất chuyển: Ở tỉnh bên cạnh bị gãy cây cầu đại diện, vì thế vô số quan lớn bị phế truất, trong đó cũng có ứng cử viên của tỉnh ta trong đợt bầu cử này cuối cùng trận đấu đẫm máu trong nửa năm qua đã có thể hạ màn, vụ án buôn lậu ngọc thạch của nhà họ Cận không cần truy cứu nữa, mà kết quả về vụ án giết Triệu Thừa Cường cũng không cần phải nói thêm.
Đấu đá thực hiện ở nơi u ám thì cũng kết thúc ở nơi u ám những cảnh tàn sát khốc liệt máu me tung tóe, đều vì một tiếng dừng là dừng.
Cận Viên vẫn còn chưa biết…. lần này hắn thảm rồi.
Hellen ra lệnh cho lái xe: “Cận Tổng cao lắm không nhét vào bao tải được? Cười cái gì mà cười, chém thành hai khúc là xong! Chém có một người thôi đừng có lề mà lề mề như vậy, mười phút sau phải quay lại đón Quan tổng đi uống trà chiều nữa.”
Từ lúc Tưởng Khâm bị bắt đến nay đây là lần đầu tiên Cận Viêm ngủ ngon như vậy.
Vào buổi sáng thứ tư – ngày mở phiên tòa, hắn nằm trên giường mở to mắt ra, nhìn thấy ánh mặt trời rọi vào từ cửa sổ, trên đầu giường là khung ảnh thủy tinh lấp lánh. Trong ảnh là hắn và Tưởng Khâm đứng bên bờ biển nắm tay nhau, tầm hai lăm hai sáu tuổi, nét mặt thân thiết không e dè, tay trong tay nhau.
Cận Viêm hôn lên Tưởng Khâm trong bức ảnh, xuống giường vệ sinh cá nhân, mặc vest đeo cà vạt, trong gương là một người sảng khoái vô cùng.
Cận tổng của chúng ta đã có hai ngày tu bổ khẩn cấp, nên nhất định thần sắc đã khôi phục, ít nhất có thể tránh được thảm cảnh bị vợ bỏ do tàn phai nhan sắc. Trước khi ra ngoài còn cùng Lê Mông video call trước trận đấu ở thành phố bên cạnh, nhóc vào thẳng vấn đề: “Đồng chí Cận Viêm, sau khi Tưởng Khâm ra tòa thì tỉ lệ đâm đơn ly hôn có thể giảm xuống còn 80% rồi đó…. Thật sự đáng mừng. Ba có chắc chắn đưa được Tưởng Khâm về nhà không?”
Cận Viêm nổi nóng: “Tám mươi cái rắm! Phải là bốn mươi!”
Lê Mông “tsk tsk” miệng, ném lại cái nhìn đầy nghi ngờ.
“Chờ đó, hôm nay ông sẽ mang mẹ mày đầy đủ lông tóc về nhà! À, may mà tối nay mày không về thành phố H, ông sẽ tranh thủ happy với mẹ mày chút xíu….”
Cận Viêm vênh váo ra cửa, cùng với mấy luật sư chầm chậm đến tòa án. Giấy xin phép Diêu Thục Văn được ra tòa làm nhân chứng đã được phê chuẩn, lúc này đang cùng đội trưởng Vương và cấp dưới đứng trước cửa.
Tám giờ ba mươi phút sáng, Cận Viêm, Diêu Thục Văn, cùng đội trưởng Vương gặp mặt ở tòa án.
Cùng lúc đó một chiếc xe áp tải phạm nhân từ trại tạm giam cũng đậu trước cửa, Tưởng Khâm trong bộ trang phục thường ngày cũng từ trên xe bước xuống.
Chín giờ đúng, phiên tòa về vụ án Triệu Thừa Cường bị giết cách đây mười bốn năm chính thức bắt đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});