(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 58
Tối đến báo chí giới giải trí đưa tin khởi tố vụ án ngộ sát, tiêu đề là “Tổng tài Tưởng Khâm của công ty giải trí Thời Tinh là bị cáo của vụ án mưu sát đại cổ đông ngày xưa! Chân tướng sau mười bốn năm sẽ được tiết lộ!”, đầu đề của bài báo được phóng to in đậm, vô cùng nổi bật.
Phóng viên toà soạn báo còn thần thông quảng đại đến mức lấy được thông tin thẩm vấn bí mật của toà án, tuy rằng phần được công khai chỉ là một phần nhỏ, nhưng quá trình rất chi tiết, tình tiết ly kỳ, chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng cũng suy ra được toàn bộ sự thật.
Theo thẩm vấn ban đầu, Tưởng Khâm bị khống chế rồi lỡ tay đả thương người dẫn đến người đó tử vong, sau lại giấu thi thể không để lại dấu vết, tình tiết rất ác liệt. Ngay sau đó luật sư bị cáo đưa ra chứng cứ được ghi lại, thì ra Triệu Thừa Cường lúc còn sống bị tình nghi là ép hai nữ nghệ sĩ hút thuốc phiện, sau đó được Tưởng Khâm đưa đến Hongkong, không còn tin tức gì từ đó, rời nhà tha hương. Cận Viêm vất vả dùng nhiều nhân lực mới tìm được các cô, cũng không biết là cưỡng ép, dụ dỗ hay là ôn tồn khuyên bảo, đưa các cô đến đồn cảnh sát làm nhân chứng.
Toà án mới điều tra được đến đó thì tình hình đột ngột chuyển biến, vợ của người bị hại Diêu Thục Văn tự mình ra mặt, chứng minh Triệu Thừa Cường lúc sống bắt cóc đứa con nuôi chưa đầy hai tuổi của Tưởng Khâm. Đêm đó Triệu Thừa Cường muốn lấy đứa bé uy hiếp Tưởng Khâm tham gia buôn lậu thuốc phiện, bị từ chối sau đó muốn giết người diệt khẩu, lúc đánh nhau với Tưởng Khâm bị ngộ thương ở đầu, vì thế dẫn đến tử vong.
Tưởng Khâm thú nhận không chút e dè, tỏ vẻ tôn trọng kết luận của thẩm phán toà án, dù thế nào cũng sẽ không chống án.
Toà án trải qua nửa tiếng đồng hồ kịch liệt thảo luận cuối cùng cũng đạt được kết luận cuối cùng: Không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Tưởng Khâm phòng vệ chính đáng vô tình giết chết người, nhưng có vợ của người bị hại làm nhân chứng, tội danh vô ý giết người được thành lập, có thể phạt ba năm đến bảy năm tù.
Tuy người bị hại trước đây phạm phải tội lớn – bắt cóc con nuôi tuổi còn nhỏ của bị cáo, cũng ép bị cáo buôn lậu thuốc phiện, nhưng vẫn không có chứng cứ trực tiếp chứng minh chuyện này. Ngược lại chuyện bị cáo giấu thi thể không để lại giấu vết gì có chứng cứ vô cùng xác thực, chứng tỏ bị cáo cũng có ác ý trong người, thời gian thi hành án được xác định là năm năm.
Vấn đề là sự tình đã phát sinh hơn mười năm, cơ quan cảnh sát chưa từng lập hồ sơ, căn cứ vào quy định về tội ngộ sát, nếu hình phạt từ năm đến mười năm, sau mười năm sẽ quá hạn truy tố, có thể được miễn khởi tố.
Tình huống của Tưởng Khâm ở trong trường hợp này, được phán miễn trừ xử phạt hình sự, phóng thích.
Tưởng Khâm đứng ở bục bị cáo nghe kết quả của toà án, tháo kính xuống, đưa lòng bàn tay lên dùng sức dụi mắt. Đội trưởng Vương ngồi ở phía sau có chút kinh ngạc nhìn anh.
Tuy đội trưởng Vương có thời gian ở chung với Tưởng Khâm không dài, nhưng có thể nhìn thấy gia giáo nhà Tưởng Khâm rất nghiêm, lễ nghi cẩn thận, giơ tay nhấc chân đều rất khéo léo lại biết kiềm chế. Anh trước mắt mọi người làm ra động tác ấy, kỳ thật có hơi bộc lộ tình cảm ra ngoài quá mức.
Cận Viêm thiếu chút nữa lao từ chỗ ngồi xuống, may mà bị luật sư giữ chặt lại, không thì tuyệt đối có thể bị đòi một khoản tiền phạt từ toà án.
Diêu Thục Văn lui về phía sau, mỉm cười lắc đầu, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất bùi ngùi, bà nhớ đến năm ấy Triệu Thừa Cường kiêu ngạo như khói lửa không ai bì nổi, nếu hắn trên trời có linh thiêng, nhìn thấy hôm nay trên toà án bộ dáng của tất cả mọi người đều là bộ dáng đã được đền trả, không biết tâm tình của hắn sẽ như thế nào?
Lúc hắn sống mang đến đau khổ cho nhiều người như vậy, sau khi hắn chết cũng không có người duy trì chính nghĩa giả dối. Như thế lúc hắn còn sống có được quyền thế và uy phong, ngoại trừ tạo thêm người làm trò cười cho thiên hạ, còn có ý nghĩa gì nữa đâu?
“… Cận Viêm này,” Diêu Thục Văn cảm khái thở dài nói: “Về sau cùng Tiểu Tưởng sống tốt đi, làm ăn nếu có thể không va chạm thì đừng va chạm, trăm ngàn lần đừng trở thành…”
“Trở thành Triệu Thừa Cường thứ hai?” Cận Viêm cười to nói: “Chị Diêu yên tâm đi, tôi còn phải chăm sóc vợ với con tôi!”
Lời này rất có ý khoe khoang, mọi người xung quanh đều 囧, Cận Viêm lại không hề phát hiện, còn ở đó dương dương tự đắc.
Tưởng Khâm được thả khỏi cửa toà án, chân còn chưa chạm đến đất, lập tức bị người nào đó xông lên ôm ngang người.
Tưởng Khâm cả kinh đến mức kính cũng rớt: “Cận Viêm —- !!!! Để em xuống!!! Thủ tục phóng thích còn chưa làm xong đâu!”
“Làm xong cái gì mà làm a! Nuôi nhiều luật sư như vậy để làm gì chứ – này nói ngươi đó, lo thủ tục đi!” Cận Viêm vui sướng ôm vợ mình nói: “Đi! Về nhà!”
Cảnh sát ở toà án đen mặt, luật sư thì há hốc mồm.
Tưởng Khâm bực tức nói: “Có doạ đến người ta hay không cơ chứ, mau thả em xuống!” Nói xong dùng sức giãy dụa nhảy xuống, hai chân vặn vẹo thiếu chút nữa ngã ngửa mặt lên trời.
Diêu Thục Văn ở phía sau bọn họ che miệng cười, Tưởng Khâm xoay đầu nhìn, đột nhiên thấy bối rối: “Chị Diêu trở về? Là vì chuyện của tôi sao? Làm phiền chị phải đi một chuyến…”
“Không sao không sao, tiện thể trở về nhìn Lê Tiểu Mông.”
Tưởng Khâm nghe những lời này xong chỉ thấy không hiểu làm sao, nhưng còn chưa kịp mở miệng hỏi, lập tức bị Cận Viêm kéo đi, giống như chó săn mà ngửi ở cổ anh, nói: “Ừm, vợ ơi, em tắm rồi…”
Tưởng Khâm mặt đỏ bừng đẩy hắn: “Tắm rửa thì có gì kì quái! Lăn đi lấy xe đi!”
Đôi mắt Cận Viêm xoay một vòng, nói: “Đừng mà, em lấy đi, anh sáng sớm đã chạy đến toà án, mệt chết rồi, em cũng không đau lòng cho người đàn ông của em.” Nói xong còn trưng ra vẻ mặt lưu manh ở ven đường đứng bất động.
Tưởng Khâm dù sao da mặt cũng mỏng, bãi đỗ xe cách nơi này cũng chỉ có vài bước, chỉ đành ngoan ngoãn đi lấy xe.
Bên này anh vừa mới rời khỏi, bên kia Cận Viêm quay đầu hỏi: “Chị Diêu, Triệu Tuyết kia chị muốn róc thịt hay hầm xương? Mang đi Mỹ thì chắc là không có cách nào, tôi có thể cho chị mượn một chỗ…”
“… Triệu Thừa Cường năm đó so ra còn kém cậu!” Diêu Thục Văn dở khóc dở cười: “Tỉnh lại đi, tôi nghĩ ra cách xử lý cô ta rồi, không cần cậu bận tâm!”
“Cái định mệnh, chị sẽ không thử làm thánh mẫu chứ hả?”
“Không,” Diêu Thục Văn nói, “Tôi thấy cô ta cũng đáng thương, mẹ cô ta từ nhỏ cũng không dạy cho cô ta cái gì là đúng, một đứa bé tốt lại… Người ta không thể tự lựa chọn xuất thân của mình, tôi không muốn vì sự ác cảm đối với mẹ mà trả thù lên con.”
Cận Viên suy nghĩ thật lâu, nghiêm túc nói: “Nếu Tưởng Khâm trèo tường sau lưng tôi, tôi nhất định sẽ làm thịt cả nhà tên mặt trắng kia.”
“Cậu sẽ làm thế sao Cận Viêm?” Diêu Thục Văn cười rộ lên: “Nói thật, tuy tôi có cảm giác thương hại cô ta, nhưng cô ta vẫn là đã làm chuyện khiến người ta không thể chấp nhận… Chuyện buôn lậu thuốc phiến tôi đã cùng nói chuyện với Triệu Tuyết, sau đó đem cô ta giao cho cảnh sát. Nếu thành thật khai báo, chắc là tội trạng sẽ được giảm bớt.”
Mặt Cận Viêm tỏ vẻ không đồng ý.
“Về chuyện đó tôi sẽ thương lượng lại với Từ Hiểu Tuyền, luật sư đề nghị tôi chuyển từ khởi tố hình sự sang đền bù thiệt hại dân sự, như thế Từ Hiểu Tuyền có thể được nhận tiền, mà Triệu Tuyết cũng sẽ không ngồi tù lâu lắm.” Diêu Thục Văn thở dài nói: “Mấy người còn trẻ, loại bỏ hận thù sang một bên, tôi không đành lòng nhìn mấy người đó vì thế mà huỷ hoại cuộc sống của mình.”
Cận Viên đang chuẩn bị thêm mắm thêm muối vài câu, lúc này Tưởng Khâm đã chậm rãi lái xe lại đây. Nhìn thấy vợ lập tức Cận Viên tự động biến thành Lưu Manh Model, vui vẻ chạy đến kêu to: “Ài —-!! Vợ ơi! Để anh lái để anh lái! Em mau nghỉ ngơi đi!”
“Anh không phải là mệt gần chết sao?”
“Vừa mới nghỉ lúc nãy nha!”
Tưởng Khâm thấy thật mất mặt, chỉ có thể ngoan ngoãn xuống xe để Cận Viêm lái. Kết quả Cận Viêm còn không thành thật, cũng không ngồi vào, đứng ở ven đường ôm lấy Tưởng Khâm, hỏi: “Giữa trưa đi ăn ở đâu? Lần trước đạo diễn Đoàn mời đi ăn ở chỗ đó không tệ, hay là ăn hải sản? Nếu không thích thì về nhà ăn anh…”
Tưởng Khâm vô lực nói: “Anh tỉnh lại đi, trước mặt chị Diêu còn bày trò lưu manh khiến anh có cảm giác thành tựu à? Em phát hiện thật sự anh là người điên…”
Hai vợ chồng đứng ở cửa xe dừng ven đường đấu võ mồm, phía sau lại xuất hiện một chiếc Toyota xanh bạc tiến đến. Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, đội trưởng Vương mặt đeo kính mát thò đầu ra ngoài cửa sổ: “Ây, còn chưa về sao?”
Cận Viêm hoàn toàn không có ý thức của một người đàn ông thành đạt, cà lơ phất phơ lắc lư chân nói: “Ầy, đội trưởng Vương! Về đồn cảnh sát điều tra án tử sao? Chúng tôi không làm gì cả đúng không?”
“Không không không, tuỳ tiện hỏi thôi.” Đội trưởng Vương chỉ một cột mốc đường, cười nói: “Chỉ là nhắc nhở chút, chỗ này cấm dừng xe.”
Cận Viêm: “…”
Sắc mặt Cận Viêm nhất thời rất đặc sắc.
Tưởng Khâm ngược lại rất tốt, gật đầu với đội trưởng Vương nói cảm ơn: “Ở trong trại giam phiền anh nhọc công chăm sóc, khiến các anh có nhiều phiền phức như vật thật áy náy. Chúng tôi đang chuẩn bị ăn cơm, anh có muốn đi cùng không?”
“Trở về tra án – là tra án thật! Ha ha, chuyện ăn cơm để lần tới đi!”
Tưởng Khâm cũng không cưỡng ép, nói: “Về sau có chuyện gì cần giúp đỡ xin cứ việc nói, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp, lần này cảm ơn anh.”
Đội trưởng Vương cười đáp lại, đang định dâng cửa kính xe lên, đột nhiên ngừng lại.
Cận Viêm lúc này đang hậm hực dịch chuyển xe, cách bọn họ có hai thước. Tưởng Khâm xoay người, đến chỗ hắn.
Ngắn ngủi vài giây, đội trưởng Vương tự nhiên có một nỗi xúc động không thể ức chế dâng lên: “Này…”
Tưởng Khâm quay đầu lại.
“Xin lỗi, tôi cam đoan đây là câu cuối cùng.” Đội trưởng Vương nhìn ánh mắt anh, nghiêm túc hỏi: “Triệu Thừa Cường rốt cuộc có phải anh giết hay không?”
Trên đường ngựa xe như nước, phảng phất đều hoá thành bối cảnh mơ hồ, ánh sáng chói loà loé lên nhưng vừa xa xôi lại vừa mờ mịt.
Đội trưởng Vương đợi rất lâu mà không thấy trả lời, rốt cuộc tự giễu xoay người: “Án tử đã kết thúc rồi, tôi không biết vì sao lại muốn tìm anh hỏi một câu như thế. Có lẽ là làm cảnh sát lâu rồi tính cách có chút cố chấp…”
“Đội trưởng Vương,” Tưởng Khâm nói, “Kỳ thật con người của tôi, trời sinh tay yếu chân mềm, một con gà cũng chưa giết qua.”
Đội trưởng Vương khiếp sợ ngoảnh đầu, Tưởng Khâm lại phất phất tay, xoay người bước đến chỗ Cận Viêm.
Trong nháy mắt kia gió thổi qua mái tóc anh, Lưu Hải bị lưng anh chặn lại ánh nhìn, thấy không rõ biểu tình trên khuôn mặt ấy.
Giữa trưa hôm đó cơm no rượu đầy, buổi chiều lại gọi điện cho Lê Mông, nghe cậu một phen nước mắt nước mũi khóc lóc nửa ngày. Đến lúc nói chuyện điện thoại xong Diêu Thục Văn đứng dậy nói tạm biệt, Cận Viêm đem bà đưa về khách sạn, lại quay đầu chở Tưởng Khâm về nhà.
Về đến nhà thì trời vừa sẩm tối, kết quả trong thang máy Cận Viêm nhịn không được, một bên đem mặt vùi vào cổ Tưởng Khâm dùng sức hít hà, một bên hừ hừ nói: “Vợ ơi em tắm rồi, nhất định là tắm rồi…”
Tưởng Khâm dùng lực đẩy hắn: “Tắm rửa không phải là chuyện rất bình thường à?”
“Không phải, ở trại giam sao có thể tuỳ tiện tắm rửa, đừng tưởng rằng lão tử anh chưa vào nên không biết!”
Tưởng Khâm dở khóc dở cười, “Anh không biết, trại tạm giam có đội trưởng Cao mê cờ vây, cuối tuần trước đột nhiên cầm báo đến hỏi Lê Mông đánh cờ vây có phải do em dạy không, sau đó cao hứng vui vẻ cho người thêm đồ ăn cho em, còn cho em một gian tắm rửa riêng…”
Cận Viêm sét đánh đỉnh đầu, trời a?! Lão tử đút nhiều tiền như thế đều không được!
Tưởng Khâm bực bội nói: “Đừng tưởng tiền có thể giải quyết được tất cả mọi việc! Còn nữa, Lê Mông rốt cuộc tham gia trận đấu gì a, sao anh không nói cho em biết?”
“Chuyện này không quan trọng không quan trong…” Cận Viêm dùng sức đem anh đặt trên vách tường thang máy, đùi cọ cọ ở giữa quần anh, hắc hắc cười *** đãng nói: “Vợ không cần làm gì cả! Ngoan ngoãn để lão tử áp…”
Cận tổng lúc có thức ăn thì xuống tay cực nhanh, tuy chống đỡ đến kiệt lực, Tưởng Khâm đáng thương hầu như vẫn bị lột hết. May mà khi cửa thang máy mở ra thì bên ngoài không có người. Cận Viêm như tướng quân thắng trận, ôm Tưởng Khâm nói: “Nhìn đi! Anh đã bảo em không cần thẹn thùng rồi mà!”
Tưởng Khâm rít gào: “Đưa quần áo cho em —!!!!”
Cận tổng da mặt dày, ôm vợ mình đi rêu rao khắp nơi, vào cửa nhà lập tức đẩy người ta lên tấm thảm. Tưởng Khâm định đứng lên chạy về phòng, bị Cận Viêm trở tay nắm lấy chỗ đó ấn một cái, hỏi: “Em nhớ anh không?”
Tưởng Khâm thở dốc nói: “Trước về phòng ngủ đã…”
“Không cần, anh muốn làm ở phòng khách.”
“Lê Tiểu Mông…”
“Lê Mông buổi tối không về nhà.”
Hai má Tưởng Khâm đỏ bừng, Cận Viêm tà ác nhìn một lúc lâu, nằm ở bên tai anh nói: “Em cũng cứng rồi…”
Mặt lông mềm mại của tấm thảm thô ráp dán lên da, trong không khí ngập tràn hương vị nhiệt tình. Cận Viêm chậm rãi cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át của Tưởng Khâm, cảm giác được khớp hàm của anh hơi mở ra, hơi thở mang theo khí tức ngọt ngào, vì *** khó nhịn mà hơi run rẩy.
Dịu dàng trong lòng Cận Viêm đột nhiên phình lên, thấp giọng hỏi: “Em có nhớ anh không?”
Môi Tưởng Khâm dán ở cái cổ rắn chắc của hắn, không lập tức trả lời, một lát sau mới hỏi: “… Anh nhớ em không?”
“Nhớ.”
“Em cũng nhớ.” Tưởng Khâm hé miệng không nặng không nhẹ cắn hắn một cái, nói: “Em nhớ anh gần chết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});