Ly Hôn Hoài Thượng

Chương 59: Chương 59




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

CHƯƠNG 59

Tưởng Khâm từ lâu đã biết có một số lời nói đối với Cận Viêm là cấm ngữ, nói xong sinh ra đủ loại hậu quả không thể giải quyết.

Ví dụ như: “Dạo này anh béo ra?”

Cận Viêm lập tức chạy đến phòng tập thể thao rèn luyện ba ngày ba đêm, trong lúc đó còn nước mắt nước mũi lưng tròng tỏ vẻ vợ ghét bỏ mình rồi đi leo tường, một bên gào khóc một bên không ngừng tập cử tạ, cho đến khi Tưởng Khâm tự mình tới cửa phòng tập thể thao tha hắn về mới thôi.

Lại ví dụ như: “Em muốn giảm béo.”

Cận Viêm cực kì sợ hãi chạy đến phòng bếp làm ra một bàn món ăn ngon, buộc Tưởng Khâm giống như nhai sáp nuốt hết vào, sau đó mặt dày bám lên người anh ép anh không được rèn luyện không được hoạt động, cho đến lúc toàn bộ thức ăn biến thành nhiệt lượng và mỡ béo.

Lại ví dụ như: “Anh xem Vệ Hồng tốt với Đoạn Hàn Chi như thế nào, nói gì nghe nấy.”

Lời này giống như đang nói với thiếu niên đang trong thời kì phản nghịch rằng, ngươi xem con nhà người ta như thế nào như thế nào, trực kiếp kích thích ý chí làm phản của Cận Viêm, khiến hắn làm ra đủ loại chuyện người thường không thể lý giải nổi, bao gồm lén lút dùng khăn rửa mặt của Tưởng Khâm đi lau chân, nửa đêm gọi điện thoại u ám nhắc nhở Vệ Hồng đi tiểu, đang đi ở trên đường lớn đột nhiên đặt mông ngồi bệt xuống khăng khăng đòi Tưởng Khâm dỗ hắn kéo hắn đứng dậy như lúc trước.

Còn về phần “Cái anh chuyển phát nhanh dưới lầu thật đẹp trai” rồi “Có một mỹ nhân ở sở hành chính đến” đến “Anh tối qua làm em đau nên đêm nay đừng có ngủ ở giường”… Đếm không xuể, so với một bao thuốc nổ còn nguy hiểm hơn.

Nhiều năm qua Tưởng Khâm vẫn gắng hết sức tránh sét đánh, tổng thể mà nói thì cũng coi như bình an vô sự. Cho đến ngày hôm nay anh phát hiện, thì ra còn có một câu không thể nói! So với nổ hạt nhân còn uy lực hơn!

Đó là “Em nhớ anh gần chết”!

Mấy chữ này mới ra khỏi miệng, Cận Viêm lập tức như uống thuốc kích thích, ngay cả sô pha cũng không muốn đến, đè Tưởng Khâm ở thảm phòng khách mãnh liệt làm một lần. Bởi vì lâu rồi không phát tiết, hai người cũng không làm được lâu, nhưng bộ dáng hung ác của Cận Viêm vẫn khiến Tưởng Khâm sợ, không ngừng run rẩy hôn môi hắn, muốn động tác của hắn nhẹ một chút.

Kết quả Cận Viêm ngừng lại, Tưởng Khâm còn chưa kịp lấy lại nhịp thở thì bị hắn xách đến đẩy ngã lên giường lớn ở phòng ngủ, sau đó cả người đè lên người anh. Tưởng Khâm bị đè thiếu chút nữa hồn phách cũng bay ra, vất vả lắm cảm giác trước mắt toàn là màu đen mới biến mất, thở hổn hển cầu xin: “Anh… Anh nhẹ một chút…”

Cận Viêm một bên động một bên thô lỗ hỏi: “Nhớ người đàn ông của em không? Hả? Chỗ nào nhớ?”

“Anh con mẹ nó… Chậm một chút…. A!”

“Chỗ này nhớ sao?” Bàn tay Cận Viêm hạ lưu vuốt ve đùi trong của anh, lại chuyển tới phía trước ác ý vỗ về chơi đùa: “Hay vẫn là chỗ này nhớ?”

Tưởng Khâm khóc không ra nước mắt, phát hiện ra lần này lên giường Cận Viêm kích phát trò lưu manh.

Cận Viêm cực kỳ thích sắm vai một loại nhân vật, khi nhập vào vai ác bá, cường đạo, địa chủ, đủ loại nhân vật phản diện đều rất hào hứng, Tưởng Khâm đánh nhiều lần rồi nhưng đều không có hiệu quả, hơn nữa càng đánh hắn càng thoải mái. Có một lần hắn cởi đồ Tưởng Khâm rồi khoá anh trong phòng ngủ, ngày hôm sau quên mở cửa, vì thế phải quỳ một đêm ở tấm ván giặt.

Có lẽ là do lần đầu ra quá nhanh kích thích lòng tự trọng của đàn ông nơi Cận Viêm, lần thứ hai mặc kệ Tưởng Khâm cầu xin như thế nào hắn đều không dừng lại, một lúc lâu sau, đến khi Tưởng Khâm không chịu được nữa mới bắn ra. Lúc này càng thêm thoải mái vui vẻ, khi cao trào đầu óc Cận Viêm đều trống rỗng, qua một lúc lâu mới phát hiện tay mình còn đang giữ chặt eo của Tưởng Khâm, bởi vì dùng lực quá nhiều nên cào ra vài vết máu.

Tưởng Khâm dường như không cảm thấy, nửa tỉnh nửa mê nằm ở trong lòng hắn, mặt đỏ như muốn xuất huyết, môi ướt át no đủ, nhìn thấy có chút đáng thương.

Cận Viêm lại có chút nóng vội, ôm Tưởng Khâm đi tắm rửa, trong bồn tắm lớn ở phòng tắm cưỡi lên người anh, làm Tưởng Khâm phát khóc. Vì khoái cảm mãnh liệt kích thích, tiếng khóc cùng tiếng thở dốc giống như đang mời gọi, khiến Cận Viêm đắm chìm, chỉ thấy trong đầu có một loại ý nghĩ tàn bạo hung ác, hận không thể một ngụm cắn chết Tưởng Khâm nuốt xuống bụng.

Tưởng Khâm cuối cùng mất ý thức hoàn toàn, nếu không phải Cận Viêm làm kịch liệt chống đỡ cho anh, anh có lẽ đã ngụp trong nước chết đuối. Cuối cùng Cận Viêm đem anh ôm đến giường lớn, như bạch tuộc ôm anh rúc vào lòng mình, thì thầm nói mấy lời tình cảm… Đáng tiếc Tưởng Khâm một chữ cũng không nghe được.

Cảm giác ngủ thật an toàn, ngày hôm sau tỉnh lại trong phòng ngủ, ánh sáng lờ mờ, toàn thân Tưởng Khâm đau nhức, sau một lúc lâu mới chịu đựng cơn đau sái cổ mà ngước đầu lên, chỉ thấy rèm cửa sổ sát đất được kéo lên, trong phòng ngủ còn mùi tanh nồng phảng phất như có như không.

Tưởng Khâm nháy mắt biết được mùi đó là gì, nhất thời đen mặt.

“Vợ à…” Cận Viêm không đứng đắn dính sát lên người, ngậm lấy tai Tưởng Khâm mập mờ hỏi: “Ngủ ngon không? Đã đói bụng chưa?”

Tưởng Khâm thế mới phát hiện mình không đói lắm, mà bữa cuối cùng của anh là bữa trưa hôm qua cơ.

Cận Viêm hăng hái tràn đầy nói: “Không đói thì để cho anh đè thêm chút nữa, xem có thể nuôi em tốt đến thế nào.” Nói xong lại thuần thục đè lên người Tưởng Khâm.

Tưởng Khâm đương nhiên không biết trong lúc mình còn ngủ Cận Viêm đã đút cho mình ăn cháo cá – đương nhiên cá vẫn là phải nhai nhỏ rồi mới đút cho anh ăn. Anh chỉ cảm thấy thẹn quá hoá giận, dùng sức đẩy tay Cận Viêm ra: “Cút ngay! Em đã nói với anh như thế nào!”

Đến đầu ngón chân của Cận Viêm cũng biết anh tức giận vì tối hôm qua hắn ra tay quá nặng, cầu xin bao lần hắn nhẹ một chút, kết quả vẫn bị làm ngất đi. Nhưng bản chất tinh tuý của lưu manh vẫn còn trong người, tuy rằng anh giở trò lưu manh với em, nhưng anh sẽ không thừa nhận, còn muốn dỗ dành em nguôi giận nữa – bởi vì anh còn muốn tiếp tục giở trò với em nha!

Vì thế Cận Viêm lập tức sáp lại gần vừa hôn vừa liếm, hỏi: “Em nói cái gì? Anh nhớ là, em nói em rất thích… Nói em còn muốn… bảo anh nhanh một chút…”

Tưởng Khâm thiếu chút nữa đá một cước ném Cận Viêm xuống giường, kết quả mới nhấc chân lập tức bị Cận Viêm bắt được, nhìn ánh mắt màu hổ phách của anh ngấn nước, cứng rắn mà từ tốn rốt cuộc đâm vào.

Quá trình này thật sự quá mức phiến tình, Tưởng Khâm gần như lại muốn khóc, muốn quay đầu đi tránh ánh mắt của hắn, lại bị Cận Viêm nắm cằm quay lại.

“Nhìn xem em nhiệt tình chưa…” Cận Viêm cúi người hôn lên mi mắt ướt sũng của anh, thì thào nói: “Em hút cái gì nha, còn vừa co vừa giãn, muốn làm thì cầu xin anh đi…”

Tưởng Khâm bị người làm nhục thiếu chút nữa ngất đi. Cận Viêm đắc ý vênh váo, hôn theo khuôn mặt xinh đẹp của anh từ môi đến cổ, cắn vài ngụm ở xương quai xanh.

Trời sinh Tưởng Khâm da thịt mềm mại, là do sinh ra trong giàu có được nuông chiều từ bé. Cận Viêm đặc biệt mê mẩn làn da anh, cảm giác sờ lên rất thích, liếm lên cũng thích, người quan trọng trước mắt khiến cho người ta thần hồn điên đảo, quả thực ngay cả họ tên mình là gì cũng không nhớ.

Kết quả của việc mất trí là Cận đại lưu manh thuận miệng hỏi một câu: “Nhìn em da mỏng thịt mềm như này, không cho người đàn ông của em cắn thì cho ai cắn hả?”

Tưởng Khâm không phản ứng, Cận Viêm lại đắc ý, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão tử không cắn nhiều thêm hai cái, chẳng lẽ còn để tên họ Phương kia chiếm lợi sao?”

Tưởng Khâm: “…”

Tưởng Khâm trong nháy mắt cứng người.

Cận Viêm cũng trong nháy mắt biết mình gặp rắc rối to rồi.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, đột nhiên Cận Viêm bị lửa đốt người đem Tưởng Khâm lật người lại, liều mạng từ sau lưng anh hung hăng thúc vào, tấn công phong ba bão táp cũng không ngăn được lửa giận bùng lên trong lòng Tưởng Khâm, trong lúc đưa đẩy còn nghe được anh chửi bới đứt quãng: “Họ… Họ Cận nhà anh là đồ con rùa! Mẹ anh chứ nói bậy cái gì đó! Anh… Anh thì ra đã chờ nói ra lâu rồi, trách không được tối hôm qua… !!”

Cận Viêm tay chân luống cuống che miệng anh, luôn miệng lừa gạt: “Em chưa nghe thấy gì hết, cái gì cũng chưa nghe thấy.”

“Ưm ưm ưm… Ưm ưm…”

“Ai nha không xong! Bắn lần nữa!”

….

Lê Tiểu Mông phe phẩy cái đuôi, cầm cúp quán quân về nhà, vừa mới vào cửa đã bị doạ đến phát ngốc.

Phòng khách hỗn độn, Cận Viên cong lưng co lại trên sô pha, lấy một cái đệm che trên đỉnh đầu. Trên mặt đất còn có mảnh vỡ, đột nhiên một cuốn từ điển bay ra từ phòng ngủ, phịch một tiếng va vào đệm sô pha, bắn ngược lại va vào bình hoa.

“Ly hôn!” Giọng Tưởng Khâm nổi giận đùng đùng: “Anh nếu không quên được Phương Nguyên, con mẹ nó lập tức đi theo Phương Nguyên đi!”

Cận Viêm quay đầu rống giận: “Rõ ràng là em quên không được, ông đây ghen thì làm sao – ai nha!”

Một quyển tạp chí đáp vào mặt Cận Viêm, bề ngoài là anh đẹp trai tươi cười toả nắng đang chơi bóng rổ.

Cận Viêm vừa thấy nhất thời giận dữ: “Định mệnh, sau lưng tôi em giấu báo có tên mặt trắng? Tưởng Khâm em không cần quá phận như thế!!”

“Quá phận cái đầu anh! Tôi xem tạp chí bóng rổ thì làm sao??”

“Ai bảo em xem tạp chí bóng rổ?? Toàn là đàn ông!!”

“Trên đường toàn là đàn ông sao anh còn chưa đi giết người phóng hoả đi???”

“Ông đây đi!!”

Cận Viêm oai phong khí phách hiên ngang đứng lên, còn chưa bước đi, đột nhiên nhanh tay lẹ mắt đem đệm sô pha chắn sau đầu – chớp mắt đồng hồ báo thức bay ra từ phòng ngủ đạp vào người khiến hắn lảo đảo.

“Tưởng – Khâm!” Lửa giận Cận Viêm vút cao: “Em thật sự muốn giết tôi sao? Đồng hồ báo thức này làm từ đồng tinh khiết! Giết tôi để em cùng cái tên họ Phương kia hai người ở cùng nhau có phải không??”

Lời còn chưa dứt đã thấy một lọ rượu vang Lafite bay trên không trung tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp, ngay sau đó va vào tường, mùi rượu lan ra khắp phòng.

Cận Viêm điên cuồng hét lên: “Định mệnh!!! Em không khiến cả nhà đầy mùi rượu em khó chịu phải không? Tiếp tục ném tôi liền…”

“Liền đi đến cục dân chính ly hôn?” Tức giận của Tưởng Khâm còn chưa tan, đeo kính vào lao từ phòng ngủ ra: “Đi luôn bây giờ đi!” (Còn một câu nữa là 九块钱我出了 nhưng mình không hiểu nên không dịch được.)

Cận Viêm phát ngốc vài giây, đột nhiên chúi đầu vào sô pha, động tác giống như đà điểu mà nói: “Anh không đi!”

“Anh đứng lên cho tôi!”

“Không đứng!”

“Đứng lên!”

“Không đứng!”

“Anh có muốn ly hôn không hả?”

“Không ly!”

“Anh…”

Cận Viêm ồm ồm nói: “Ai ly hôn là cháu!”

Tưởng Khâm tức đến mức không biết làm sao, kéo Cận Viêm, Cận Viêm lại co người lại chỉ lộ ra mông. Vậy mà hắn còn chưa chịu thôi, một bên đấu sức với Tưởng Khâm một bên kêu to: “Ly hôn em liền qua lại với Phương Nguyên có phải không? Ông đây đi làm thịt hắn! Ai nha đừng kéo thắt lưng anh, con còn ở đây đấy… Tưởng Khâm! Bảo không ly hôn là không ly hôn! Ông đây sinh làm người của em, chết làm quỷ của em!”



Lê Tiểu Mông yên lặng rời khỏi, đóng cửa lại, Trát Tây hỏi: “Làm sao?”

“Không sao, đang rèn luyện thân thể.”

Cừu con ngốc ngốc lại bắt đầu cắn ống quần, Lê Mông nghĩ ngợi, đem cúp đưa cho Trát Tây, ôm lấy Tiểu Mị nói: “Chúng ta đi ăn kem đi, tôi mời anh.”

Trát Tây lạnh lùng nói: “Không, tôi mời cậu.”

Lê Mông chỉ cần có kem ăn, căn bản không chú ý đến ai mời ai, vì thế rất vui vẻ đồng ý, giống cái đuôi nhỏ theo Trát Tây đi ra ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.