Lúc đầu Andrey còn hơi giật mình nhẹ, anh không nghĩ cô sẽ đồng ý cùng anh treo sợi dây nhân duyên này lên trên đó đâu. Vì sao anh lại nghĩ thế à? Vì anh nhìn ra được ở đâu đó trong ánh mắt của Đỗ Khánh Huyền vẫn còn vương vấn một chút tình cảm với Lương Mục Phàm, Vốn dĩ anh đã không muốn nghĩ đến hướng đó, nhưng trái tim anh vẫn không ngừng thôi thúc anh phải nghĩ đến việc “Cô vẫn còn tính cảm với chồng cũ”, mặc dù đoạn tình cảm đó rất rất rất nhỏ thôi cũng khiến cho Andrey không thoải mái.
Nhưng hôm nay, chính Đỗ Khánh Huyền làm cho anh ngạc nhiên, anh không nghĩ rằng cô sẽ ngỏ lời với mình tại đây, tại nơi chưa nhiều kỉ niệm của họ. Nhưng... Nhưng mà điều khiến anh lo sợ nhất chính là tình cảm mà Đỗ Khánh Huyền cứ nghĩ đã phai tàn rồi, liệu ngày nào đó cô ấy sẽ nhớ đến Lương Mục Phàm rồi cả hai cùng ngay nối lại tình xưa hay không?
Nhưng đã không để Andrey nghĩ ngợi quá xa, Đỗ Khánh Huyền liền nắm lấy tay anh, nói:
- Anh Andrey Morozov, em là Đỗ Khánh Huyền, em đứng ở nơi kỉ niệm thiêng liêng này tuyên bố với anh. Em muốn gả cho anh, làm vợ của anh, cho dù sau này có thể nào đi nữa thì em vẫn muốn sống trọn đời, trọn kiếp với anh.
Khánh Huyền đã khiến cho Andrey ngạc nhiên hết lần này đến lần khác... Thật ra với thế hệ trẻ hiện nay thì người phụ nữ tỏ tình hay cầu hôn người đàn ông đã không quá xa lạ, nhưng mà Andrey là một người theo chủ nghĩa “Đàn ông phải là người chủ động” nên anh có chút bối rối ở thời điểm hiện tại.
Bất chợt, anh nhìn chiếc nhẫn may mắn trên tay của mình, liền không ngần ngại mà tháo ra. Quỳ một chân xuống đất, ánh mắt vô cùng cưng chiều nhìn Đỗ Khánh Huyền, nói:
- Cầu hôn là chuyện của đàn ông nên làm... Cô Đỗ Khánh Huyền, cô có đồng ý gả cho Andrey Morozov tôi hay không?
Đỗ Khánh Huyền bật cười, người đàn ông này đúng là rất biết cách khiến cho người ta vui vẻ, đưa bàn tay ra, mỉm cười ngọt ngào, đáp:
- Em... Em đồng ý!
Lúc này Andrey hạnh phúc đến nỗi sắp nhảy cẫng lên rồi, Irina một bên chứng kiến mẹ mình được cha Andrey cầu hôn cũng rất hạnh phúc, nhưng chưa để Andrey trao nhẫn thì đứng từ xa, một tiếng nói vang lên, đánh tan không khí lãng mạn tại đây:
- Khoan đã!
Đỗ Khánh Huyền và Andrey theo quán tính liền nhìn lại sau lưng, người ngăn cản không ai khác mà chính là Lương Mục Phàm, cô có chút ngạc nhiên... Nếu như là lái xe từ trung tâm Minh Thành đến đây thì ít nhất cũng phải mất gần một giờ đồng hồ, mà theo như chị Thoại Di nói thì Lương Mục Phàm chỉ mới xuất phát cách đây mười lăm phút thôi mà... Tại sao... Tại sao bây giờ anh đã xuất hiện ở đây rồi.
Hóa ra là do Lương Thoại Di gọi điện cho anh trai, báo với anh hai rằng Khánh Huyền đã đưa Andrey đến đây. Một người thông minh như Lương Mục Phàm cũng biết cô có ý gì, chẳng lẽ khi không lại đưa một người đàn ông khác đến đây, chuyện duy nhất cô ấy có thể làm chính là treo sợi dây nhân duyên lên cây cổ thụ kia.
Mặc dù ngoài miệng thì Lương Thoại Di luôn tỏ ra không thích Đỗ Khánh Huyền cũng như Trình Mộc Cát, nhưng dù sao thì hiện tại Đỗ Khánh Huyền cũng là người phụ nữ mà anh hai yêu thương, cô ấy dù không phải là hận anh hai đến mức chết đi sống lại, nhưng nếu có thể để cho hai người có thêm một cơ hội thì cũng tốt.
Năm năm trước, chính anh đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng Trình Mộc Cát và Đỗ Hoành Dương cùng nhau treo lên, lúc đó trái tim của anh tựa như là vỡ vụn, anh không thể nào để quá khứ đó lại một lần nữa lặp lại... Cũng may, hai người họ vẫn chưa treo dây nhân duyên lên.
Không thể chờ đợi thêm, Lương Mục Phàm lao nhanh đến ôm lấy Đỗ Khánh Huyền. Cái ôm của anh rất mạnh mẽ, sự chiếm hữu rất cao, vừa ôm lấy cô vừa lắc đầu, liên tục nói:
- Huyền Nhi... Anh sai rồi... Năm đó anh thật sự sai rồi, anh không muốn mất em một lần nào nữa... Chúng ta có thể cho nhau một cơ hội hay không? Cơ hội cho anh, cho em... Và cả một mái ấm cho Irina, con bé không thể không có cha.
Dù lời nói của Lương Mục Phàm rất có lý, nó cũng một lần nữa mạnh mẽ đánh vào trái tim non yếu của Đỗ Khánh Huyền, nhưng cô lại dùng sức đẩy anh ta ra, cười nhạt đáp:
- Nếu cách đây hai năm, em gặp lại anh, và anh nói anh hối hận rồi... Thì chắc chắn em sẽ ngu dốt mà quay về với anh một lần nữa... Nhưng muộn rồi...
Lương Mục Phàm lắc đầu, anh không tin sự thật trước mắt mình, lúc này Đỗ Khánh Huyền thật sự đã chết tâm với anh rồi. Bây giờ trong mắt cô, anh chẳng khác gì là một thằng hề làm trò cười cho thiên hạ cả. Trước kia cũng là anh năm lần bảy lượt từ chối cô, suốt ngày khiến cho cô đau khổ... Bây giờ chính anh đã hứng trọn quả báo đó rồi.
Đỗ Khánh Huyền bước đến trước mặt của Andrey, sẵn đây có mặt của chồng cũ, cô cũng muốn có cái gì đó chắc chắn với Andrey. Cô biết, hiện tại anh đang rất mông lung, cô không muốn Andrey nghĩ rằng: Cô đồng ý kết hôn với anh là vì Irina, mà cô muốn cho anh biết rằng... Cô kết hôn với anh là vì yêu anh.
Đơn giản là vì yêu anh thôi, chẳng còn bất cứ một lý do nào khác.
- Anh Andrey Morozov, anh còn chờ gì nữa... Không định lấy em sao?
Andrey nhìn cô, rồi nhìn sang Lương Mục Phàm, sau đó lại hỏi:
- Em chắc chắn là muốn gả cho anh?
Có lẽ trong mối quan hệ độc hại này Andrey vẫn luôn cho rằng cô ở bên anh là vì lợi dụng sự tốt bụng của anh. Lợi dụng anh thành cha của con cô, lợi dụng anh để làm tấm bia đỡ đạn từ phía chồng cũ.
Lần này, cô hạ quyết tâm muốn chứng minh cho anh thấy rằng, tình cảm của cô xuất phát từ trái tim và hướng đến trái tim của anh. Bước đến gần hơn, hít một hơi thật sâu, Đỗ Khánh Huyền liền dùng hai tay giữ lấy gương mặt điển trai của Andrey, có chút rụt rè nhưng cũng có chút táo bạo hôn lấy.
Nụ hôn của cô khiến cho Andrey hoàn toàn đơ người, còn Lương Mục Phàm thì đã chết trân rồi, thấy mẹ bạo dạn như vậy thì cô bé Irina cũng cười khoái chí, nhưng cái ông cha ngốc nghếch này vẫn còn đang hưởng thụ cái nụ hôn máu lửa đó nên chẳng biết làm gì nữa rồi. Thôi thì việc gì cũng đến tay đứa con gái này.
Irina chạy đến, cầm lấy chiếc nhẫn của Andrey, rồi đeo lên ngón tay áp út của mẹ.
Lương Mục Phàm chứng kiến con gái của mình tận tay đem vợ mình trao cho người đàn ông khác, anh chỉ cười nhạt... Bất lực thật rồi.
- Huyền Nhi... Em... Em quyết định rồi sao?
Đỗ Khánh Huyền và Andrey nhìn sang Lương Mục Phàm, đáp:
- Em đã chắc chắn từ lâu rồi. Mục Phàm, anh vẫn nên trân trọng Tân Tuệ, cô ấy là một người con gái tốt... Nếu anh bỏ lỡ... Anh sẽ hối hận về điều đó, em chắc chắn đấy.