Đến điểm hẹn rồi thì cô mới biết hóa ra Lục Ly này từng người bạn gái hờ của Mộ thiếu gia - Mộ Cẩn Nghiêm, con trai của Thiếu Tướng Mộ Thiên và phu nhân Đồng Cẩn Nhiên. Thanh danh của Mộ gia trước kia chỉ gói gọn ở Quan Thành, nhưng bây giờ thì thanh danh của nhà họ Mộ đã lớn mạnh khắp cả nước S rồi.
Nhưng dù sao thì hai người họ cũng là bạn của Andrey nên cô cũng theo phép là chào hỏi. Tuy nhiên thì người lớn nói chuyện với nhau thì con nít cũng không ngại ngần mà làm quen, nhất con gái của cô... Irina hình như là rất thích cậu con trai nhà họ Nam, thằng bé tên là Nam Tư Nhiên. Tính cách thì rất giống với Nam tổng, nhưng cái nhan sắc này cũng đúng là làm chết người, sau này lớn lên chắc chắn là một mỹ nam.
Chào hỏi nhau xong thì Andrey đưa hai mẹ con cô đến một bờ biển, cứ tưởng đâu là nơi nào xa lạ, hóa ra là bờ biển Thác Khuê. Nhớ trước kia, khi còn bé thì hai nhà Lương - Đỗ vẫn luôn ra đây để nghỉ dưỡng, nhưng từ cái ngày mà chị dâu Mộc Cát cứu được bác sui từ ngôi nhà nhỏ đằng kia thì đã không ai lui tới đây nữa.
Nhớ cảnh tượng lúc đó thì Đỗ Khánh Huyền vẫn còn sợ hãi, thấy bạn gái thất thần thì Andrey liền lay lay người cô, nói:
- Em nghĩ gì vậy?
- Không có gì, chỉ là nhớ vài chuyện quá khứ thôi. Mà... Sao anh biết chỗ này mà đưa em đến?
Lúc này Andrey mới thừa nhận là do anh hai chỉ điểm, cho dù nơi đây đã chứa biết bao nhiêu kỉ niệm không vui của anh hai và chị dâu, nhưng đối với Khánh Huyền thì nó cũng là một phần hồi ức tươi đẹp nhất, có thể hiện tại những ước mơ lúc nhỏ không được biến thành sự thật nhưng ít nhất thì mỗi người đều có hạnh phúc riêng của mình.
Lúc này, chiếc xe của cô và Andrey đã nhìn thấy ngôi nhà kia, Đỗ Khánh Huyền liền nói:
- Anh rẻ phải đi, chúng ta vào ngôi nhà ở trên đồi nghỉ một chút. Em muốn đưa anh xem kỉ niệm của em.
Kỉ niệm mà cô nói chắc hẳn là điều ước mà năm đó Đỗ Khánh Huyền, Lương Mục Phàm, Đỗ Hoành Dương và Lương Thoại Di đã cùng nhau viết rồi chôn xuống đất. Đó là những gì mà anh hai đã kể, từ trước đến giờ chỉ có mỗi anh hai là đã đào điều ước của mình lên... Vì ở trong điều ước đó, anh từng hứa sẽ kết hôn với Lương Thoại Di, nhưng hiện tại người anh ấy yêu nhất chính là chị dâu Trình Mộc Cát.
Còn về phần của hai anh em nhà họ Lương thì anh cũng không biết họ có đào lên hay không. Nhưng phần của Đỗ Khánh Huyền thì anh dám chắc là con bé vẫn chưa đào.
Lần này, nhân chuyến đi nghỉ dưỡng ngắn hạn này, Đỗ Khánh Huyền cũng muốn đào nó lên để thay đổi điều ước của mình. Đi đến ngôi nhà cũ kĩ, nhưng hình như đã không được khóa lại... Nhìn xung quanh cũng không có bóng dáng của người hay dấu vết của chiếc xe nào. Đỗ Khánh Huyền còn nghĩ là trộm cơ, cô định cầm sẵn cây sắt trên tay, định sẽ đánh chết tên trộm.
Nhưng mà...
Mở cửa đi ra thì hóa ra là Lương Thoại Di, Đỗ Khánh Huyền giật mình, hỏi:
- Chị Thoại Di? Sao chị lại ở đây?
- Trốn nợ.
- Hả? Chị thiếu nợ sao?
- Ừ, còn em... Đi đâu đây?
Lương Thoại Di nhìn sang Andrey rồi Irina thì cũng có chút hiểu rồi, nhưng cô ta cũng không quan tâm. Chỉ vỏn vẹn bỏ lại một câu rồi đóng cửa lại một cách lạnh lùng.
- Anh hai sắp đến rồi đấy.
Nhưng Đỗ Khánh Huyền không quan tâm, dù Lương Mục Phàm đến thì sao chứ. Cô đã sớm không còn muốn liên hệ gì với anh ta rồi, dù anh ta có xuất hiện thì cũng bằng không.
Tìm kiến xung quanh, Đỗ Khánh Huyền nhìn thấy một cây xẻng nhỏ, rồi bắt đầu tìm một cái cây cao lớn, ngước mắt lên nhìn thì thấy có một sợi dây nhân duyên, không cần nghĩ cũng biết đây là anh hai của cô đã treo lên rồi. Đỗ Khánh Huyền nắm tay của Andrey kéo đến, chỉ lên sợi dây nhân duyên kia, nói:
- Là của anh chị hai đó.
- Sao em biết?
- Trước kia tụi em viết tên người mình thích rồi chôn xuống đất. Hứa với nhau sau này kết hôn thì sẽ treo sợi dây nhân duyên lên cây cổ thụ này. Người đầu tiên treo lên là anh hai và chị hai.
Andrey cũng có chút ngạc nhiên, nếu nói vậy thì hẳn là nhiều năm trước cô đã thích Lương Mục Phàm rồi, chỉ là vì trước đó anh ta thì luôn nhìn theo chị Mộc Cát nên không nhận ra, khi anh ta nhận ra thì cũng đã quá muộn rồi.
Đỗ Khánh Huyền bất chợt ngồi xổm xuống, dùng cây xẻng nhỏ đào một góc, sau vài lớp đất thì chiếc xẻng của cô cũng đã động đến hộp sắt phía dưới. Từ từ lôi hộp sắt từ dưới đất lên, bao nhiêu kỉ niệm ùa về, Đỗ Khánh Huyền chỉ mỉm cười, thổi thổi nhẹ cho bay bớt lớp đất các. Sau đó là nhẹ nhàng mở ra...
Bên trong đó là một mảnh giấy cùng với một dây nhân duyên, trên mảnh giấy là ghi tên của Lương Mục Phàm.
Andrey không quá ngạc nhiên, anh cũng đã sớm biết cô yêu thích Lương Mục Phàm từ bé rồi. Nhưng hành động tiếp theo của cô khiến anh không ngờ tới, đó là Đỗ Khánh Huyền trực tiếp xé đi mảnh giấy đó, rồi tung lên trời. Mỉm cười nhẹ nhàng đầy thoải mái, nói:
- Tạm biệt... Tình đầu của em.
Cầm lấy sợi dây nhân duyên trên tay, nhìn thẳng về Andrey, nghiêng đầu mỉm cười tươi một cái, chìa sợi dây nhân duyên ra trước mắt của anh, có chút ngập ngừng nói:
- Andrey Morozov, anh... Anh có muốn treo dây nhân duyên với em không?