Còn về phía của Lương Mục Phàm, sau khi cuộc họp đại cổ đông kết thúc thì Lương Mục Phàm và Hoàng Hiệu đã có một cuộc đối thoại nhỏ, ông ấy cực kỳ không hài lòng với những biểu hiện ngày hôm nay của anh, đặc biệt là khi anh đã thất hứa với con gái cưng của ông ấy. Nhưng Lương Mục Phàm đã giải thích rằng do công việc hôm nay đặc biệt quan trọng nên anh mới thất hứa, sau này sẽ không xảy ra nữa.
Tuy bên ngoài mặt thì Hoàng Hiệu đã gật đầu cho qua, nhưng ông ta là một người nhỏ nhen thì làm sao mà bỏ qua dễ dàng như thế được chứ. Lương Mục Phàm là người làm ăn, thương trường như chiến trường, lần này còn liên hôn với Hoàng gia thì chắc chắn anh là người chịu thiệt, nhưng biết sao bây giờ, hiện tại Lương gia thấp cổ bé họng chẳng thể nào so sánh được với Hoàng gia, không chỉ thế mà anh cũng không có mặt mũi nào mà cầu cứ Đỗ gia nữa. Hi vọng lần này anh và Hoàng Tân Tuệ kết hôn có thể khiến cho lão già Hoàng Hiệu an lòng một chút, sau này có thể tin tưởng anh và giao cho anh nhiều dự án, để anh có thể phục hưng Lương gia.
Từ sau khi Lương Lực Cường và Lộ Sa bị tuyên án rồi vào tù thì Lương Thị đã đứng trên bờ vực phá sản, không chỉ vậy mà những đại cổ đông trước kia đều liên tục rút vốn. Cũng may năm đó Khánh Huyền và anh kết hôn, nên nhờ có nguồn vốn từ Đỗ Thị nên Lương Thị mới có thể tiếp tục.
Sau này, khi anh và Khánh Huyền ly hôn thì Đỗ Thị cũng không có cái lý do nào mà tiếp tục đổ vốn vào Lương Thị, nên lại một lần nữa anh lâm vào con đường nợ nần chồng chất, tâm trạng xuống dốc trầm trọng. Cũng là lúc này chính cánh tay của Hoàng Tân Tuệ đã dang ra để giúp đỡ anh, cô ấy không chỉ cầu xin cha mình mà còn dùng hạnh phúc cả đời để đánh đổi.
Lương Mục Phàm biết rõ cô ấy yêu anh từ lâu rồi, nhưng trước kia Hoàng gia lại không thể bằng Trình gia bấy giờ, nên cha anh đã chọn liên hôn với Trình gia thay vì Hoàng gia.
Mãi về sau này, khi Trình gia phá sản Trình Mộc Cát và Trình Úy mất tích thì Hoàng gia liên tục có nhiều tin vui, dần dần phất lên như diều gặp gió, rồi cũng là một tập đoàn có tiếng tăm lớn. Nhưng thâm tâm của Lương Mục Phàm vẫn mãi chỉ có một hình bóng của Trình Mộc Cát, nên Hoàng Tân Tuệ đã có suy nghĩ từ bỏ.
Vào sáu năm trước, khi Trình Mộc Cát tuyên đó bản thân chính là vị hôn thê cũ của anh, hiện tại cũng đã kết hôn rồi và mong anh hãy quên cô đi, lúc này Hoàng Tân Tuệ rất vui, cô ấy nghĩ giữa hai người sẽ có cơ hội. Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu thì cô lại nhận được tin Lương Mục Phàm và Đỗ Khánh Huyền kết hôn.
Thời khắc nhìn thấy đôi tân lang và tân giai nhân bước lên trên thảm hoa lớn, lại khiến cho trái tim của Tân Tuệ nhói lên đầy đau đớn. Hoàng Hiệu nhìn thấy con gái đau khổ như vậy thì cũng khuyên con gái từ bỏ, nhưng cô vẫn không thể nào thoát khỏi cái gọi là “thất tình“.
Bây giờ Hoàng Tân Tuệ nhìn lại bản thân khi xưa thật sự quá thảm hại, cô cười nhạt rồi lắc đầu cho qua. Khi này Lương Mục Phàm gọi điện đến, tiếng chuông điện thoại vang lên làm cho cô giật mình, có chút bất ngờ khi nhìn thấy người đang gọi đến là Lương Mục Phàm, vì từ trước đến giờ chỉ có cô gọi cho anh, chứ anh chưa bao giờ chủ động gọi điện cho cô, đây có lẽ là lần đầu tiên.
- Em nghe đây anh Mục Phàm.
- [Hôm nay em có thời gian không? Chúng ta nói chuyện một chút nhé]
- Có... Có chứ, anh qua đón em nha?
- [Được]
Có lẽ hôm nay là ngày vui nhất đời của Hoàng Tân Tuệ, chắc chắn cô phải giữ trọn cái khoảng khắc này, cô thật sự bị kích động đến muốn khóc ngất rồi.
Ngắm nhìn bản thân ở trong gương, không được, hôm nay là ngày đầu tiên hai người họ hẹn hò, cô không thể nào qua loa như thế được, trang điểm... Đúng rồi, cô nên chỉnh trang lại một chút, cũng là vì muốn giữ thể diện cho anh. Quần áo đẹp, cô phải mặc chiếc váy vừa quyến rũ vừa thanh nhã, đúng, đúng rồi, phải như vậy, chắc chắn anh sẽ thích phong cách ngày hôm nay của cô, chắc chắn là vậy.
Sau hơn nửa giờ đồng hồ thì Hoàng Tân Tuệ đã chuẩn bị xong mọi thứ, cô bước xuống nhà để chờ anh đến. Hoàng Hiệu thấy con gái trau chuốt bản thân như vậy liền mỉm cười, sủng nịnh hỏi:
- Con đi đâu mà ăn mặc đẹp vậy?
- Con và Mục Phàm có hẹn.
Hoàng Hiệu có chút kinh ngạc, sau đó lại gật đầu hiểu ý, có lẽ cậu con rể này có sắp xếp gì đó, nhưng chắc ông không nên nói rõ với con gái, cứ để con gái vui vẻ là được rồi. Hi vọng cậu con rể này sẽ không làm ông ấy thất vọng.
Sau vài phút thì chiếc xe của Lương Mục Phàm cũng đã đến, Hoàng Tân Tuệ vẫn chưa biết mục đích mà anh muốn gặp cô là gì nên hiện tại tâm trạng của cô vẫn rất vui vẻ.
Bước lên xe, Lương Mục Phàm chỉ nhìn cô một chút rồi thôi, nhắc nhở cô cài dây an toàn vào rồi bắt đầu cho xe lăn bánh, chiếc xe đi chậm rồi nhanh dần, cả đoạn đường chẳng ai nói với ai câu nào. Hoàng Tân Tuệ muốn mở miệng nói nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến khả năng lái xe của anh, nên lại thôi không nói nữa.
Tầm mười lăm phút sau, Hoàng Tân Tuệ nhìn ngó quan cảnh bên ngoài xe thì đây là một vùng khá hẻo lánh, xung quanh chỉ có núi, có rừng, chắc đây là ngoại ô phía Tây, nhưng cô vẫn không hiểu lý do gì mà anh lại đưa cô đến đây chứ? Quê của anh cũng đâu phải ở chỗ này, đến đây với mục đích gì chứ?
- Mục Phàm... Anh đưa em đi đâu vậy?
- Chúng ta đi biển.
- Đi biển?
- Chẳng phải em từng nói em rất thích biển sao? Sao vậy? Không muốn đi cùng anh à?
Hoàng Tân Tuệ liền lắc đầu lia lịa, cái gì mà không muốn chứ, được đi cùng anh là niềm mơ ước của cô từ rất lâu rồi. Nhưng có lẽ cô đã nghĩ quá nhiều rồi, cứ tưởng anh đã đồng ý mở lòng với mình nhưng câu nói tiếp theo lại khiến cho cô sững sờ.
- Tân Tuệ, anh có chuyện muốn nói với em.
- Có chuyện gì vậy?
- Như em biết đó, anh đồng ý kết hôn với em là vì cha em đầu tư vào Lương Thị, ông ấy giúp anh chèo chống Lương gia và hi vọng anh có thể kết hôn với em.
Hiểu, cô hiểu chứ, vì từ đầu anh đã nói anh không có tình cảm với cô rồi, chỉ là cô lừa người gạt mình, vẫn cố gắng ôm hi vọng vào một ngày nào đó anh sẽ yêu cô thật lòng, sẽ hết lòng hết dạ vì cô. Nhưng chắc là do cô nghĩ nhiều, cũng là vì cô đánh giá quá thấp về tình cảm của anh dành cho vợ cũ.
Đúng, chính xác là vợ cũ, người mà anh luôn nhắc đi nhắc lại chính là Đỗ Khánh Huyền, nào là không hề có tình cảm với cô nào là không yêu cô nhưng anh nào ngờ những lời nói này đã phản bội lại anh. Từ những thứ mà anh làm, từ những lời mà anh nói đã cho thấy anh yêu Đỗ Khánh Huyền đến chết đi sống lại, yêu nhưng không dám thừa nhận.
- Em... Em hiểu.
- Vậy nên Tân Tuệ, anh có thể cho em hôn lễ, cho em danh phận, cho em tất cả những gì em muốn... Nhưng anh...
- Em không cần! Lương Mục Phàm, anh biết rõ thứ em cần là tình yêu, là tình yêu của anh chứ không phải những thứ phù phiếm ở bên ngoài. Em không thiếu, em không cần những thứ đó từ anh!
Lương Mục Phàm thấy được hiện tại cô đang rất căng thẳng và tức giận, cách tốt nhất là anh nên im lặng tạm thời, chờ đến khi nào cô ấy bình tĩnh lại thì sẽ nói tiếp. Nhưng! Cho dù anh nói mười lần, một trăm lần hay một nghìn lần thì câu trả lời của anh vẫn như vậy, anh có thể cho cô tiền bạc, địa vị, danh phận, nhưng riêng tình yêu thì không, anh không thể nào cho cô tình yêu được.
- Em muốn về nhà.
- Nhưng chúng ta còn chưa đến nơi mà.
- Em muốn về nhà!
- Tân Tuệ...
- Đừng gọi tên em! Em muốn về nhà, anh không đưa em về em sẽ nhảy xuống xe. Mau đưa em về nhà!
Lương Mục Phàm định gọi cô nhưng có lẽ cô đang kích động, thôi thì cứ chiều ý của cô vậy. Chiếc xe của hai người nhanh chóng bẻ lái rồi vòng lại.
Trên đường về không khí căng thẳng đang bao trùm lấy chiếc xe, im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của cả hai đang đập, một người thì bình ổn như chưa có chuyện gì xảy ra, một người thì tim đập rất nhanh vì tức giận.
Về đến nhà, Hoàng Tân Tuệ không muốn nhìn thấy mặt của anh nữa liền mở cửa bước ra, còn nói anh nhanh chóng về đi, kẻo để cha thấy thì anh sẽ chết không toàn thây đấy.
Trong lòng của Lương Mục Phàm có chút xáo trộn, đến cả lúc giận dỗi như thế này mà còn nghĩ cho anh, tại sao người con gái tốt như vậy lại đồng ý kết hôn với anh chứ? Anh đúng là tên khốn mà, năm năm trước làm khổ Đỗ Khánh Huyền, năm năm sau lại làm tổn thương Hoàng Tân Tuệ, cả đời của anh có lẽ rất chẳng thể nào có được hạnh phúc.
Chiếc xe của anh rời khỏi Hoàng gia, Hoàng Hiệu nhíu mày, con gái vừa mới đi hẹn hò còn chưa được một tiếng đã quay về, sắc mặt còn cực kỳ kém nữa chứ, chắc chắn Lương Mục Phàm đã chọc giận gì con bé rồi. Nhưng ông vừa định hỏi thì Hoàng Tân Tuệ đã nói:
- Cha đang nghĩ Mục Phàm đã chọc giận con đúng không? Không có đâu, con giận cha đấy.
- Giận cha?
- Đúng vậy, rõ ràng hôm nay cha biết cuộc họp cổ đông rất quan trọng với Mục Phàm vậy mà cha không nói với con. Làm hại con tưởng Mục Phàm ghét bỏ con nên cho con đi thử váy cưới một mình, cha có bao giờ thấy cô dâu đi thử váy một mình chưa?
- Cái đó...
- Con không nói với cha nữa, con về phòng đây. Cha tự kiểm điểm lại bản thân đi, không được trách Mục Phàm.