Buổi tối ngày hôm đó, cả gia đình nhà họ Đỗ đã đến nhà hàng lớn tên là Duệ Ái, chắc hẳn không cần nói cũng biết đây là nhà hàng của họ để chào đón Tiểu Tư Duệ, nhà hàng này đã được mở ra gần năm năm rồi. Riêng Đỗ Khánh Huyền thì không nghĩ cha mẹ sẽ chào đón con gái mình lớn như vậy, nếu nói khi chị dâu sinh Uy Khôi thì cha mẹ tặng cho chị ấy mười phần trăm cổ phần của Đỗ Thị, khi chị ấy hạ sinh cặp song sinh thì cha mẹ lại cho chị ấy thêm mười phần trăm và một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố.
Nhưng đó là cháu nội, nên cô cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao thì ba đứa trẻ này cũng sẽ tiếp tục cống hiến cho Đỗ gia, còn con gái của cô cho dù cũng mang họ Đỗ, nhưng dòng máu chảy trong con bé là người nhà họ Lương, nghĩ đến đây thì bao nhiêu cảm xúc bồi hồi khi xưa lại lấp lóe muốn ùa về. Nhưng cũng may, cha mẹ vẫn không phân biệt là con cháu nhà họ Lương hay không, vào ngày cô hạ sinh Đỗ Tư Duệ an toàn thì cha mẹ đã khai trương nhà hàng Duệ Ái, ý nghĩa là yêu thương Tư Duệ.
- Hôm nay Khánh Huyền và Duệ Duệ là chủ tiệc, nên hai đứa gọi món đi.
Trong khi cả gia đình đang vui vẻ gọi món... Thì... Thì Lương Mục Phàm và Hoàng Tân Tuệ từ bên ngoài đi vào nhà hàng. Bốn mắt chạm nhau, Lương Mục Phàm cứ nhìn chằm chằm vào cô, không chỉ thế mà Khánh Huyền cũng không thể kiềm lòng được mà nhìn ngắm gương mặt kia, đây là người mà cô đã ngu ngốc yêu đến mù quáng, nhẹ nhàng nở một nụ cười... Nhưng có lẽ cô chưa bao giờ hối hận về những chuyện đã xảy ra, nếu cô và anh không kết hôn thì làm sao cô có một đứa con đáng yêu như Irina, nếu không có anh thì cô cũng sẽ không bị dồn vào mức đường cùng đến độ phải vùng lên, phải đấu tranh cho thân phận của mình.
Andrey nhìn thấy Lương Mục Phàm, thì theo quán tính anh liền nhìn sang người con gái mình, nhưng lúc này anh nhận lại được một nụ cười nhẹ lòng của cô, Andrey cũng yên tâm về nó.
Nhưng!
Nhưng bà cụ non Irina thì không! Cô bé nhìn thấy mẹ mình và ông chú kia cứ trao ánh mắt cho thâm tình cho nhau liền nhíu mày, còn bĩu môi nhìn sang Andrey nói:
- Cha, cha nhanh quản mẹ lại đi, ánh mắt mê trai của mẹ muốn rớt ra ngoài rồi kìa.
Lương Mục Phàm đi không xa nên anh đã nghe rất rõ ràng cô bé này tầm bốn, năm tuổi, nói cũng chưa rõ ràng nhưng rất lém lĩnh, tính cách này rất giống với Khánh Huyền khi con bé. Nhưng nhìn kĩ Irina thì con bé lại có vài nét rất rất rất giống với chàng trai ngoại quốc kia, không muốn nghĩ đến nhưng Lương Mục Phàm cũng không có lý do nào để chối bỏ rằng Irina, Khánh Huyền và người đàn ông kia là một gia đình.
Chẳng muốn suy nghĩ nữa, nhưng những hình ảnh mà Khánh Huyền cùng Andrey thân thiết với nhau cứ liên tục lặp đi lặp lại trong đầu anh. Đến cuối cùng thì anh cũng đã biết bản thân mất cái gì rồi, cười nhạt một cái rồi lại cùng Hoàng Tân Tuệ đi về bàn của mình.
Irina lúc này mới lên tiếng:
- Mẹ ơi, mẹ nhìn chú ấy làm gì vậy?
- Mẹ không có nhìn.
- Mẹ đừng có dối lòng, hai mắt con thấy rõ ràng mẹ đang nhìn trai. Cha! Cha quản mẹ nhanh đi.
Câu nói của Irina khiến cho cả gia đình bật cười, còn riêng Andrey lại giả vờ trêu đùa, nói:
- Vậy lúc sáng người nào nhìn Uy Khôi như muốn ăn tươi nuốt sống anh trai vậy nhỉ?
- Ủa? Gì? Ủa con đâu có biết, ai biết gì đâu! A! Đau đầu quá, mất trí nhớ rồi, đau đầu quá đi, mẹ ơi con đau đầu quá.
Tuy nói là không muốn để ý nhưng tầm mắt của Lương Mục Phàm vẫn không thể nào rời khỏi được Khánh Huyền, khi nhìn thấy gia đình nhỏ của cô hòa hợp như vậy thì anh cũng không ngăn được nụ cười trên khóe môi của mình. Hoàng Tân Tuệ đến bây giờ mới biết cô gái lúc sáng họ gặp ở sân bay chính là vợ cũ của anh, nhưng có lẽ cô ấy đã có gia đình mới rồi.
- Cô bé kia đáng yêu quá anh nhỉ?
- Ừ.
- Mục Phàm, khi nào chúng ta kết hôn?
Do dự, Lương Mục Phàm có chút do dự nhưng anh không muốn làm cho Tân Tuệ phải buồn, vì có lẽ cô ấy biết anh đồng ý kết hôn là vì Lương gia, vì những nguồn tài nguyên mà Hoàng đem lại cho anh, nên anh cũng không hi vọng cô ấy sẽ buồn.
- Sớm thôi, anh đang sắp xếp công việc. Em và Thoại Di cứ tìm váy cưới trước đi, khi nào anh xong việc sẽ đến với em.
- Mục Phàm, anh vẫn không quên được cô ấy sao?
- Em nói điên khùng gì vậy, từ đầu anh đã không có tình cảm với Huyền Nhi, thì anh còn lưu luyến gì nữa.
- Em không nói đến Đỗ Khánh Huyền...
Khựng lại, ngay cả Lương Mục Phàm cũng không biết từ khi nào mà anh luôn miệng nhắc đến Đỗ Khánh Huyền nữa, trước kia anh vẫn đinh ninh tình cảm của mình chỉ duy nhất dành cho Trình Mộc Cát, nhưng sau khi Đỗ Khánh Huyền rời khỏi thì ai nhắc đến “Cô ấy” thì anh luôn nghĩ ngay đến “Đỗ Khánh Huyền”, có lẽ anh đã đánh mất thứ quan trọng nhất đời mình. Anh không chấp nhận và anh cũng không phủ nhận rằng “Anh yêu cô“.
Vì sao à? Vì anh muốn chứng minh cho cô thấy rằng, sau ly hôn anh không hối hận vì sự lựa chọn này, nhưng sâu trong thâm tâm thì anh hối hận muốn chết.
Trong khi cả nhà đang dùng bữa thì Irina đã nhảy xuống khỏi ghế ngồi của mình, cô bé đã đi đến bàn của Lương Mục Phàm, nghiêng đầu nhìn anh một cái, sau đó lại chạy đến trước mặt của Andrey, nói:
- Cha, cha yên tâm đi nha. Con quan sát kĩ lắm rồi, chú kia không đẹp bằng cha đâu.
Đỗ Hành Du và Nhạc Hoài Thương nhìn nhau rồi bật cười, trước kia thời học sinh thì Lương Mục Phàm được xem là hotboy nổi tiếng với cả ngàn lượt theo dõi và sự săn đón của nữ sinh, nhưng bây giờ lại bị chính con gái ruột chê xấu, đúng là không biết nên cười hay khóc nữa.
Trình Mộc Cát không nói nhiều, nhưng chị ấy đã nhìn ra được tình cảm mà Lương Mục Phàm dành cho Đỗ Khánh Huyền rất lớn, có thể anh không lên tiếng nhưng mà thái độ của anh đã nói lên rằng.
“Anh yêu cô, và hơn hết là yêu cô rất nhiều“.