Tám giờ tối, khách khứa đã tập trung đông đủ, ngoại trừ thân thích trong nhà, nhưng người đến đều là những nhân vật có mặt có mũi tầng lớp thượng lưu.
Vân Mỹ-bà Mộ yên tĩnh đứng bên cạnh Mộ Kiến Đức, thỉnh thoảng cười nói vài ba câu khách sáo.
Nhưng trong lòng bà ta lại không vui chút nào, con gái còn đang hôn mê bất tỉnh, Mộ Ngôn Tâm lại đưa con gái của tiểu tam về, còn cho cô ta danh phận, bà ta sắp tức chết luôn rồi.
Nhưng bà ta cũng hiểu rõ, nhà họ Mộ không có con trai, đứa con gái duy nhất của bà ta lại thành ra như vậy, nếu không muốn nhà họ Mộ sụp đổ, chỉ có thể nghe theo lời của Mộ Kiến Đức.
Vì vậy, dù trong lòng bà ta có cảm thấy thế nào đi chăng nữa, bà ta cũng phải giả vờ yêu thương Mộ Chỉ Ninh.
“Nhìn kìa! Cô hai nhà họ Mộ!”
Đột nhiên có người hét lên trong đám đông, mọi ánh mắt trong sảnh biệt thự ngay lập tức theo ánh đèn sân khấu nhìn về phía tầng hai.
Mộ Chỉ Ninh trang điểm tinh tế, trên mặt nở nụ cười tươi tắn trên môi, khí chất tao nhã của cô tựa như bộ váy xẻ tà đang mặc.
Cô ta từ trên tầng bước xuống từng bước đều vô cùng tao nhã.
Đám đông bỗng trở nên sôi động, tiếng hò reo đám đông vây quanh cô.
Có bà phu nhân nhà giàu kéo Vân Mỹ sang khen gợi: “Bà Mộ thật sự có phúc, cô con gái thứ hai lớn lên cũng như hoa như ngọc, chồng chưa cưới còn là chủ tịch tập đoàn Phong thị, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.”
Một phu nhân nhà giàu khác cũng nịnh nọt: “Đúng thế, tổng giám đốc Phong vừa tuổi trẻ đẹp trai lại là người có thực lực mạnh mẽ, hai người quả là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, bà Mộ thật có phúc!”
“Nào có nào có, sao bằng con trai con gái giỏi giang của hai bà đây…” Vân Mỹ nhéo thật chặt hai lòng bàn tay, vẻ mặt cười tươi như hoa cúc.
Ngự Phong Niên người đang bị nhắc tới đang ngồi lặng yên một chỗ mặt mũi không biểu cảm gì.
Tuy không nói lời nào, nhưng uy nghiêm toàn thân vẫn khiến người ta khó có thể bỏ qua sự tồn tại của anh.
Mộ Chỉ Ninh cảm nhận ánh mắt ngưỡng mộ, xu nịnh, ghen ghét, tận hưởng cảm giác phù phiếm sau khi trở thành con gái nhà giàu.
Ánh mắt của biết bao cậu con trai con nhà giàu, từ khi cô ta xuất hiện đều nhìn về phía cô ta chưa hề nhìn đi đâu khác.
Mộ Chỉ Ninh cũng chú ý tới, lúc xuống sảnh cố ý đi rất chậm.
Thế nhưng.
Cô ta mới xuống được một nửa, mọi người lại đột nhiên ồ lên.
Có người hô lên: “Cậu hai nhà họ Trác đến rồi!”
Mọi người đều quay đầu lại, tụ tập ở cửa.
Trác Tinh Hỏa trẻ trung, điển trai đi từng bước từ cuối thảm đỏ cùng bạn gái, vì là ngôi sao lớn và là cậu chủ nhỏ nhà họ Trác nên sự xuất hiện của anh ta càng khiến mọi người sôi sục.
Lúc mọi người ghé mắt điều đầu tiên chú ý đến là Sanh Ca đi bên cạnh anh ta.
Một chiếc váy xẻ tà trắng lót làn da như tuyết của cô, hôm nay cô trang điểm rất trang nhã, nhưng lại bất ngờ làm tôn lên chiếc váy.
Lúc bước tới, cả người linh động và cao quý, tựa như một tiên nữ thanh lệ xuất trần.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, chẳng còn ai để ý đến Mộ Chỉ Ninh nữa.
Mộ Chỉ Ninh vẫn đứng giữa cầu thang, không ngờ rằng Sanh Ca vừa xuất hiện đã giành hết mọi hào quang của cô ta.
Bây giờ cô ta bị kẹt tại chỗ, căn bản không có ai chú ý đến cô ta, cô ta xuống không được mà lên cũng không xong, tức giận không thôi.
Điều khiến cô ta càng không ngờ tới là, con khốn này mặc hàng giả mà vẫn có thể đẹp đến kinh người đến vậy!
Cô ta đã trang điểm tỉ mỉ cả buổi thế nhưng còn không bằng một con khốn trang điểm nhạt nhòa?
Dựa vào đâu cơ chứ!
Cô ta kém con khốn đó chỗ nào cơ chứ!
Mộ Chỉ Ninh giận đến nghiến răng ken két, tao nhã ho nhẹ hai cái lấy lại sự chú ý.
Có vị khách ở gần cô ta, quay đầu liếc nhìn mắt thấy có gì đó không đúng, hô lên.
“Mọi người nhìn này! Váy dạ hội bạn gái đi cùng của cậu hai nhà họ Trác mặc giống chiếc váy dài xẻ của cô hai nhà họ Mộ!”
“Thật đúng là! Tục ngữ nói, đụng hàng không đáng sợ hàng ai xấu hơn mới đáng xấu hổ! Bạn gái đi cùng cậu hai Trác thật sự quá đẹp, tôi hoàn toàn quên mất dáng vẻ cô hai nhà họ Mộ mặc ra sao…”
Những ánh mắt của những vị khách quay lại nhìn giữa hai người đánh giá.
Sao với Sanh Ca thong dong, lay động tựa tiên thì Mộ Chỉ Ninh lại hoàn toàn không có khí chất, hoàn toàn chìm nghỉm.
Mộ Chỉ Ninh thật sự bị tức đến muốn thổ huyết
Đây không phải là hiệu quả cô ta muốn!
Rất nhanh, có người phát hiện ra có chỗ không ổn.
“Chiếc váy này dường như là tác phẩm của miss Z, một nhà thiết kế nổi tiếng nước ngoài, tuyết đầu mùa?”
“Ấy! Đúng thật là tuyết đầu mùa của miss Z!”
“Nhưng chiếc váy do miss Z thiết kế luôn được giới hạn chỉ có một chiếc duy nhất trên thế giới, có tiền cũng khó mà tranh được, sao tối nay lại đồng thời xuất hiện hai chiếc tuyết đầu mùa?”
“Rốt cuộc là ai mặc hàng nhái vậy?!”
Mọi người xôn xao đẩy mọi chuyện lên cao trào.
Hai chiếc giống hệt nhau, cái này nói rõ một trong hai nhất định là hàng nhái!
Mộ Chỉ Ninh thấy mọi chuyện trở về đúng quỹ đạo, thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Kiến Đức và Vân Mỹ ngây người.
Hoàn toàn không ngờ bữa tiệc vậy mà lại thành chuyện phân hàng thật hàng giả.
Các khách mời ý kiến khác nhau, bầu không khí của sảnh tiệc đột nhiên bùng cháy.
Ngồi đây đều là những nhà giàu quyền quý vô cùng ghét hàng giả hàng nhái.
Lo mọi chuyện sẽ vuột khỏi tầm tay, Vân Mỹ bước đến chiếc micro ở giữa khán đài.
“Tôi rất tiếc vì chuyện này xảy ra vào ngày hôm nay, tôi cũng rất bất ngờ nhưng tôi muốn giải thích với mọi người một chút, chiếc váy trên người con gái tôi là do miss Z chuyển đến hôm qua sau khi tôi đích thân gọi và ra giá cao là ba mươi triệu, chắc chắn không thể là giả được.”
Cả đám lại thổn thức.
Ba mươi triệu để mua một chiếc váy dạ hội!
Xem ra vợ chồng nhà họ Mộ thật sự rất yêu thương đứa con gái nhỏ mới đón về này!
Các vị khách một lần nữa nhìn Mộ Chỉ Ninh đầy ngưỡng mộ!
Sau khi lấy lại sự chú ý, Mộ Chỉ Ninh dựa vào bậc thềm, vững vàng bước tới khán đài, sát cánh bên Vân Mỹ.
Cô ta nhếch môi nở nụ cười lịch sự đầy nết na thùy mị, thể hiện phong thái là con gái cành vàng lá ngọc nhà họ Mộ.
Có lời giải thích của Vân Mỹ, mọi người đều tin tưởng, cơ bản đều kết luận rằng chiếc trên người của Sanh Ca là hàng giả.
Trác Tinh Hỏa bước lên một bước chặn những ánh mắt ác ý về phía Sanh Ca.
Sau đó nhìn về phía khán đài, không hề yếu thế cười đáp: “Vậy theo ý của bà Mộ đây, bộ trên người bạn nữ đi cùng ông đây là giả?”
Vân Mỹ nghẹn ngào không nói nên lời.
Mộ Kiến Đức càng hoảng sợ.
Làm sao đây?!
Nếu như thừa nhận bộ váy trên người bạn nữ cậu hai Trác dẫn đến là giả, vậy thì sẽ làm mất mặt nhà họ Trác, sau này hợp tác làm ăn chắc chắn sẽ có thái độ với nhà họ Mộ.
Nhưng nếu nói cái nhà mình là hàng giả, vậy thì sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng nhà họ Mộ, sau này càng khó lăn lộn trong giới thượng lưu.
Lần này bất kể là làm thế nào thì nhà họ Mộ rất có thể sẽ tổn thất lớn, Mộ Kiến Đức vào thế khó xử, không ngờ một bữa tiệc tốt đẹp lại thành ra cục diện này.
Lúc này mọi người đều không rõ chân tướng, châu đầu ghé tai vào nhau.
Phong Thanh Thanh đột nhiên đứng lên.
“Chiếc váy trên người cô ta mặc là cậu hai Trác mua sao?”
Trác Tinh Hỏa cũng không nói dối: “Không phải.”
“Vậy là đúng rồi, chắc là cậu hai Trác bị cô ta lừa rồi đó.”
Phong Thanh Thanh cười đắc thắng, đối mặt với tất cả khách mời, tiếp tục giải thích: “Chắc mọi người không biết người phụ nữ này, cô ta là trẻ mồ côi được ông tôi nhặt về từ trại trẻ, tên là Sanh Ca.”
“Lúc ở nhà tôi cô ta rất thích ăn trộm đồ, nếu không nhờ lòng tốt của mẹ tôi thì cô ta đã bị đuổi ra ngoài từ lâu rồi, làm sao có thể mua được váy dạ hội của miss Z, bộ của cô ta chắc chắn là đồ giả.”