Cô nói xong, cả hội trường đều khiếp sợ.
Những ánh mắt nhìn về phía Sanh Ca lập tức thay đổi.
Trác Tinh Hỏa biết thân phận của Sanh Ca, tính tính nóng nảy trong tức khắc bị đốt lên: “Cô là cái thá gì chứ! Xứng để nói vớ nói vẩn về bạn gái của tôi à!”
Thấy đã nói tới mức này rồi mà Trác Tinh Hỏa vẫn còn bảo vệ Sanh Ca, Phong Thanh Thanh vừa ghen vừa tức.
Khổ nỗi là cô ta không dám đắc tội với tên ác quỷ nhà họ Trác này, chỉ có thể nghẹn tức nói: “Cậu hai, cậu đừng để bị người phụ nữ này lừa gạt, cô ta giỏi nhất là đóng giả làm trà xanh để quyến rũ đàn ông, trước đây đã dỗ ông nội tôi đến mức quay vòng vòng!”
“Cô đánh rắm chó gì chứ! Chị Sanh của tôi cô ấy...”
Người phía sau đột nhiên bóp mạnh cánh tay của anh ta, lời nói của Trác Tinh Hỏa đột nhiên im bặt, xoay đầu nhìn Sanh Ca một cái.
Sanh Ca hơi nhíu mày lắc đầu, ý tứ trong mắt không rõ ràng.
Phong Ngự Niên ở giữa đám người kia không nói một lời, nhìn thấy rõ ràng sự mờ ám giữa hai người bọn họ, anh vô thức nhíu mày lại.
Trác Tinh Hỏa ở bên này biết được ý của Sanh Ca thì hoàn toàn không nói gì nữa.
Sanh Ca bỏ qua anh ta, trực tiếp nhìn về phía Phong Thanh Thanh cười nói: “Xem ra giáo huấn lần trước vẫn chưa đủ đâu nhỉ? Cô còn có sức nói lời vớ vẩn cơ à.”
Phong Thanh Thanh bị cô nhìn chằm chằm đến mức cả người run sợ, đầu gối gần như là trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.
Suy nghĩ đến lần này là ở nơi công cộng, khoảng cách giữa hai người cũng rất xa, Sanh Ca không dám làm gì, Phong Thanh Thanh vô cùng tức giận, đánh bạo mà tố cáo cô.
“Cô còn dám nhắc đến lần trước à? Lần trước cô ỷ vào được đàn ông bao dưỡng mà trắng trợn xông vào nhà tôi đập đồ, còn...”
“Phong Thanh Thanh.”
Giọng nói bình tĩnh của Phong Ngự Niên ở cách đó không xa vang lên gọi cô ta một tiếng.
Phong Thanh Thanh vô thức run cả người, anh trai của cô gọi cả họ tên của cô như vậy đều là thật sự tức giận.
Cô ta không cam lòng, nhưng lại không thể không kể sơ lược chuyện lần trước, quay lại chủ đề của tối nay.
“Hừ, cho dù thế nào, bộ trên người cô cũng chỉ là hàng giả, thà lát nữa bị bẽ mặt không bằng bây giờ thoải mái thừa nhận đi.”
Sanh Ca không nói gì.
Mộ Chỉ Ninh ở trên khán đài lại lấy mic nói: “Sanh Ca, nếu như cô thật sự thích bộ Tuyết đầu mùa này của cô Z, tôi có thể tặng cô sau, hôm nay là ngày đặc biệt của tôi, tôi không muốn vì chuyện này mà gây ra chuyện không vui, để tôi bảo người giúp việc đưa cô đi thay bộ khác nhé?”
Lời nói vừa rộng lượng vừa lương thiện của cô ta đã khiến cho bản thân có được hảo cảm của mọi người, vừa khiến cho việc quần áo của Sanh Ca là đồ giả càng chắc chắn hơn.
Mộ Kiến Đức thấy vậy lập tức đưa mắt ra hiệu cho Vân Mỹ.
Vân Mỹ vội vàng gọi người giúp việc: “Còn không mau đưa vị khách này đến phòng cho khách thay quần áo.”
Hai người giúp việc lập tức đi đến muốn kéo Sanh Ca vẫn còn đang đứng trên thảm đỏ.
Lúc này, tất cả khách khứa ở đây đều ngầm thừa nhận rằng bộ mà đang mặc trên người này là hàng fake cao cấp, không có ai đứng ra phản đối, ánh mắt nhìn về phía cô đều là khinh thường và ghét bỏ.
Dù sao một người cũng là cô chủ của nhà họ Mộ, một người kia lại là cô nhi lớn lên ở viện phúc lợi, khoảng cách thân phận cách biệt quá lớn, ai thật ai giả thật đã quá rõ ràng rồi.
“Từ từ đã.”
Vào lúc mà người giúp việc đến gần, cuối cùng Sanh Ca đã lên tiếng.
Cô cười một cái, dịu dàng nhìn về phía Mộ Chi Ninh đang trên khán đài: “Lễ phục mà cô Z thiết kế bình thường không chỉ là kiểu dáng vô cùng đẹp, mà phong cách may của mỗi bộ cũng cô cùng độc đáo, cho dù là đồ fake cao cấp mô phỏng theo bên ngoài thì cũng không thể đạt được sự tinh túy của đường may.”
Mộ Chi Ninh khó hiểu hỏi: “Cô muốn nói gì?”
Sanh Ca mím môi, toàn thân dường như có một sự kiêu ngạo bẩm sinh.
“Nếu như cô Mộ đã kiên trì cho rằng bộ đồ mình mặc trên người là hàng thật, vậy cô có dám thi nhảy với tôi một điệu lover không?”
Lover là điệu nhảy khó nhất trong vũ điệu Tăng-go, thể hiện những mặt dịu dàng, cuồng dã hoặc là buông thả, bốc đồng của người phụ nữ, điệu nhảy này khó ở chỗ bước nhảy và nhịp điệu thay đổi đa dạng, hơi thất thần một cái thì sẽ không theo kịp âm nhạc nữa.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Chắc là cô gái này điên rồi?
Ai cho cô ta tự tin để battle vậy!
Đây là ngại bản thân còn chưa đủ mất mặt à?
Nhảy xong một điệu nhảy lover với cường độ cao xong, đường may của bộ quần áo hàng fake cao cấp kia không chắc chắn, nhất định sẽ bung chỉ tại chỗ.
Trước mặt nhiều người như vậy, sẽ trở thành trò hề trước giờ chưa từng có!
Chẳng qua là đã có người muốn bị bẽ mặt, bọn họ cũng vui lòng ăn dưa xem trò vui.
Mộ Chỉ Ninh và Sanh Ca ở trên đài bốn mắt nhìn nhau, cô ta cũng rất nghi hoặc, Sanh Ca lấy đâu ra tự tin cho rằng bộ đang mặc trên người hàng thật chứ?
Hơn nữa Sanh Ca học nhảy điệu Tăng-go lúc nào vậy?
Điệu nhảy cao cấp trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu này, ngay cả cô ta cũng là mới học được, điệu lover quá là khó, cô ta cũng chỉ miễn cưỡng nhớ được toàn bộ động tác thôi.
Nếu như người phụ nữ đê tiện này thật sự biết nhảy, còn nhảy giỏi hơn cô ta thì làm sao bây giờ?
Mộ Chỉ Ninh bất an nghĩ.
Sanh Ca thấy cô ta không trả lời, cô mỉm cười nói: “Cô Mộ không dám à? Có phải là sợ rồi không?”
Câu nói này là một lời khiêu khích không che giấu, nếu Mộ Chỉ Ninh không đồng ý thì ắt sẽ bị xem thường, thậm chí là bị cho rằng trong lòng cô ta đang chột dạ.
Phong Thanh Thanh lập tức đứng ra động viên Mộ Chỉ Ninh: “Chị Chỉ Ninh đừng sợ, cứ thi với cô ta! Là cô ta đưa ra đề nghị, chị cứ để cô ta nhảy trước, thành toàn cho ý muốn được bẽ mặt trước mọi người của cô ta!”
Đúng rồi! Suýt chút nữa cô ta quên mất!
Hai mắt Mộ Chỉ Ninh sáng lên, bộ trên người Sanh Ca là hàng giả, cho dù cô ta có nhảy giỏi đi nữa thì cũng sẽ bị bung chỉ, đến lúc đó chỉ có thể bị bẽ mặt.
Sau khi nghĩ thông suốt, Mộ Chỉ Ninh nhận lấy mic nói: “Nếu Sanh Ca đã kiên trì như thế, vậy hai điệu nhảy của chúng ta hôm nay sẽ coi như là
góp vui cho các vị quan khách đang ngồi ở đây vậy.”
Cô ta vừa nói, đầu ngón này vừa kéo nhẹ làn váy lên, mỉm cười cúi chào mọi người.
Tất cả khách khứa rất thích bộ dạng này của cô ta, sôi nổi coi trọng cô ta.
Cuối cùng việc lựa chọn ai nhảy trước ai nhảy sau, Mộ Chỉ Ninh chọn bản thân sẽ nhảy trước.
Sanh Ca vừa nhảy nhất định sẽ bị bẽ mặt, đến lúc đó khách khứa ai còn có hứng thú thưởng thức kỹ năng nhảy uyển chuyển của cô ta chứ?
Vì thế cô ta nhảy trước, có được danh tiếng tốt, như vậy quá là tốt rồi.
Bởi điệu lover là nam nữ nhảy cùng nhau, Mộ Chỉ Ninh vô thức nhìn về phía Phong Ngự Niên.
Nhưng vị trí của anh trống không, người không biết đã đi đâu rồi?
Không còn cách khác, ở trước mặt nhiều người như vậy, Mộ Chỉ Ninh cũng không thể chạy đi tìm anh được.
Thế là trong những cậu ấm mời mời mình nhảy, cô ta đã chọn một người đẹp trai nhất.
Âm nhạc vang lên, hai người bắt đầu nhảy theo nhịp điệu.
Tuy rằng Mộ Chỉ Ninh nhảy cũng không phải là quá đệp, nhưng đã nhớ được toàn bộ động tác của nửa phần trước, còn tính là hoàn chỉnh, quan trọng nhất là dù sao cô ta cũng là nhân vật trung tâm của bữa tiệc tối nay, mọi người vô cùng tâng bốc cô ta.
Mộ Chỉ Ninh vui muốn điên rồi, cho rằng sự biểu hiện của bản thân đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc vì đẹp, càng ra sức nhảy hơn.
Nhưng lúc cô ta làm một động tác là vung cánh tay lên theo âm nhạc, bên trong cánh tay đột nhiên truyền đến một tiếng “rẹt“.
Tiếng nhất nhỏ, hoàn toàn bị âm nhạc lấn át, nhưng thân là người mặc nó, cô ta cảm giác được rất rõ ràng.
Là quần áo của cô ta bị bung chỉ à?
Mộ Chỉ Ninh lập tức hoảng hốt.
Việc này làm sao có thể chứ? Quần áo của cô ta tuyệt đối là hàng thật, chẳng lẽ là bởi vì động tác của mình quá mạnh gây ra à?
Cô ta tức giận nghĩ, động tác đã giảm nhẹ rất nhiều.
Lại bởi vì không tập trung tinh thần nên đã bị chậm nhịp, đưa chân phải ra đúng lúc nhẫm lên chân của bạn nhảy!
Hội trường đột nhiên im lặng như là chết vậy.
Mộ Chỉ Ninh lúng túng thu chân lại, kết thúc màn nhảy trước thời gian.
“Thật xin lỗi, khiến mọi người chê cười rồi, tôi vừa từ nước ngoài về, điệu lover này mới học từ hai ngày trước nên thể hiện không được tốt lắm.”
Phong Thanh Thanh cực kì nể mặt nói: “Mới học hai ngày đã có thể nhảy được như vậy, chị Chỉ Ninh, chị không cần phải khiêm tốn, chị đã rất giỏi rồi!”
Rất nhiều quan khách vì để giữ mặt mũi cho Mộ thị nên cũng khen theo.
Mộ Kiến Đức và Vân Mỹ cũng cười khiêm tốn.
Mộ Chỉ Ninh thở nhẹ ra, càng thêm tin rằng động tác vừa rồi của bản thân quá mạnh, không tính là bị bung chỉ, váy Lưu Tiên của cô ta không thể nào là hàng giả được.
Điệu nhảy này cũng miễn cưỡng coi là nhảy xong rồi, tuy rằng nhảy không tốt lắm, nhưng chí ít là váy không xảy ra sự cố gì.
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Sanh Ca lập tức càng trở nên kỳ lạ.
Phong Thanh Thanh dẫn đầu làm khó cô, vẻ mặt bộ dạng xem chuyện cười.
“Chị Chỉ Ninh đã nhảy xong, bây giờ thì tới lượt cô rồi!”