Trên khuôn mặt của Sanh Ca vẫn là vẻ ung dung bình tĩnh như cũ: “Được thôi.”
Cô quay đầu nhìn Trác Tinh Hỏa, lại nhìn thấy sắc mặt của Trác Tinh Hỏa trắng bệch, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ, nói nhỏ: “Chị... Chị Sanh, em không biết nhảy điệu lover, có phải em làm chị mất mặt rồi không?”
Sanh Ca không nói gì, cũng không có ý trách anh ta.
Phong Thanh Thanh tiếp lời trước, cười càng đắc ý hơn: “Xem ra Cậu hai không giúp cô được rồi, cô nên làm sao đây nhỉ? Có khi nào cả hội trường sẽ không có ai muốn nhảy đôi với cô không? Vậy thì e rằng cô lớn chuyện rồi!”
Sanh Ca vẫn không nói gì, ánh mắt lướt qua tất cả những người đàn ông ở đây một vòng.
Có vài người đàn ông ham muốn Sanh Ca xinh đẹp, muốn đứng lên mời, nhưng khổ nỗi lại nhận định rằng bộ váy trên người cô là hàng giả, sợ sẽ bị bẽ mặt cùng cô ở trên sân khấu, cuối cùng vẫn chọn từ bỏ.
Đợi hai phút sau, cả hội trường từ đầu đến cuối không có ai tình nguyện nhảy cùng với Sanh Ca.
Vẻ mặt của Phong Thanh Thanh đắc ý đến mức sắp vểnh lên tận trời.
Đang chuẩn bị tiếp tục châm biếm cô, đột nhiên giọng nói trầm thấp khỏe khoắn của một người đàn ông truyền đến từ trong đám người.
“Không biết cô Sanh Ca có nguyện ý nhảy cùng với Phong Ngự Niên tôi không?”
Đám người nhìn qua theo giọng nói, không biết Phong Ngự Niên đã trở lại bữa tiệc từ lúc nào, ánh mắt sáng rực đang nhìn về phía Sanh Ca đang đứng trên thảm đỏ.
Thật ra anh chưa từng rời khỏi bữa tiệc, chỉ là đến một chỗ yên tĩnh ngây người, những mâu thuẫn giữa phụ nữ anh hoàn toàn không muốn can dự vào.
Nhưng Mộ Chỉ Ninh đã nhảy xong rồi, điều này đã nói rõ váy của Sanh Ca rất có khả năng có vấn đề.
Nếu như để anh nhảy cùng cô, anh có thể giúp cô đè lại chỉ ở eo mà không ai biết, ngăn cho đường chỉ lúc nào cũng có thể bị bục lại, để cô không đến mức bị bẽ mặt.
Anh cảm thấy mình chỉ xuất phát từ lòng tốt, nhưng có người sẽ không cho rằng như vậy.
“Ngự Niên...”
“Anh à!”
Mộ Chỉ Ninh và Phong Thanh Thanh gần như là đồng thời lên tiếng.
Phong Thanh Thanh rất kích động: “Anh trai, sao anh có thể giúp cô ta chứ! Anh là chồng chưa cưới của chị Chỉ Ninh, anh không giúp chị Chỉ Ninh, ngược lại lại đi giúp người phụ nữ này, mọi người sẽ coi chị Chỉ Ninh như thế nào đây? Anh phải nghĩ thay cho chị ấy đi chứ?”
Mắt của Mộ Chỉ Ninh đỏ lên, cô ta không oán trách mà chỉ làm vẻ đáng thương nhìn anh, thực ra trong lòng đã căm tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nếu Sang Ca thật sự đồng ý, vậy thể diện của vợ chưa cưới là cô đây biết để ở đâu?
Hơn nữa Phong Ngự Niên chủ động đưa ra lời mời lúng túng muốn bẽ mặt cùng Sanh Ca, lại không mời vợ chưa cưới là cô đây nhảy cùng?
Dựa vào cái gì chứ?
Trong nháy mắt, sự hận thù trong lòng Mộ Chỉ Ninh tăng đến đỉnh điểm.
Phong Ngự Niên không đếm xỉa đến sự lên án của hai người, anh lại nhìn về phía Sanh Ca, ánh mắt tỏ ý bảo cô hãy chấp nhận lời mời của mình.
Sanh Ca chỉ lạnh nhạt liếc anh một cái rồi thu ánh mắt lại, trực tiếp đi về phía khán đài, giọng điệu lạnh lẽo: “Ý tốt của anh Phong tôi xin nhận, chẳng qua là không cần đâu, bởi vì tôi muốn nhảy điệu lover này một mình.”
“Cái gì chứ? Người phụ nữ này điên rồi à?”
“Điệu nhảy khó như vậy mà cô ta lại muốn nhảy một mình à? Hơn nữa mấy người nhìn vẻ mặt vừa rồi của cô ta đi, hoàn toàn không để tổng giám đốc Phong vào mắt.”
“Cô ta cũng quá là không biết suy nghĩ, tôi đã không đợi được mà muốn nhìn cô ta mất mặt rồi.”
“...”
Những khách mời bùng nổ, xung quanh Sanh Ca thảo luận sôi nổi khí thế ngất trời.
So ra thì Mộ Chỉ Ninh lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Phong Thanh Thanh đạt được như ý cười: “Coi như cô biết thức thời.”
Vì bị cự tuyệt, sắc mặt của Phong Ngự Niên không tốt lắm, anh mím chặt môi không nói gì nữa, ngồi lại chỗ ngồi.
Người nào đó đã không chút cảm kích với lòng tốt của anh, vậy chuyện này cũng chẳng liên quan đến anh nữa.
Sanh Ca ở trên khán đài dường như không nghe thấy những giọng nói nghi ngờ ở bên dưới.
Cùng với sự bắt đầu của âm nhạc, cô nhanh chóng vào trạng thái, khí chất toàn thân đột nhiên thay đổi.
Khách khứa thấy cô chuẩn bị bắt đầu thì rối rít im lặng, ngồi đợi xem trò vui.
Nhưng...
Một giây, hai giây...
Những người vốn dĩ đợi cô bẽ mặt dần dần lộ ra vẻ mặt kinh ngạc!
Sanh Ca dưới ánh đèn chiếu đang chuyện động nhanh nhẹn theo âm nhạc.
Bộ váy Lưu Tiên màu tuyết trắng kia tung bay linh động phóng khoáng, làm nổi lên vẻ đẹp tựa như là tinh linh tiên tử trong bóng tối của cô.
Cô dường như hòa làm một thể với âm nhạc, bước nhảy khi thì lộng lẫy thanh nhã, khi thì nhiệt tình phóng túng, ngay cả bước khó nhất trong bài là bước nhảy giao nhau, xoay tròn và nhảy lên, tất cả đều được cô làm tốt đến mức có thể nói là hoàn mỹ.
Rõ ràng là bài nhảy đôi, lại bị cô sửa thành bài nhảy đơn thỏa đáng.
Khúc lover này dường như là đã tạo ra một vũ điệu riêng cho cô.
“Trời ạ! Sao mà cô ấy làm được vậy?”
“Đây quả thực là điệu lover nhảy đẹp nhất mà tôi từng thấy!”
“Tiếc thật, nếu như lúc nãy tôi đứng dậy mời cô ấy nhảy cùng thì tốt biết mấy, cô ấy thật sự quá đẹp! Lỗ lớn rồi!”
Những người đàn ông mới lúc nãy không muốn đứng ra nhảy cùng vì ghét bỏ Sanh Ca giờ đều sôi nổi than thở kêu rên.
Vòng eo uyển chuyển đó, cho dù có thể ôm nhẹ một cái thì đêm nay đã rất đang giá rồi!
Có người hối hận, cũng có người kinh ngạc thán phục.
Tất cả khách khứa đều đắm chìm trong điệu nhảy của này của Sanh Ca, khó mà dứt ra.
Phong Ngự Niên cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm người con gái tựa như thiên nga trắng trên khán đài, trong đôi mắt đen từ trước đến giờ không thay đổi lộ ra một chút ngạc nhiên mừng rỡ.
Có thể nhảy được lover của vũ điệu Tăng-go - vũ điệu khó nhất thế giới đẹp như vậy, không có nền tảng năm năm, tám năm và sự luyện tập chăm chỉ thì không thể nào có thể thể hiện ra được kết quả này.
Từ sau khi ly hôn, cô cứ như là một kho tàng thần bí, liên tục không ngừng thay đổi cách nhìn của anh đối với cô.
Trên người cô, rốt cuộc còn bao nhiêu sự ngạc nhiên mà anh không biết nữa?
Người bị kinh ngạc còn có Mộ Chỉ Ninh, cô ta đứng ở một góc hẻo lánh phía sau nhất của khán đài, nơi mà ánh đèn không chiếu được tới cô.
Cô ta lại có thể thấy rõ được vẻ mặt của những quan khách kinh ngạc như thế nào, ngay cả Phong Ngự Niên - người cô ta yêu nhất từ đầu đến cuối đều nhìn không rời mắt.
Cô ta nghiến chặt quai hàm, càng nghĩ càng tức, sự ghen ghét và không cam lòng hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt dữ tợn của cô ta.
Nhưng chỉ qua vài giây cô ta đã nghĩ thông suốt.
Kệ cô ta được nhìn chăm chú thế nào! Kinh diễm thế nào đi nữa!
Được nâng càng cao, đợi lát nữa rơi sẽ càng thảm!
Cùng với đoạn cao trào sau cùng của vũ điệu, tất cả khách khứa cũng nín thở theo cú xoay tròn tuyệt đẹp của Sanh Ca. Động tác có cao độ và biên độ lớn như vậy, nếu như bộ váy xảy ra sự cố vào lúc đó, vậy thì điệu nhảy tuyệt đẹp này chỉ đành bị hủy thôi!
Lúc này, Sanh Ca ở trên khán đài đã đến đoạn cao trào của âm nhạc, liên tục xoay mười mấy vòng.
Ánh mắt oán độc, hưng phấn của Mộ Chỉ Ninh và Phong Thanh thanh dường như đã sắp không giấu được nữa!
Tâm trạng khẩn trương của cả đám người cũng theo đó mà đạt đến đỉnh điểm!
Dưới tình hình không khí của bữa tiệc đã lo lắng sốt ruột vài lần, Sanh Ca đã dừng lại cú xoay vào nhịp cuối cùng của bài nhạc với động tác kết thúc tuyệt đẹp vững vàng dừng lại trên sân khấu.
Không có gì ngoài ý muốn.
Không có bất kỳ sự cố nào trên sân khấu.
Là một bữa tiệc thị giác trọn vẹn đến mức gọi là tuyệt đẹp.
Cả hội trường rơi vào yên lặng.
Ngay sau đó là một tràng pháo tay nồng nhiệt vang lên như là hơi nóng của sóng biển cuộn trào mãnh liệt.
Dưới sự vây quanh của những tiếng khen ngợi và sợ hãi thán phục, Sanh Ca vẫn bình tĩnh không tưởng nổi, dường như là một chuyện quá đỗi bình thường vậy.
Cô vừa nhảy xong thì lập tức có sự đối lập mạnh mẽ với biểu hiện lúc nãy của Mộ Chỉ Ninh.
Đám khách khứa vốn dĩ còn ủng hộ Mộ Chỉ Ninh kia bây giờ ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô ta một cái, trong lòng, trong mắt đều là kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp của Sanh Ca.
Nhưng cùng với màn nhảy này kết thúc thì vấn đề mới xuất hiện!
Hai người đều nhảy xong rồi, lại không có bộ lễ phục Tuyết đầu mùa nào xảy ra sự cố.
Vậy rốt cuộc bộ lễ phục trên người ai mới là hàng thật đây?