Bảo vệ vừa mới nghe thấy.
Ummm...
Cảnh tượng này có mùi vị kia!
Nhưng nếu không vào trong xem, nếu người chạy mất rồi thì bọn họ sẽ khó mà ăn nói với bên cô chủ...
Hai người họ có chút rối rắm, Phong Ngự Niên cong môi cười rồi tiếp tục nói: “Lúc đầu vì để ngăn tình huống ngoài ý muốn xảy ra nên tất cả nhà vệ sinh lẫn cửa sổ đều đã bị bịt kín hết, không tin mấy người có thể kiểm tra xem.”
Anh vừa nói vừa đi vào trong, trước mặt đám bảo vệ, thử một chút với cái cửa sổ.
Đám bảo vệ định tự mình thử mở cửa sổ nhưng không mở được, sau đó bọn họ còn đi kiểm tra nhà vệ sinh thêm một vòng nữa, chỉ có duy nhất một đường thông gió trên trần nhà, vả lại đường ống cũng rất nhỏ, không giống có khả năng chứa được một người đàn ông trưởng thành.
Thấy cả hai người họ không dao động, Phong Ngự Niên lại tiếp tục nói: “Bụng tôi không được khỏe lắm, chắc khoảng mười lăm phút, cảm phiền các anh chờ một chút.”
Hai người kia đồng ý.
“Vậy cho anh mười lăm phút, nếu đến giờ vẫn không chịu ra thì chúng tôi mặc kệ anh đang làm gì bên trong.”
Phong Ngự Niên gật đầu đồng ý, bảo vệ quay người rời khỏi, bọn họ ra ngoài cửa đứng canh.
Anh lặng lẽ khóa trái cửa lại, nhanh nhẹn giẫm lên bậc thềm của phòng vệ sinh, sau đó mở nắp đường thông gió trên trần nhà ra.
Thật ra lúc đầu xây nên đường thông gió này đều là vì cố ý tạo ra một lối thoát hiểm phòng trừ lúc gặp tình huống bất trắc.
Từ ngoài nhìn vào, đường thông gió có vẻ nhỏ, thực tế lại có một cửa bí mật, có nửa viên gạch dính cùng chỗ với lưới sắt trong đường dẫn này, không dễ để phát hiện ra.
Bên trong có hai con đường một đường dẫn ra sân sau biệt thự, còn một đường là ra cửa sau.
Lúc anh mới vào nhà đã nghe thấy tiếng Tự Niên giả làm chim hót bất thường, tiếng động truyền từ bên trên xuống, vậy nên anh quyết định chọn đường ra sân sau biệt thự.
Mặc dù đường ống có thể chứa được cơ thể anh nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng, với ngoại hình mét tám của Phong Ngự Niên thì anh chỉ có thể khom người xuống nhích lên từng chút một, mới được một nửa đường mà mặt anh đã đổ đầy mồ hôi, eo bắt đầu đau muốn chết.
Nhưng thời gian chỉ có mười lăm phút, anh nhất định phải cắn răng chống đỡ, đẩy nhanh tốc độ.
Mở cửa đường ống ra xong, Tự Niên vẫn luôn trốn trong chỗ tối nhìn thấy anh bèn lập tức chạy lại đỡ anh dậy.
Thấy anh mới bò được một đoạn mà toàn thân đã phát run, mệt đến nỗi hai tay run rẩy, Tự Niên thấy rất kỳ lạ: “Boss, trạng thái này của anh không được ổn lắm! Cứ cho là eo bị thương thì cũng đâu phải toàn bộ người đều yếu đi, mệt đến mức như thế này chứ?”
“Tôi bị tiêm một liều 023 đặc trị làm thay đổi thể chất.”
“Cái gì!”
Tự Niên nhất thời phát run: “Là chị Sanh Ca tiêm cho anh đúng không? Chị ấy cũng thật là... ác quá mà!“. truyện ngôn tình
Phong Ngự Niên không nói gì, con ngươi tối sầm lại, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.
Mặc dù Sanh Ca không nói anh biết tên của loại thuốc này nhưng trước đây lúc anh còn trông coi tù binh cũng đã từng sử dụng qua loại thuốc 023 này, mặc dù liều mà Sanh Ca dùng cho anh đã là liều nhẹ nhất.
Tâm trạng Tự Niên rất kích động: “Boss, nếu anh đã ra đây thì chúng ta chạy thôi, không ở lại đây hứng chịu cơn rảnh của chị ấy nữa, anh em vẫn mai phục bên ngoài chờ anh hạ lệnh.”
Thái độ của Phong Ngự Niên rất kiên quyết.
“Cô ấy đang cất giữ bí mật gì đó, có lẽ liên quan tới nhà họ Phong, tôi ở lại bên cạnh cô ấy để thăm dò đầu mối, tạm thời giờ không có nhiều thời gian, tôi nói tóm tắt.”
Tự Niên gật đầu.
Phong Ngự Niên tiếp tục, anh nói hết với Tự Niên những chuyện mà trong lòng anh bấy lâu nay vẫn luôn nghi ngờ.
“... Cậu liên hệ với A Triết, nói là tôi nghi ngờ Sanh Ca có khả năng có quan hệ với tứ đại gia tộc trong thành phố S.”