Ly Hôn Xong, Tôi Trở Thành Phú Bà Bạc Tỷ

Chương 113: Chương 113: Một chiêu gạo nấu thành cơm




Trong tư liệu của Sanh Ca năm mười lăm tuổi chỉ có một câu trại trẻ mồ côi, nhưng cậu ấm hai gia tộc lớn có quyền có thế của thanh phố S vậy mà lại đều nói quen biết cô từ nhỏ…

Lẽ nào cô cũng là người của mấy gia tộc lớn trong thành phố S?

Vậy tại sao cô lại lưu lạc đến nơi như trại trẻ mồ côi, còn vừa khéo được ông cụ cứu đến vậy?

Sau đó gả cho anh, lại đột nhiên chủ động ly hôn, thừa dịp anh không có ở đây mà cướp Phong thị và nhà cũ, thậm chí phái Lộc Sâm đến giết anh diệt khẩu…

Có khi nào tất cả mọi chuyện ngay từ đầu đã là một âm mưu không?

Nếu như thật là như vậy, cái gọi là để anh trả nợ đều là diễn kịch thôi sao?

Cái gọi là nợ cô ba năm thanh xuân đều là để rửa mọi hiềm nghi, gợi lên sự áy náy của anh thôi sao?

Đôi mắt đen nháy của Phong Ngự Niên ngưng trọng, nỗi nghi ngờ trong lòng càng thêm sâu..

Nghĩ đi nghĩ lại, xe bất tri bất giác đã đến cổng nhà cũ.

Phong Ngự Niên muốn tự mình vào trong, quay đầu nói với hai vệ sĩ: “Các anh đợi tôi ở cổng, tôi vào trong xem thử, nói vài câu là ra ngay.”

Vệ sĩ tỏ vẻ kiên quyết: “Không được, cô Sanh Ca đã dặn dò, phải bảo vệ an toàn của anh một tấc không rời, mong anh Phong đừng làm khó chúng tôi”

Thật là một bước không rời sao?

Sanh Ca thật là… phòng anh phòng đến chặt chẽ.

“Vậy thì cùng vào đi, nhưng lúc tôi và em gái tôi nói chuyện, các anh có thể đứng cách xa ra một chút, không nghe trộm cuộc đối thoại của chúng tôi được không?”

Hai vệ sĩ liếc nhìn nhau gật đầu đồng ý.

Bởi vì Lý Phi dù sao cũng đã lớn tuổi, từ nhỏ đã hiểu cái gọi là nằm gai nếm mật, nên không làm khó đám người làm Tiểu Huệ. Phong Ngự Niên còn trẻ, tính khí bộp chộp, từ nhỏ đã quen kiêu ngạo, luôn phản kháng lại dặn dò của Tiểu Huệ và những người khác nên hai người được phân công nhiệm vụ riêng.

Phong Thanh Thanh bị cho đi dọn vệ sinh, thậm chí cả bồn cầu bẩn thỉu của người làm.

Vì khoảng cách gần hơn chút, Phong Ngự Niên chọn đi thăm cô ta trước.

Người làm nhận được tin tức, thả Phong Thanh Thanh trước, sắp xếp cho Phong Thanh Thanh đợi Phong Ngự Niên ở hành lang.

Phong Thanh Thanh cả người mặc đồ người hầu, đôi mắt đỏ hoe, như thể đã khóc rất lâu.

Cô ta vừa thấy Phong Ngự Niên, đã như thấy cứu tinh bổ nhào lại ôm lấy anh muốn được an ủi.

“Anh! Cuối cùng anh cũng quay lại rồi! Anh đến cứu em đúng chứ? Anh mau đưa em đi đi, giờ nhà cũ với em không khác nào là địa ngục, em không muốn ở đây thêm một giây nào hết.”

Cô ta kéo Phong Ngự Niên định đi, nhưng Phong Ngự Niên lại không mảy may nhúc nhích.

Cô ta không hiểu ra làm sao.

Vệ sĩ bên cạnh giải thích giùm anh: “Bây giờ anh ấy là người hầu riêng của cô Sanh Ca, anh ấy không cứu nổi cô, chỉ là đến thăm cô mà thôi.”

“Hả? cái gì mà người hầu riêng!”

Phong Thanh Thanh vô cùng khiếp sợ, hy vọng sụp đổ.

Cô ta căn bản là không tiếp nhận nổi sự thật này: “Anh, sao anh lại khuất phục trước cô ta! Anh là anh của em! Là trụ cột nhà họ Phong! Tại sao anh…”

Vệ sĩ còn muốn nói gì đó lại bị ánh mắt hung hăng của Phong Ngự Niên lườm mới thức thời ngậm miệng lại, đến chỗ cách xa hai người hai mét nghỉ ngơi.

Thấy người đi rồi, Phong Ngự Niên mới nhỏ giọng nói: “Thanh Thanh, em yên phận một khoảng thời gian, anh sẽ nghĩ cách.”

Phong Thanh Thanh khóc đến muốn sụp đổ rồi: “Anh có thể nghĩ ra được cách gì? Anh làm người hầu của cô ta luôn rồi, khác nào địa vị của em và mẹ, huhuhu…”

Cô ta khựng lại, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt dần trở nên tàn nhẫn.

“Em hiểu rồi anh! Bây giờ anh thường ở riêng với cô ta đúng chứ? Vậy anh nhất định tìm được cơ hội giết cô ta giùm em, cô ta hại em thành ra thế này, em và cô ta không đội trời chung!”

Phong Ngự Niên nhìn tình trạng bị thù hận che mờ đầu óc của cô ta, đoán chừng có nói nhiều hơn nữa cô ta cũng nghe không lọt.

Lại nhắc nhở cô ta hai câu, để cô ta bớt ăn hành thời gian này xong quay đầu chuẩn bị đi thăm Lý Phi.

Phong Thanh Thanh chưa từ bỏ ý định, còn đang đằng gân họng hô: “Anh! Anh nhớ đấy! Nhất định phải giết chết cô ta!”

Sắc mặt của hai vệ sĩ hơi đổi.

Phong Ngự Niên để biểu cảm của hai người họ trong mắt, không nói gì, cũng không quay đầu đi thăm Lý Phi.

Lý Phi đang dọn cỏ trong sân nhỏ cạnh cổng sau.

Nhìn thấy con trai còn nguyên vẹn đứng trước mặt mình, bà ta vui mừng có cảm giác đã mất đi rồi lại có được, ôm Phong Ngự Niên vừa khóc vừa hỏi han ân cần.

“Con trai ngoan, về là tốt rồi, thời gian này con gầy đi nhiều quá, là ăn không ngon sao? Sao sắc mặt lại nhợt nhạt đến vậy, có phải là ốm rồi không? Mẹ biết con ở cạnh Sanh Ca cũng không được tốt đẹp gì, nhưng có nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, nếu không mẹ sẽ rất đau lòng.”

Bà ta vuốt ve mặt Phong Ngự Niên, tuy vết sưng đã giảm nhưng bà ta vẫn phát hiện ra manh mối.

“Má trái của con sao vậy? Ai đánh? Là Sanh Ca đánh sao?”

Phong Ngự Niên cầm tay bà ta: “Không phải, là chú hai.”

“Lão già Phong Văn Đống kia vậy mà dám đánh con? Đợi kiếp nạn này của nhà họ Phong qua đi, mẹ cho ông ta đẹp mặt!”

Bà ta giận đến thở phì phò.

Lại nghĩ đến Sanh Ca thế nhưng chưa từng ra tay với con trai mình, đây chẳng phải nghĩa là trong lòng vẫn còn con trai mình hay sao?

Bà ta nhìn xung quanh xác nhận cách đó không xa có hai tên vệ sĩ đang tán gẫu, không rảnh để ý đến bên này, đây nên ghé sát tai Phong Ngự Niên thì thầm.

“Con trai, Người phụ nữ Sanh Ca này không hề đơn giản, từ Mộ Chỉ Ninh ngồi tù đến nhà họ Phong phá sản, tất cả mọi chuyện cô ta đều tính toán rất tốt, lần trước Lâm Hoài Sơ cũng đã từng nghi ngờ thân phận của cô ta, tuy sau cùng cô ta cũng không nói gì, nhưng mẹ cảm thấy thân phận của cô ta nhất định không đơn giản.”

Lông mày Phong Ngự Niên nhíu chặt lại, yên lặng lắng nghe bà ta nói.

“Con trai, con nhất định phải tìm cơ hội tra bằng được thân phận của cô ta, nếu cô ta thật là cô chiêu gia tộc lớn nào đó thì con phải lấy lòng cô ta, tranh thủ kết hôn lại với cô ta, nếu không được thì cứ làm bụng cô ta to lên, chơi một chiêu gạo nấu thành cơm!”

Ban đầu Lý Phi chính là dùng cách này để gả vào nhà họ Phong.

Tuy rằng Phong Ngự Niên là đàn ông, nhưng bà ta cảm thấy mình con trai mình nhìn đẹp trai đến vậy, bán đứng chút sắc đẹp chắc cũng không thành vấn đề.

Sắc mặt Phong Ngự Niên đen như đít nồi, lấy tay đang sờ trên mặt mình của bà ta ra.

“Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nếu thật là như thế thì con còn tính là đàn ông gì nữa, những lời như thế sau này mẹ đừng nhắc lại nữa.

Lý Phi không cho là vậy: “Chuyện này có là gì? Nếu lần này có thể kết hôn lại, mẹ nhất định không làm khó dễ cô ta nữa, nếu cô ta thật là cô chiêu gia tộc lớn, con có kêu mẹ hầu hạ cô ta cũng được!”

“Mẹ thật không thể nói lý!”

Sau khi lạnh lùng buông lời này, Phong Ngự Niên quay đầu bỏ đi.

Lý Phi nhìn bóng lưng của anh, tức giận tới mức dậm chân.

Đứa nhỏ này sao không kế thừa truyền thống tốt đẹp của mẹ nó vậy!

Hai vệ sĩ thấy bọn họ nói chuyện xong xuôi, lại theo sau Phong Ngự Niên một tấc không rời.

Vẻ mặt Phong Ngự Niên rất nghiêm túc, lúc đi ngang qua sảnh tầng một, anh đi rất chậm.

Nhà cũ là cơ hội tốt nhất, đợi về đến biệt thự bên biển thì khó mà liên lạc với Tự Niên nữa.

Nghĩ đến đây, anh bấm bụng, vẻ mặt có chút khó chịu: “Tôi đi WC một chút, các anh đợi ở đây đi, tôi đi nhanh rồi về.”

Hai người vệ sĩ không chút thay đổi, vẫn đi theo phía sau anh, thậm chí đến độ muốn đi toilet cùng anh.

Phong Ngự Niên đứng ở cửa nhà vệ sinh, kịp ngăn hai người lại.

“Đây là nhà riêng, mỗi tầng chỉ có một nhà vệ sinh, bồn cầu cũng chỉ có một cái, chẳng lẽ lúc tôi ngồi chồm hổm trên bồn cầu, các anh cũng nhìn tôi chằm chằm à? Không cảm thấy khó chịu hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.