Hắn rìu nó lên phòng, người cứ nóng ran hết cả lên. Nó thì không hiểu sao thấy rất ngại, đợt trước có bao giờ thế đâu? Nó ngồi xuống ghế, khổ thật đấy, tự dưng bị thương không à. Hắn nhấc chân nó lên, vết thương cũng đã đỡ đi phần nào rồi, nhưng vẫn cần được nghỉ ngơi cho mau khỏi. Hắn nhìn nó: - Chiều nay cô không cần đi học nữa, ở nhà đi.
- Nhưng mà chiều nay học Toán đó!
- Cô muốn chân sưng lên hả, nghe lời tôi chút đi!
Ừ thì nó cũng không muốn bị nặng hơn đâu, nhưng mà không đi học thì không ổn.
- Yên tâm, tôi sẽ giảng lại hoặc là Ngọc Mai.
- Thế thì được.
Hắn đi xuống nhà, còn mình nó ngồi trên phòng. Haiz........ chán quá, ngồi đây chẳng khác nào ngồi một mình trong tù. Nhưng mà chân đau thì đi đâu cơ chứ? Nó nằm ngả xuống giường, sao hôm nay nó bỗng dưng cảm thấy hạnh phúc thế nhỉ?
Hắn xuống dưới nhà, vào trong bếp, hắn xem qua phần thực đơn. Bà quản gia tiến tới gần hắn:
- Cậu chủ, để sườn hấp hạt kê cho Ly nấu được không?
Thu chợt lên tiếng:
- Để cháu nấu cho cũng được ạ!
- Không cần, bỏ món này đi, thay người nấu cháu ăn không quen. - hắn nói.
- Được cậu chủ.
Hắn đi ra ngoài làm Thu ở trong mặt đen sì. Hắn đã làm cô ta bẽ mặt chỉ vì nó? Được lắm, chiều nay nó sẽ không còn có mặt ở trong cái gia đình này nữa. Cô ta sẽ cho nó biết thế nào là sự ác độc. Thu đi làm tiếp công việc của mình. Bà quản gia đã có để ý sắc thái biểu cảm của Thu, không biết cô ta đang nghĩ gì? Bà chợt có vài cảm giác không mấy tốt đẹp.
--------------------------------------------------------------------------------
Bữa trưa, mọi người dọn đồ ăn ra bàn ăn chuẩn bị cho hắn. Hắn ngồi vào bàn, chợt nhớ là nó chưa ăn gì, hắn bèn kêu chị Ly:
- Chị mang đồ ăn cho Mỹ Hà đi.
- Vâng thưa cậu chủ.
Chị Ly tủm tỉm cười mang đồ ăn lên cho nó. Hay thật đấy, cậu chủ bắt đầu quan tâm nó rồi. Chị mở cửa phòng, đặt phần ăn của nó lên bàn. Nó thấy chị thì ngạc nhiên:
- Có việc gì vậy chị?
- Cậu chủ bảo chị mang đồ ăn lên cho em.
- Hả, phiền chị thế, em ngại...
- Không sao, em đang bị thương mà.
Nó ngồi dậy ăn phần cơm của mình. Ừm, tên Quân này hôm nay quan tâm nó dữ, nó mỉm cười nhẹ. Chị Ly nhìn nó ăn mà cứ cười thầm, chị thấy nó và hắn rất đẹp đôi luôn! Chị xuống dưới nhà, cậu chủ đang dần mất đi cái tính cách khó ưa ngày trước. Còn nhớ lúc Thu mới về, cũng bị thương ở tay, hắn không những không quan tâm mà còn bày trò để trêu Thu. Vậy mà không hiểu vì sao Thu vẫn thích hắn, cứ như mê dại vậy. Chị xuống nhà dọn dẹp bữa trưa. Hắn ăn xong ra phòng khách ngồi xem ti vi một chút.
Nó sau khi ăn xong cũng chán không biết làm gì, bèn lấy máy nghe nhạc ra nghe. Nghe được một lúc ngủ quên mất. Hắn lên trên phòng chuẩn bị đi ngủ, chợt nhìn sang phòng nó. Hắn lại muốn rẽ sang. Bước vào trong, hắn nhìn nó tai đeo tai nghe nằm ngủ mất tiêu rồi. Hắn cười: ''Đầu đất nghe nhạc ngủ quên cơ à?'' Hắn lại chỉnh tư thế nằm cho nó, đắp thêm chăn cho nó rồi ra khỏi phòng. Trong lúc ngủ nó thấy có bàn tay ấm áp ai đó nắm lấy tay mình. Nhưng nó nghĩ đó là mơ, vì trong mơ nó cũng đang mơ về hắn.
--------------------------------------------------------------------------------
Buổi chiều, nó thức giấc. Chà chân bớt đau rồi, có thể xuống dưới nhà. Nó xuống phòng khách ngồi ra ghế. Hắn đã đi học rồi, không hiểu sao nó thấy vắng và thiếu. Chị Ly đang tỉa hoa trước nhà, thấy nó chị vào trong. Nó dậy rồi sao không ngồi yên mà còn xuống đây?
- Sao không ngồi nghỉ ngơi?
- Không sao đâu chị. Em đỡ nhiều rồi, đi được nhưng hơi khập khễnh. Không sao!
- Ừ, nếu đau phải bảo chị đấy!
- Em biết rồi.
Thu và Di vừa ra ngoài về, chị Ly thấy hai người này từ chiều tới giờ cứ là lạ, sao cứ ra vào hoài vậy? Nhưng mà cũng chẳng sao, chuyện người hầu ra vào tấp nập làm việc là tốt, có gì phải quan tâm. Thu và Di đi vào trong bếp, Thu cười đắc ý:
- Nhất định ngay tối nay Lý Mỹ Hà sẽ bị tống cổ khỏi đây!
Bên góc khuất tường, một người đã nghe thấy Thu nói. Người đó ngạc nhiên, không lẽ lại định làm gì nó? Tạm thời giờ cứ quan sát đã.
Năm giờ ba mươi phút chiều, tất cả mọi người chuẩn bị nấu nướng. Thu và Di đảm nhận một nồi canh, hai người họ cười đắc ý, giả vờ bị đau bụng.
- Ay da sao đau bụng vậy nè?
- Tôi cũng thế.
- Chết rồi chiều nay ăn kem ngoài phố.
- Ừ tiêu rồi, ai giúp tôi canh nồi canh với.
- Chết giở, một số người tới chợ, còn chúng tôi thì đang làm món rán, lơ là nó cháy thì tiêu.
Nó ngồi ngoài nghe thấy tiếng nói, giờ cũng đã đỡ rồi, với bản tính lương thiện, nó vào trong giúp họ.
- Để em cho!
- Cảm ơn em nha!
Hai người bọn họ chạy vào hai buồng vệ sinh khác nhau. Ha ha, vậy là đã thành công. Với tính cách của nó, nhất định nó sẽ giúp đỡ người khác. Nó nấu nồi canh, hưm hưm lâu lắm rồi không nấu canh, chỉ toàn làm món xào hoặc hấp bởi vì hắn giao cho nó món sườn hấp hạt kê mà. Nó tắt bếp, nồi canh vậy là đã xong, nó quay lại phòng khách ngồi nghỉ.
Lát sau Thu và Di quay lại, hai người hỏi nó:
- Canh vừa chưa?
- Em chưa nếm nhưng chắc vừa rồi. Tay nghề em cao lắm đấy nha!
- Ừ, vậy thì bọn chị cũng không nếm lại nữa.
Sáu giờ chiều, gia đình hắn trở về nhà. Hắn vào nhà thấy nó ngồi phòng khách thì giật nảy mình. Sao hắn chưa cho phép nó đã mò xuống rồi. Hắn mắng nó:
- Sao cô đã xuống rồi? Chân đang đau cơ mà.
- Đỡ rồi, với lại ngồi trên đấy tôi chết buồn mất.
Thật là, dù sao nó cũng xuống rồi. Hắn vào trong nhà thay quần áo. Ba mẹ hắn cũng bước xuống nhà. Mọi người ngồi vào bàn ăn. Thu múc nồi canh, cô ta lấy một cái muôi sắt. Hừ, mày chết đi Lý Mỹ Hà!
- Á!!!!! Có độc!!!
Mọi người hốt hoảng lại gần, Thu làm rơi luôn bát canh giả vờ như sợ hãi lắm. Mọi người trong nhà ngạc nhiên, ai bỏ độc vào canh vậy chứ? Di giả vờ cầm cái muôi sắt lên:
- Nó... nó đen sì....
- Ai bỏ độc vào đây? - ba hắn tức giận, người hầu làm ăn kiểu gì thế này?
- Sao lại có độc vậy? - nó hỏi.
Thu nhìn nó, giả vờ hốt hoảng:
- Là cô, chiều nay tôi và Di đau bụng nhờ cô trông nồi canh, cô làm đúng không?
- Em không có.
- Vậy tại sao chiều nay cô không chịu nếm nồi canh?
- Vì em tin tay nghề của mình.
- Không, cô biết có độc nên không nếm.
Hắn nhìn nó, nó có cho độc vào không?
- Lý tiểu thư, cô định bỏ độc vào để giết ta hay sao? Chẳng lẽ vì ba cô có thể làm vậy? - ba hắn.
- Cô có cho độc vào không? - hắn hỏi.
Đến cả hắn cũng vậy, mắt nó rơm rớm:
- Tôi không có.
- Cô phải bị đuổi khỏi đây! - Di nói.
Nó đau khổ, ba nó đã bị người ta hại không minh oan được. Bây giờ lại là nó sao? Chợt bà quản gia từ ngoài đi vào. Bà đeo găng tay giương lên một bọc giấy:
- Thu và Di, nhận ra cái này chứ?
Hai người họ mặt tái đi xong rồi lại lấy lại bình tĩnh:
- Nó là cái gì?
- Ta đã nhờ nhân công dọn vệ sinh tìm trong nhà vệ sinh. Giờ cho đi kiểm tra xem có độc không và dấu vân tay của ai nhỉ?
- Không... - hai người họ hốt hoảng.
Hắn tức giận, muốn đổ oan cho nó. Có biết là hắn sẽ phải xa nó nếu như hôm nay nó bị đuổi đi không?
- Đuổi hai người này đi cho tôi! Mau cút đi thu dọn đồ nếu như không muốn ngồi tù!
Thu quỳ xuống ôm chân hắn:
- Không cậu chủ ơi... Em xin cậu đừng đuổi em đi...
- Đi mau.
Bảo vệ tống cổ hai kẻ thâm hiểm ra khỏi biệt thự nhà họ Trương. Nó khóc, nó lên phòng đóng cửa. Hắn thấy vậy theo nó lên. Hắn gọi nó:
- Này...
- Anh ra ngoài, anh cũng không tin tôi!
- Tôi xin lỗi, từ nay tôi sẽ xem xét kĩ mà, xin lỗi, tha thứ cho tôi đi mà!
Nó lườm hắn, suýt chút nữa nó lại bị oan rồi. Nó ngồi xuống ghế, thật là nhiều loại người nham hiểm. Một lát sau hắn rời phòng nó. Ba hắn đã thấy hết biểu hiện của hắn ngày hôm nay. Điều ông lo lắng đã xảy ra?