Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 38: Chương 38: Cạnh Tranh Công Bằng




Cậu mở cửa vào trong, nó đang ngồi nói chuyện với Dương Ngọc Mễ. Cậu ngồi xuống ghế, nhìn hắn suy tư. Nhất định cậu phải hỏi hắn cho ra lẽ. Hắn ngồi nhìn nó, hắn đang tiếp tục suy nghĩ về chuyện tình cảm của hắn. Quả thực là rất khó nghĩ, hắn không muốn phải khó xử khi đứng trước ba hắn. Anh nhìn hắn và cậu, chuyện tình cảm của mấy người này thật là rắc rối, cứ luẩn quà luẩn quẩn. Không biết rồi mọi chuyện sẽ như thế nào. Anh nhìn nó, mà không biết cái cô nương này có thích ai trong hai ông tướng này không nhỉ? Nó thấy có vài ánh mắt cứ nhìn chằm chặp mình. Nó thắc mắc, bộ có chuyện gì muốn hỏi nó à mà sao nhìn nó ghê thế? Nó mở miệng hỏi:

- Có vấn đề gì à?

Tất cả đồng loạt giật mình, chết giở, từ nãy tới giờ cứ nhìn chăm chăm vào mặt người ta, thật là xấu tính mà! Cậu ngượng ngùng:

- Không có gì đâu, chỉ là đang hơi mệt!

Hơi mệt lại nhìn nó~~~... Hơ hơ, không biết là nên nói sao bây giờ đây ta? Chắc nó là thuốc chữa ''bệnh mệt''!

--------------------------------------------------------------------------

Một lát sau, Dương Ngọc Mễ ra khỏi phòng y tế, giả vờ quan tâm nó thực sự là mệt. Nhưng mà không sao, thế này đã là gì! Nhỏ còn có rất nhiều vai diễn độc đáo sau này nữa cơ! Nhỏ đến căng tin, nơi mà Mỹ Ái, Xuân và Thi đang ngồi ăn mừng và đỏm dáng. Ba người họ người thì gương với lược, người thì gương với phấn son, người thì sơn móng tay nức mũi, đã vậy còn chỉnh đi chỉnh lại cái móng tay, đầu tóc mặt mũi. Đúng là toàn tiểu thư chỉ biết đỏm dáng, làm đẹp. Chợt thấy nhỏ quay lại, Mỹ Ái cười cợt:

- Nữ chủ nhân đã trở lại.

Nhỏ ngồi xuống, thật là một ngày vui đáo để. Hại nó mà không bị ai phát hiện, ngăn cản, đã vậy còn thực hiện được bước đầu của kế hoạch. Xuân lên tiếng:

- Sao rồi, tụi này làm tốt chứ?

- Rất tốt, bước đầu đã hoàn thành. Rồi sẽ cho tụi cậu xem phần kết thâm độc của trò chơi!

- Tuyệt! - Thi se se tóc cười.

Đám bạn của nhỏ rất hứng thú với phần kết mà nhỏ nói tới, sẽ rất thú vị! Nếu như lần này có thể làm nó biến mất, bọn họ có thể cùng Dương Ngọc Mễ làm hết kế hoạch mà nhỏ đặt ra. Và còn Ngọc Mai nữa, Thi cũng không ưa gì Ngọc Mai vì cô thường hay giúp nó. Cô là người chống lại Dương Ngọc Mễ và bọn họ. Thi ngẫm nghĩ, gần đây Nhất Nam và cô rất thân mật, nhỏ không muốn bất cứ ai được lại gần bất cứ hoàng tử nào trong trường, vì vậy nhỏ cũng rất muốn loại trừ cô. Thi lên tiếng:

- Còn Hoàng Ngọc Mai thì sao?

- Yên tâm, từ từ rồi cũng sẽ xử nó! - Dương Ngọc Mễ nói.

Thi gật đầu, có thế chứ! Cả bọn nhỏ ngồi ăn uống cười cợt. Đều toàn ác quỷ ngồi nói chuyện với nhau. Và trong đấy, có một con quỷ vô cùng thâm độc, có thể được coi là chúa tể: Dương Ngọc Mễ.

---------------------------------------------------------------------

Buổi trưa hắn dìu nó ra xe để chở nó về nhà. Cậu đi theo sau đang mất kiểm soát, cậu không còn kìm chế được sự thắc mắc nữa. Cậu gọi hắn:

- Tôi có chuyện muốn nói với cậu. Để Mỹ Hà ngồi trong xe chờ một lát, chúng ta ra sau nói chuyện.

- Được.

Nó nhìn hai người, có việc gì mà phải lén lút như đi ăn trộm thế nhỉ? Nó vẫn chưa biết cậu và hắn đã bắt đầu có xích mích. Nó vẫn nghĩ hai người vẫn như bình thường vì thế nên rất tò mò. Hắn theo cậu ra đằng sau trường. Cậu đi luôn vào vấn đề chính:

- Cậu đang rất quan tâm cô ấy?...

- Phải thì sao mà không phải thì sao? - hắn nói.

Cậu nắm cổ áo hắn, tức giận:

- Sau những gì cậu làm, cậu không có quyền thích Mỹ Hà.

Hắn gạt tay cậu ra:

- Cậu không có quyền ngăn cản tôi. Phải tôi thích cô ấy, sao nào?

- Cậu không bảo vệ cô ấy cậu chỉ làm tổn thương cô ấy mà thôi!

- Nhưng từ nay tôi sẽ bảo vệ cô ấy.

Cậu nghe từng chữ hắn nói, vậy là hắn thực sự thích nó. Nhưng hắn không xứng đáng vì những việc lần trước hắn làm.

- Tôi nghĩ tôi và cậu nên cạnh tranh công bằng. - hắn nói.

- Được, rồi tôi sẽ cho cậu thấy cậu không phải là người xứng đáng có thể yêu thương Mỹ Hà.

- Không bao giờ có chuyện đó.

Hắn quay đi ra xe. Cậu nhìn hắn, được, sẽ cạnh tranh công bằng, cậu nhất định sẽ giành được tình cảm của nó. Hắn lên xe lái xe về nhà. Mặt hắn hằm hè làm nó khó hiểu. Hai người này nói với nhau cái gì mà hắn cáu kỉnh thế nhỉ? Không lẽ có vấn đề gì trong trường khiến hắn căng thẳng~~... (ồ). Hắn lái xe rất nhanh làm nó hoảng hồn, than vãn:

- Anh muốn chết à? Tôi còn phải minh oan cho ba nên chưa muốn chết đâu!

- Tôi chưa muốn chết, vì tôi cần làm một điều hết sức quan trọng.

- Là gì?

Hắn chợt nhìn nó, chăm chăm nhìn nó. Nó giật mình, hắn nhìn cái gì vậy chứ?

- Cô chưa cần biết!

- Xì...

Nó ngồi quay lên trên, nếu mà nó hỏi thêm mấy câu nữa, chắc hắn cũng buột mồm phun hết ra mất. Hắn quay sang nó, mỉm cười nhẹ: ''Sau này rồi sẽ hiểu...''

-----------------------------------------------------------------

Về đến biệt thự nhà họ Trương, hắn mở cửa xe rìu nó vào trong nhà. Nó vội ngăn hắn:

- Đừng, để tôi tự đi, anh rìu tôi tôi chết chắc!

Hắn quát nó:

- Không ai làm gì cô cả, để yên tôi rìu cô vào, không là tôi phạt cô đấy!

Nó nuốt nước bọt, thôi thì đành xuôi vậy, hắn phạt còn đáng sợ hơn đám người hầu ghét nó trong nhà. Nó nhắm mắt nhắm mũi theo hắn. Chị Ly, bác Tú, bác Long và anh Khoa thấy nó bị thương ở chân thì vô cùng lo lắng. Bác Tú vội vã đỡ nó:

- Làm sao thế này?

- Dạ thi chạy bị thương ạ!

Hắn rìu nó vào trong nhà, để nó ngồi xuống ghế. Bà quản gia cũng từ trong nhà ra chào hắn. Hắn nhìn bà quản gia:

- Bà hôm nay đừng giao việc cho cô ấy nhé!

Tất cả mọi người ngạc nhiên, ngay cả nó cũng vậy. Bà quản gia chợt mỉm cười:

- Được, cậu chủ.

Bà giải tán mọi người đi làm tiếp công việc. Hắn đem đồ đi cất lên phòng, tiện thể rìu nó lên phòng nó. Bà quản gia, chị Ly, bác Tú, bác Long và anh Khoa mỉm cười. Anh Khoa nói với bốn người còn lại:

- Cậu chủ thay đổi rồi!

Chị Ly hạnh phúc: ''Mỹ Hà, cậu chủ đã cảm mến em rồi đấy!'' Rồi mọi người nhanh chóng đi chuẩn bị bữa trưa, dọn dẹp. Thu nhìn lên tầng. Cô ta đang tức điên lên trong ruột. Di cũng không khá hơn là mấy. Thu quay sang Di:

- Giờ thì sao đây? Cậu chủ quan tâm cô ta?

- Không thể tiếp tục nhịn nữa, tôi đã có cách, nhất định phải hành động. Phải cho con nhỏ đó biến đi! - Di gian xảo.

- Cô có ý gì?

- Là thế này...

Thu nghe Di nói hết, cô ta cười. Di quả thực rất thông minh, cách này quả là nắm chắc phần thắng.

- Tuyệt lắm, cách của cô rất hay.

- Hừ, thế đã là gì chứ? Vẫn chưa đủ độc ác với con bé đó!

Thu và Di chợt cười lớn. Mọi người trong nhà thắc mắc. Sắp đến bữa trưa rồi không lo chuẩn bị đi còn đứng đấy nói chuyện tiếu lâm. Đúng là rảnh rỗi, mọi người lắc đầu rồi tiếp tục làm việc. Hai người họ đứng đó đắc ý. Lý Mỹ Hà, mày sẽ nhanh bị tống cổ đi thôi! (lại thêm hai ác quỷ!)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.