Ly Thiên Đại Thánh

Chương 191: Chương 191: Âm Hồn Hồ Lô




Translator: Wave Literature

Lão già này biểu hiện thần thần bí bí, thậm chí còn dùng trận pháp che đậy nơi này lại, đưa tới lòng hiếu kỳ tò mò của Tôn Hằng.

Hắn lập tức bước lên hai bước, nhìn về phía hồ lô kia.

Cái hồ lô đen như mực này dài chưa tới một xích, dùng một tay có thể nắm ngọn, sáng bóng như ngọc, mang theo một màu sắc thâm thúy.

Dùng mắt thường có thể nhìn thấy, cái hồ lô này phát ra ánh sáng màu đen, khiến cho người khác không thể dời mắt khỏi nó, càng giống như nó có thể lôi kéo, cắn nuốt tâm thần của người khác.

Có điều, những thứ này không có ảnh hưởng tới Tôn Hằng, đôi mắt lập tức chuyển động, nhìn về phía lão già kia: “Pháp khí?”

“Đúng là pháp khí!”

Lão già gật đầu, nhưng lão lại chèn thêm một câu: “Có điều, đây là một cái huyết luyện pháp khí!”

“Huyết luyện pháp khí?”

Tôn Hằng nhíu mày, dường như hắn đã đọc qua từ này từ nơi này rồi.

“Cái gọi là huyết luyện pháp khí, công năng như tên gọi, nếu muốn luyện hóa nó, thì phải cần rất nhiều máu tươi.”

Lão già mở miệng giải thích liên tục, nói: “Loại pháp khí như này, không những người tu pháp có thể dùng, mà người tập võ cũng có thể dùng. Thậm chí, người bình thường cũng có thể dùng, chỉ cần cung cấp đầy đủ máu tươi cho nó là được!”

“Đồ của Ma Môn?”

Tôn Hằng giãn lông mày ra, cuối cùng hắn cũng nhớ được mình đã đọc qua vật này ở đâu rồi.

“Làm sao có thể là đồ của Ma Môn được?”

Lão già nhướng mày, nói: “Đây chính là pháp khí của chính đạo tông môn, có điều nó hơi giống với đồ của Ma Môn mà thôi. Hơn nữa, huyết luyện pháp khí phải dùng máu tươi của người sử dụng với được, máu của người khác không có tác dụng!”

“Ah.”

Tôn Hằng gật đầu, nói: “Nó tác dụng gì?”

“Tác dụng của nó nhiều lắm!”

Lão già cười hề hề, lấy tay nâng hồ lô lên, nói: “Vật này tên là Âm Hồn Hồ Lô, có thể thả ra Quỷ La Yên (Sương mù ma quỷ), một khi phóng ra, không gì ngăn cản được, coi như là nhất lưu cao thủ cực hạn, chỉ có thể chịu được nữa khắc, sau đó hóa thành một dòng nước, hồn phi phách tán.”

Trong khi nói chuyện, hắn dùng lực, miệng hồ lô kêu một tiếng “Phốc“.

Ngày lúc đó,

Một luồng sương mù màu đen, bay từ trong lồ lô ra, bay theo ngón tay của lão già này, lao nhanh xuống mặt đất, trong chớp mắt cạo mất một lớp gạch trong căn phòng này.

“Vậy này ta chưa có luyện hóa, nên không có thả Quỷ La Yên, nhưng đủ để bào một lớp đất của căn phòng cứng rắn này.”

Lão già đắc ý cười, sau đó lắc đầu tiếc hận, nói: “Đáng tiếc, tốc độ của Quỷ La Yên quá chậm, nên không có đối phó được cao thủ.”

“Đã đủ rồi!”

Tôn Hằng nhìn xuống nền nhà, thấp giọng nói: “Có vật này, thì không có sợ quần đấu nữa.”

“Như thế nào?”

Lão già cũng không nghe rõ câu này của Tôn Hằng, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Ngươi có hứng thú với vật này không, loại huyết luyện pháp khí này, rất hiếm thấy nha, ta đảm bảo trong tiên gia phường thị này chỉ mình tiệm của ta có mà thôi.”

Tôn Hằng rất thích món này, lập tức hỏi kỹ càng về lai lịch và cách sử dụng.

Lão già này không hổ danh là một tên thương gia, kể toàn bộ phương pháp luyện hóa, rồi phương pháp ngự sử(Sử dụng), công dụng và ưu điểm khuyết nhược điểm cho Tôn Hằng nghe.

Giọng nói của hắn mang theo tính dụ khách rất cao, không còn cao cao tại thượng của người tu pháp nữa.

Thật lâu sau, Tôn Hằng mới gật đầu, nói: “Giá tiền bao nhiêu?”

Lão già không đáp, chỉ cười nói: “Những thứ phàm tục như vàng bạc, lão phu không cần.”

“Vậy thì sao?”

Tôn Hằng nghe vậy gật đầu, cởi cái bao bố xuống, lấy ra một cái trận bàn cầm tay.

“Trận bàn?”

Lão già đã sớm tò mò Tôn Hằng mang gì theo, lúc này thấy được, biểu hiện của hắn cũng hơi hơi khiếp sợ.

Thứ như trận bàn này, rất đắt, mà còn phải có hai cao thủ luyện khí, tinh thông trận pháp luyện mới được.

Ở trong tiên gia phường thị, thứ này là thứ dễ bán nhất!

Hắn tò mò nhìn Tôn Hằng.

Lá bùa cũng thôi, nhưng những thứ như trận bàn, thì đa số người tu pháp, muốn mà cũng không có.

Cẩn thận đánh giá cái trận bàn trước mặt, lão già chậm rãi mở miệng: “Đây là cái trận bàn thường thấy nhất, thuộc loại phòng ngự, cũng được, nhưng muốn đổi Âm Hồn Hồ Lô, vẫn có thiếu một chút.”

“Lời này cũng lão sai rồi!”

Tôn Hằng nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Giá trị của trận bàn, đối với những người tu pháp như các ngươi, thì không thua kém gì một món pháp khí. Đổi một vật có cũng được không có cũng không sao như huyết luyện pháp khí, hẳn đã đủ rồi!”

“Người trẻ tuổi, ngươi nên biết, cái hồ lô này rất hiếm, mà vật hiếm thì rất đắt tiền.”

Lão già cũng không tức giận, nhẹ nhàng cười: “Công pháp của tiên thiên các ngươi, còn đắt hơn công pháp của những người tu pháp của bọn ta, chẳng lẽ nó mạnh mẽ hơn pháp thuật? Nếu không thì sao nó lại mắc như vậy?”

“Đối với chúng ta, thì đúng là cái Âm Hồn Hồ Lô này có cũng được không có cũng không sao, nhưng đối với những người tập võ như các ngươi, thì đa số đều muốn vét hết gia sản để mua đó!”

“Đúng không?”

Nghe vậy, sắc mặt Tôn Hằng trầm xuống.

Ngẩng đầu nhìn đối phương, thấy lão già bình tĩnh như vậy, kiểu như ngươi không thêm giá, thì khoản mua bán này sẽ thất bại.

Tôn Hằng trầm tư một lát, mới móc từ trong túi quần ra một vật: “Vậy thêm cái này, thế nào?”

“Luyện Hồn Châu.”

Lão già nhìn vật trong tay của Tôn Hằng, chớp chớp mắt vài cái, khẽ gật đầu: “Vật này cũng hơi hiếm, có thể, thành giao!”

“Khoan đã!”

Tôn Hằng giơ tay ngăn lại: “Mua bán thành công rồi, lão có nên cho thêm một chút lợi tức không?”

“Lợi tức?”

Lão già nhìn Tôn Hằng, dường như mới hoàn thành khoản mua bán này, để cho lão rất cao hứng, lúc này bật cười, nói: “Cũng được, ta cho thêm ba phần sát khí được không? Người trẻ tuổi, đừng có được voi đòi tiên nha!”

“Cám ơn!”

Tôn Hằng nghe vậy chắp tay, đem vật trong tay đưa cho lão già này.

...

Sau nửa canh giờ.

Một người đeo một thanh cờ quỷ dị ở sau lưng, dáng người cao gầy, sắc mặt âm lãnh bước vào cửa hàng của Ngũ Lão Tiên Miếu.

Người này, dường như là người quen của chủ quán vậy, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống, nói thẳng: “Tứ gia, cho ta hai bình Thanh Linh Đan, một phần Ngưng Thần Tán.”

“Địch Phược!”

Lão già thấy được người tới, chớp chớp mắt vài cái, nghe vậy quay người lấy đồ trong tiệm ra, đứng dậy đưa cho hắn.

“Cám ơn.”

Người này kiểm tra những vật này một lần, sau đó móc một thứ từ trong ngực ra, nói: “Lần này dùng nó để trao đổi.”

“Không cần!”

Ai ngờ lão già này lại không muốn nhận, tiếp tục lấy thêm một tí đan dược, linh vật, đưa cho hắn: “Những thứ này, là thứ ngươi nên được.”

“Hả?”

Người nam nãy sững sờ một lát, sau đó cười nói: “Xem ra lão đã bán được cái hồ lô của ta rồi.”

Sau đó hắn nhìn những vật mà lão già này vừa đưa, hài lòng nói: “Tựa hồ, giá tiền cũng không tệ lắm?”

“Không sai.”

Lão già gật đầu, xoay người phất tay một cái, cửa hàng lại bị ánh sáng bao bọc lại, tránh xa khỏi mắt người thường.

Người tên Địch Phược cầm lấy những món đồ mà lão già này vừa đưa, lạnh nhạt nhìn lão, nói: “Là vị tiên thiên cao thủ nào có ánh mắt tốt như vậy?”

“Không phải là Tiên Thiên.”

Lão già nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Là một vị nhất lưu nội khí tu luyện Sát Thân.”

“A!”

Địch Phược cứng người lại, ngẩng đầu, nói: “Không phải là tiên thiên, lại có thể mua được với giá như vậy? Chẳng lẻ tổ tiên của hắn là người tu pháp?”

Vừa nói đến đây, sắc mặt của hắn biến thành bất đắc dĩ.

Hắn tiếp tục nói, giọng nói mang theo oán trách: “Tứ gia, ta nói rồi, đừng có liên lụy tới người tu pháp, tránh rắc rối!”

“Ngươi nghĩ nhiều.”

Lão già nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Ngươi gặp người nào là con cháu của người tu pháp tu luyện Sát Thân chưa? Tu luyện môn công pháp này, chín mươi phần trăm sẽ đi lạc đường, sau đó chết trẻ mà thôi.”

“Không sai!”

Ánh mắt của Địch Phược sáng lên: “Như vậy, lần mua bán này cũng quá tốt rồi.”

“Đây chính là chuyện của ngươi.”

Lão già thâm ý nói: “Có điều cái hồ lô của ngươi đã gửi ở chỗ ta ba lần rồi, nếu như gửi nhiều hơn nữa, sẽ bị người khác chú ý đấy.”

“...”

Địch Phược cười khẽ, ánh sáng lạnh lóe lên trong con ngươi của hắn rồi từ từ biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.