Editor: Wave Literature
Phía trên Hoắc Sơn, mái nhà cao vút, con đường rộng rãi đủ để cho tám cái xe ngựa chạy song song, dưới mặt đất lại càng có ánh sáng như ngọc.
Phòng ốc hai bên, còn phát ra ánh sáng bảy màu, người đi trên đường, mỗi người đều có khí chất thông thấu, ánh mắt phát sáng.
Những thứ này, đều là những thứ mà người tu pháp mới có thể thấy.
Chỉ tiếc, cảnh vật đẹp như vậy, lại bị một tên đeo bao bố sau lưng, hông mang đao như Tôn Hằng phá hủy.
Một đường đi tới, sắc mặt của Tôn Hằng ngày càng âm trầm.
Sự kích động mừng rỡ từ sáng sớm, đã không còn lại một chút gì.
“Nơi này quy hoạch xây dựng rất đẹp nha.”
Mà đi bên cạnh hắn Đinh Tĩnh, lại hào hứng ngẩng cao đầu, vô tư hồn nhiên không để ý tới thái độ của Tôn Hằng, chỉ trỏ về phía những phòng ốc xung quanh: “Nơi này bán đan dược, pháp thuật, nơi này bán linh dược.”
“Vẫn còn có pháp khí!”
“Đáng tiếc, trong túi của ta không có tiền, chỉ có thể nhìn mà thôi.”
“Phù…”
Hít sâu một hơi, Tôn Hằng đè xuống sự uất ức trong lòng, nhìn về phía hai bên đường.
Nơi này ngoài những cửa hàng của Đăng Tiên Ti ra, thì vẫn có những cửa hàng của người tu pháp khác, bọn họ có thể đăng ký, đặt cọc một ít tiền, là có thể tìm một căn phòng để bán đồ rồi.
Một đường đi tới, ánh sáng rực rỡ muôn màu, rất nhiều kỳ trân dị bảo, khiến cho tâm tình của Tôn Hằng tốt hơn hồi nãy rất nhiều.
“Ta muốn tham gia một chỗ họp mặt của những người tu pháp.”
Đinh Tĩnh đi mấy bước, đột nhiên mở miệng, nói: “Ta tính mang ngươi đi theo, để ngươi tìm đồ vật hữu dụng cho mình, nhưng bây giờ ta suy nghĩ lại rồi, ngươi không đi tốt hơn.”
Nàng nhìn thấy thái độ của người tu pháp với Tôn Hằng, khiến nàng không thể không đổi lại hành trình của hai người được.
Dưới góc nhìn của nàng, tính cách của Tôn Hằng nhìn qua rất hiền hòa, nhưng thật ra hắn có một cỗ ngạo khí thà bị gãy chứ không chịu cong.
Với lại đây là nơi người tu pháp họp mặt, một người tu võ như hắn, cũng không nên đi vào.
Tôn Hằng không có ý kiến, gật đầu nói: “Được thôi.”
“Nếu như ngươi muốn mua đồ, thì đừng có đi tới cửa hàng của Đăng Tiên Ti.”
Trước khi đi,
Đinh Tĩnh không quên mở miệng nói: “Mặc dù Đăng Tiên Ti rất có nhiều đồ, nhưng giá tiền rất cao, chẳng bằng cứ đi tìm những tên tán tu kia mặc cả. Nếu như không tìm thấy đồ mà ngươi muốn, thì lúc đó tới cửa hàng của Đăng Tiên Ti cũng không muộn.”
“Ta hiểu rồi.”
Tôn Hằng gật đầu, đưa mắt nhìn Đinh Tĩnh từ từ rời đi, lúc này mới chăm chú đánh giá những cửa hàng hai bên.
Tiên gia phường thị, đa số những món đồ ở đây Tôn Hằng đều không dùng được, nhưng có một ít đồ, cũng để cho hắn động tâm.
Ví dụ như một số đan được cây thuốc mà tiên thiên cao thủ có thể sử dụng được!
Nhưng mà hắn vẫn chưa đạt tiên thiên, nên cũng không vội mua.
Đi dạo một lúc, một gian hàng treo biển hiệu của Ngũ Lão Tiên Miếu xuất hiện trước mặt hắn.
Cửa hàng này mở rộng cửa, đồ ở bên trong rất khác những nơi khác, bài trí rất lộn xộn, nhưng đồ rất nhiều, thích hợp cho ai muốn mua sắm lung tung.
Ngũ Lão Tiên Miếu?
Tôn Hằng hơi hơi trầm ngâm, sau đó cất bước đi vào.
Trước kia khi ở Thanh Dương Trấn, hắn đã nghe nói qua cái tên này.
Lúc trước chỉ cần một cái lệnh bài của Ngũ Lão Tiên Miếu, cũng đè xuống chuyện thổ phỉ hủy thị trấn, Tam Hà Bang cũng không dám truy cứu trách nhiệm.
Mà trong miệng Đinh Tĩnh, hắn cũng biết được, Ngũ Lão Tiên Miếu, là một thế lực nổi tiếng, ở trong giới tu pháp Đông Dương Phủ này.
Trong cửa hàng, có hai người tu pháp một nam một nữ đang chọn đồ.
Nhưng khi thấy Tôn Hằng đi vào, hai người này cau mày lại, tùy ý quét nhìn đồ vật trước mắt, xong đặt xuống đi ra ngoài.
Nếu là lúc bình thường, thì Tôn Hằng cũng sẽ không cảm thấy gì kỳ lạ, nhưng ở trong nơi này, lại khiến cho hắn nhăn mày không thích.
Lúc này, hắn trầm mặt xuống.
“Chủ quán.”
Giọng của hắn hơi lớn, nói với lão già lưng còng chủ quán: “Ở nơi này có sát khí không?”
“Sát khí?”
Dường như lão già này cũng bực mình vì Tôn Hằng đuổi khách, nghe vậy chỉ tiếp tục phủi bụi, giọng nói xa cách: “Cũng có, một phần năm ngàn lượng bạc.”
Hả?
Tôn Hằng nhíu mày.
Mấy phần sát khí trước, hắn mua rất rẻ.
Nam Lăng thương hội chỉ lấy ba ngàn lượng, rồi Đinh Tĩnh mua từ tay người khác, chỉ tốn có hai ngàn lượng.
Mặc dù sát khí chỉ có cao nhân mới luyện được, nhưng qua trình luyện chế cũng không khó khăn, chỉ cần ở nơi có nhiều âm sát, mặt đất hiểm ác nhiều oan hồn, là có thể tiện tay luyện thành mấy phần.
Hay là mình bị lão này ghét rồi hét giá cao chém mình?
Nhưng mà từ lúc đi vào tới giờ đã liên tục bị vậy, Tôn Hằng cũng không cảm thấy tức giận nữa.
Nghe vậy chỉ móc ra một ít lá bùa, nhàn nhạt nói: “Ta không có dùng bạc mua, chỉ dùng thứ này đổi.”
“A!”
Lão già nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy đồ trong tay của Tôn Hằng, sắc mặt thay đổi.
“Lá bùa? Sao ngươi lại có vật này?”
Sắc mặt của Tôn Hằng không thay đổi nói: “Chẳng lẽ chủ quán buôn bán, còn muốn biết lai lịch của vật mua vật bán sao?”
“Cái này cũng không cần!”
Lão già cười cười, thả đồ trong tay xuống, đi tới gần Tôn Hằng.
Vị lão già này thân hình gầy còm, lưng còng xuống, mặt đầy vết nhăn, toàn thân tỏa ra một hơi thở âm lãnh khiến người khác không thoải mái.
Nếu như người bình thường ở bên cạnh hắn lâu một chút, thì rất có thể bị cảm lạnh, thậm chí là bị âm khí xâm vào cơ thể dẫn đến tử vong.
Cái này rất khác với những người tu pháp khác, những người kia đều linh động sạch sẽ, xem ra cái này là do công pháp của hắn khác với những người kia.
Lão già chậm rãi bước tới, quét mắt nhìn những lá bùa trong tay Tôn Hằng: “Hạ phẩm phù lục, một tấm có thể đổi một phần sát khí.”
“Chủ quán chê ta không hiểu giá thị trường rồi.”
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Mặc dù trong tay của ta chỉ là hạ phẩm phù lục, nhưng lại là phù hiếm thấy Ngũ Lôi Phù, uy năng cường hãn, giá trị cao hơn những hạ phẩm phù lục khác.”
Hắn duỗi ra ba ngón tay, nói: “Một tấm phù, đổi lấy ba phần sát khí!”
“Không được!”
Đôi mắt của lão già trầm xuống, buồn bực nói: “Ba phần sát khí, có thể đổi lấy một tấm trung cấp phù lục, nếu như người sau lưng ngươi muốn đổi, thì tối đa hai phần! Nếu như không chịu, thì ngươi có thể dẫn hắn tới đây!”
Tôn Hằng hơi hơi trầm ngâm, gật đầu nói: “Thành giao!”
Hắn rất rõ ràng, giá tiền này, đã quá hợp lý rồi.
Năm đó, hắn từng lấy được một ít phù lục trên người của Ma Vân thượng nhân, bây giờ chỉ còn bảy tấm Ngũ Lôi Phù, nếu như đổi hết, thì sẽ có hơn mười phần sát khí.
Cầm bình sát khí trĩu nặng trên tay, khiến cho Tôn Hằng không thể không nở nụ cười, nếu như mình luyện hóa toàn bộ sát khí này, thì Sát Thân của hắn sẽ mạnh mẽ hơn, thực lực tăng mạnh, sợ có thể uy hiếp được một ít tiên thiên cao thủ.
Mà lão già kia được mấy tầm bùa này, ánh mắt của hắn khi nhìn về phía Tôn Hằng, cũng không còn lạnh lùng như trước.
Thậm chí lão còn chủ động mở miệng: “Tiểu huynh đệ có thể tùy ý nhìn xem, nếu như vừa ý cái gì, thì có thể thương lượng giá tiền.”
Tôn Hằng cất kỹ bình sát khí, đi qua đi lại vài vòng trong tiệm, mặc dù trong đây đồ hắn dùng được cũng không nhiều, nên chỉ có mang theo hi vọng nói với chủ quán: “Chủ quán, nơi này có công pháp cho tiên thiên không?”
“Thứ này, còn hiếm hơn cả công pháp của người tu pháp.”
Lão già nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Đừng nói chỗ này của ta, cho dù người kiếm hết toàn bộ tiên gia phường thị, cũng không ra một món.”
Dừng một chút, hắn nhìn về phía bao bố sau lưng Tôn Hằng, chớp chớp mắt vài cái, nói: “Có điều, chỗ này của ta có một vật rất thú vị, không biết, ngươi có thể mua được nó không.”
“Hả?”
Tôn Hằng khẽ động tâm, nói: “Vật gì?”
“Hề hề…”
Lão già cười âm hiểm, chậm rãi đi tới quầy hàng, xoay người lấy ra một cái hộp gỗ.
Cùng lúc đó, hắn ngừng động tác trên tay lại, cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó vung tay lên, một tầng ánh sáng xuất hiện, bao phủ khắp cửa hàng.
“Chính là nó!”
“Kẽo kẹt…”
Hộp gỗ mở ra, một cái hồ lô đen như mực xuất hiện trước mắt Tôn Hằng.