Ly Thiên Đại Thánh

Chương 145: Chương 145: Báo thù




Editor: Wave Literature

Phủ quận trưởng.

Liễu đại nhân, quận trưởng đương nhiệm của Trần quận là một người rất biết tận hưởng cuộc sống, chỗ ở và trang phục của hắn được thiết kế rất xa hoa.

Giường làm bằng ngọc trắng, xung quanh còn nạm minh châu, ngoài ra còn có san hô phỉ thúy trang điểm.

Một chiếc bàn trang điểm dài có một cái gương to bằng chén nhỏ, được đánh bóng bằng ngọc quý, được thiết kế cho vị mỹ nhân đang ngồi trong phòng này.

Mỹ ngân này ngũ quan tinh xảo, da thịt mịn màng trắng nõn, đôi mắt sáng người, bên trong thanh tịnh, ẩn chứa một chút quyến rũ, giống như một yêu tinh chuyên câu dẫn lòng người.

Chỉ có điều, trong mặt gương này, không có hiện khuôn mặt đẹp như tiên của nàng, mà ngược lại là cảnh tượng đầy máu tươi.

Dù cho không có âm thanh nào thoát ra, nhưng nhìn vào mặt kính, cũng có thể nhìn ra cảnh tượng bên trong giống như địa ngục trần gian.

Một cây cột cờ cao khoảng ba trượng đang phần phật bay múa, hoa văn tinh xảo trên cờ được vẽ bằng máu, xung quanh còn có oan hồn kêu khóc rên rỉ.

Huyết Hồn Phiên!

Chiêu bài pháp khí của Ma Môn, có thể hấp thụ oán khí và huyết khí, chỉ cần nó được cắm xuống, thì chỗ đó sẽ xuất hiện biển máu cuồn cuộn.

Mà lúc này, vậy này được cắm ở nhà thờ tổ của Giang gia!

“Diệp Huyền không có ở đây.”

Mỹ nhân nhìn mặt kính này, giọng u ám lạnh lẽo, làm cho tâm thần người khác nhộn nhạo: “Mặc dù Miên Nguyệt Lâu đã bại lộ, nhưng may mắn, Minh Nghĩa ngươi còn chưa có bại lộ.”

“May mắn là có Như Mộng sư tỷ tính trước.

Triệu Minh Nghĩa khom người đứng sau lưng nàng, nghiêm mặt nói: “Đáng tiếc, sau ngày hôm nay, thì triều đình nhất định sẽ điều tra kỹ Trần quận, chúng ta nhiều năm ẩn núp tích lũy, cũng sẽ bị đốt như một bó đuốc vậy.”

“Đúng vậy!”

Như Mộng ánh mắt mang theo mê ly, nói khẽ: “Mà công văn bổ nhiệm của ngươi, sợ là sẽ bị xét duyệt thêm một lần nữa, hôn sự với Chu gia, cũng vì thế mà chậm trễ theo.”

“Đáng tiếc!”

“Muốn thành đại sự, thì phải học cách nhẫn nhịn.”

Triệu Minh Nghĩa nghiêm mặt nói: “Việc này, Minh Nghĩa hiểu.”

“Ngươi đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện.

Vị Như Mộng này, nhìn qua cứ như gái hai mươi, nhưng tuổi thật của nàng, thì không ai biết cả.

Khi nàng nói chuyện với Minh Nghĩa, thì ngữ khí cũng là trưởng bối tán thưởng hậu bối.

“Đợi khi chuyện này kết thúc, thì ta sẽ an bài Phong đạo nhân phối hợp với ngươi diễn một tuồng kịch, là anh hùng ngăn cơn sóng dữ. Có lẽ, sau chuyện đó thì ngươi sẽ chiếm lại một ít hảo cảm của triều đình.”

Nàng nhẹ nhàng đứng lên, vung tay, hình ảnh trên mặt kính đã tiêu tán.

Ở sau lưng nàng, có mười mấy nữ tử, trong đó đa phần đều là người của Miên Nguyệt Lâu, dáng người phát triển.

“Nhưng năm nay, Trần quận của chúng ta đưa rất nhiều hạt giống ra ngoài, bây giờ thì địa vị của bọn họ trong triều đình cũng không thấp, không thể để bọn họ lộ ra như vậy được.”

Đôi mắt của Như Mộng dần dần nghiêm túc, nhìn quét xung quanh, nói: “Nếu có manh mối liên quan tới bọn họ, thì phải xử lý nhanh trong hôm nay! Mà danh sách nhân viên cần thanh lý, thì Thanh Hà sẽ thông báo cho các ngươi sau, đừng để ai còn sống hết!”

“Bằng không, các ngươi biết hậu quả!”

“Vâng!”

Chúng nữ đồng thời khom người, gật đầu xác nhận.

Đôi mắt của Như Mộng chuyển động, nhìn về phía Triệu Minh Nghĩa: “Minh Nghĩa, Giang gia có người âm thầm trốn ra thành, ngươi mang theo một cái thiết thi, đem bọn họ xử lý hết đi.”

“Vâng!”

“Đúng rồi, hai người của Thiên Đao Môn kia thì sao?”

Thạch Ngọc Thiền tiến lên một bước, nói: “Bẩm sư bá, ngày ấy khi Tiêu Vật Vong tới, hai người bọn họ liền rơi đi Miên Nguyệt Lâu, không biết tung tích.”

“Thiên Đao Môn.”

Như Mộng khẽ cau mày, hiện không vui: “Người của Thiên Đao Môn, đúng là không làm cho người khác thích được. Võ Minh bảo khố, bên trong chỉ chức một ít vật vô dụng mà thôi, nếu như không phải nó chứa ở vực sâu, thì chúng ta đã sớm nhảy tới lấy rồi.”

“Sư tỷ.”

Minh Nghĩa chắp tay, nói: “Tam Hà Bang thì sao? Bọn họ cắm rễ ở Trần quận nhiều năm như vậy, ta sợ, bọn họ sẽ nhìn ra được cái gì đó.”

“Ngươi yên tâm.”

Như Mộng tùy ý xua tay nói:“ Huyết Hồn Phiên của Nhạc muội muội đang cần rất nhiều máu thịt để bổ sung, mới có thể viên mãn được, đến lúc sau tiện tay giải quyết bọn hắn luôn!”

“Vâng!”

“Làm việc đi, đừng để lại dấu vết!”

“Vâng!”

Tiếng gió rú lên, ngọn nến trong phòng lắc lư, trong thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại một mình Như Mộng.

Nàng hơi quay người, vung đôi tay ngọc lên, không thấy rõ động tác trước mặt thế nào, thì vách tường trước mặt của nàng đã ầm ầm sụp đổ.

Mà trước mắt của nàng, là một cái biển lửa.

Chẳng biết từ lúc này, phủ quận trưởng lớn như vậy, sớm đã mất đi sinh cơ, chỉ có tiếng nổ đùng đùng, thỉnh thoảng truyền ra trong biển lửa này.

Bên ngoài, sắc trời âm u, bên trong thành quận lửa lớn hoành hành, tiếng kêu sợ hãi, âm thanh chém giết, vang lên không dứt, toàn bộ quận thành, sa vào một mảng hỗn loạn.

Những thế lực lớn trong thành, cũng co rút lại, khốn thủ tại chỗ, không dám động đậy, tùy cho Ma Môn đệ tử tàn sát bừa bãi người trong thành.

Trong lúc hỗn loạn này, Triệu Minh Nghĩa nhún nhẹ chân, lướt như bóng ma, đi theo khói đi trước mặt, nhảy ra ngoài thành.

Sau lưng hắn, mà theo sau hắn là một cái thiết thi toàn thân bao phủ bằng vải đen, thiế thi này di chuyển rất nhẹ nhàng, một bước nhảy đi mấy trượng, tốc độ kinh người.

Một người một cương thi, một trước một sau, trong chớp mắt chui vào sâu trong rừng.

     ...

Ngoài thành, một nơi dốc núi hoang vu.

“Bành!”

Đá núi lung lay, chuyển động dọc theo dốc núi tạo thành một mảnh lớn bụi bặm.

“Nhanh, mau ra đây!”

Giang Thiểu Trạch nhảy ra khỏi đường hầm, nhìn về bên trong rồi vội vàng vẫy tay.

Âm thanh lộn xộn vang lên, gần hai mươi người nam nam nữ nữ vẻ mặt kinh hoảng theo thứ tự đi ra ngoài.

Trong đám người này thì lớn tuổi nhất chỉ tầm mười bốn mười lăm tuổi, còn có những đứa nhóc mấy tuổi, được mấy người này ôm vào trong ngực, đuổi theo bước chân của Giang Thiểu Trạch.

Giang Thiểu Trạch nhìn những tên hậu bối ở trước mắt này, hốc mắt đỏ lên.

Nhưng mà, hắn trừng mắt lên, cường ép đè đau thương trong lòng xuống, kéo ba đứa bé qua, đứng trước người của hắn.

“Tiểu Cửu, Thập Ngũ, Thụy Nhi, ba người các ngươi lớn nhất, cũng hiểu chuyện nhất, bây giờ ta sẽ đem các ngươi chia làm ba nhóm, mỗi một người mang theo mấy cái đệ đệ muội muội, đi đường khác nhau, nhưng đích đến của ba nhóm đều là Hoắc Sơn cách quận thành ba trặm dặm.

“Trong đó có một cái Tiên gia môn phái tên là Lẫm Thạch Phái, mà Giang gia chúng ta, trước kia là người của Lẫm Trạch phái, các ngươi đi tìm chưởng môn của họ! Đem chuyện nhà chúng ta nói cho họ biết, hắn sẽ chiếu cố các ngươi.”

“Ừ... Ừ...”

Ba đứa bé này sắc mặt hoảng hốt, nhưng vẫn liên tục gật đầu.

“Thiểu Trạch thúc, các ngươi ở nơi này đi ra à.”

Một giọng nói không biết mang theo vui mừng hay đau buồn, vang lên từ nơi không xa, khiến cho Giang Thiểu Thạch rùng mình một cái, vội vã quay đầu nhìn lại.

Lại thấy ở một sườn núi cách đó không xa, đang có một bóng người cụt tay đứng đón gió, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bên này.

“Diệp Huyền!”

Thấy rõ người tới, Giang Thiểu Trạch vui vẻ, vội vàng mở miệng: “Ngươi ở đây sao? Tốt quá, tốt quá rồi! Có ngươi ở đây, thì bọn nhóc này sẽ an toàn hơn rồi!”

“Đúng vậy!”

Diệp Huyền bước nhẹ, chậm rãi tới gần, ánh đao đảo qua mọi người, gật nhẹ đầu: “Có ta ở đây, thì bọn họ cũng không cần phải bôn ba khổ cực. Tình hình trong nhà thế nào rồi?”

“Ai!”

Giang Thiểu Thạch nghe vậy, vẻ mặt bi thương: “Ma Môn vây nhà thờ tổ tiên, ngoại trừ những người chúng ta, sợ… Sợ là Giang gia không có ai chạy thoát được nữa rồi!”

“Như vậy sao!”

Diệp Huyền nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt, thở dài một hơi.

“Như thế là tốt rồi, như thế là tốt rồi!”

“Hả?”

Giang Thiểu Trạch nghe vậy sững sờ, kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, nói: “Diệp Huyền, ngươi có ý gì vậy?”

“Không có ý gì.”

Diệp Huyền cúi đầu than nhẹ: “Thiểu Trạch Thúc, nếu như những người khác đều không thoát khỏi một kiếp này, thì ngươi cũng không cần khổ cực như vậy làm gì, để ta đưa ngươi xuống dưới gặp bọn họ nhé.”

“A!”

“Ngươi... Ngươi...”

Giang Thiểu Trạch trợn mắt, đưa tay chỉ Diệp Huyền, há miệng muốn nói, nhưng lại phát hiện ra mình không nói được.

Cúi đầu xuống, chỉ thấy trên ngực của mình có vết máu chảy xuôi xuống, chẳng biết từ khi nào, ngực của hắn đã bị tàn đao xẹt qua.

“Phù phù!”

Thi thể ngã xuống đất, làm văng lên một chút bụi bặm.

Đôi mắt của Diệp Huyền băng lãnh, ánh đao lại lóe lên.

“Xoẹt xẹt...”

Tàn đao vào vỏ, phát ra âm thanh chói tai.

Trên sườn núi hoang vu này, thây đã nằm khắp mọi nơi, máu tươi liên tục chảy xuống.

Nhìn lâu như vậy, nên ra rồi đó!”

Bị tóc dài che khuất khuôn mặt Diệp Huyền cũng không vội rời đi, quay lại nhìn về phía rừng rậm.

“Bốp bốp… Bốp bốp…”

“Đặc sắc, đặc sắc!”

Một người vỗ nhẹ tay, chậm rãi đi từ trong rừng ra, người tay ngũ quan tuấn lãng, con mắt sáng rực như sao trời, chính là một trong tứ đại tuấn kiệt của Trần quận Bạch Y Tú Sĩ Triệu Minh Nghĩa.

“Đuổi hổ nuốt sói, ta còn phải bội phục tâm tính của Diệp huynh đấy!”

Triệu Minh Nghĩa nhìn quét Diệp Huyền, nhướng mày lên: “Nhưng mà, các hạ là ai? Lại muốn thiết kế như vậy, tiêu diệt cả nhà Giang gia?”

“Triệu Minh nghĩa!”

Diệp Huyền cúi đầu nhìn chằm chằm Triệu Minh Nghĩa, đôi mắt lấp lánh: “Ngươi là Ma Môn đệ tử?”

“Ngươi đoán xem.”

Triệu Minh Nghĩa chắp tay, nói: “Hai người chúng ta đều có bí mật, sao không nói với nhau biết đi, ta cũng rất tò mò đó.”

“Ngươi muốn biết?”

Khóe miệng Diệp Huyền vểnh lên, cơ thể đột nhiên biến mất ở chỗ cũ.”

“Vậy tiếp ta một đao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.