Ly Thiên Đại Thánh

Chương 146: Chương 146: Quyết đấu




Editor: Wave Literature

Công pháp nội khí của Trương gia cương mãnh bá đạo, sức bật rất mạnh, thậm chí có thể dùng bí pháp trực tiếp cưỡng ép đả thông kinh mặc, đề thăng cảnh giới, mới có thể khiến cho Trương Huyền Nghiệp tuổi còn trẻ mà có thể tiến vào cảnh giới nội khí viên mãn.

Mà tàn đao đao pháp của Thiên Tàn Tử, nhanh vô cùng, nội khí sau đi kinh mạch áp súc rồi bùng nổ, có thể gia tăng tốc độ gấp đôi!

Toàn lực thi triển, nhanh tới mức có thể khiến người khác không kịp phản ứng!

Ánh sáng chuyển động, chỉ thấy đao ảnh trong sân lóe lên, đã kéo dài hơn mười mét, xuất hiện trước cổ họng của Triệu Minh Nghĩa.

“Bạch…”

Triệu Minh Nghĩa đạp chân vào không khí, thân ảnh quỷ mị như bóng ma của hắn đột nhiên chớp lên, tạo thành mấy luồng tàn ảnh, mạnh mẽ tránh đi đao ảnh đang đánh úp lại.

Vị một trong tứ đại tuấn kiệt của Trần quận Bạch Y Tú Sĩ này, khinh công cũng rất kinh người!

Cùng lúc đó, sau lưng hắn, một luồng ánh sáng màu đen cũng nhanh như chớp bay tới, duỗi hai tay, phóng tới Diệp Huyền.

Sát khí của bóng đen này rất bức người, đơn giản bổ nhào về phía trước, mà khu trời ở đây dường như cũng hơi tối lại, một cỗ khí tức âm trầm, bức thẳng vào trong da thịt, linh hồn.

“Đ...A...N...G...G!”

Âm thanh kim loại va chạm vào nhau vang lên, cái thiết thi kia bay ngược về sau, té nhào xuống đất, mà Diệp Huyền thì cũng bị cả thế công lại, đứng yên tại chỗ.”

“Vật gì?”

Sắc mặt của Diệp Huyền ngưng trọng, nhìn thẳng về cái thiết thi trên mặt đất, trơ mắt nhìn nó trở mình, bò từ trên mặt đất rồi đứng dậy.

Đón một đao của Diệp Huyền, thiết thi này chỉ nứt một khe nhỏ trước ngực, mà không tổn hao lông tóc tí nào!

“Tàn Đao Đao Pháp thật cao minh!”

Sắc mặt của Triệu Minh Nghĩa ngưng trọng, chậm rãi duỗi song chưởng ra, hai tay của hắn trong suốt như ngọc, có thể so với ngọc trắng.

Kình khí vô hình xoay tròn quanh thân, giống như sóng biển dậy sóng, cuồn cuộn không ngớt bao bọc toàn thân, lúc này nội khí của Triệu Minh Nghĩa hiển lộ rất hùng hậu, không thể tưởng tượng được!

Môn nội khí công pháp đường đường chính chính của hắn, không liên quan tới Ma Môn một chút nào.

Minh Ngọc Công!

Thương Hải Vô Lượng Kính!

“Diệp đại hiệp, ngươi cũng tiếp ta một chiêu!”

Rống lên một tiếng khó chịu, Triệu Minh Nghĩa đạp mạnh chân, trong tiếng đá núi rền vang, thì song chưởng vang lên, bao phủ trước người.

Sức mạnh như sóng biển gió biển, bành trường rít gào, kình khí bất chấp mọi thứ ào tới.

ở trong cơ thể hắn, ba viên long châu sáng lắp lánh, lực lượng vô hình tuôn ra từ bên trong, chèo chống lấy sự bùng nổ điên cuồng của hắn.

Đối mặt với song chưởng của Triệu Minh Nghĩa, Diệp Huyền mặt không đổi sắc, đôi mắt cũng không bận tâm, chỉ có tàn đao bên tay trái nhẹ nhàng run rẩy.

Bỗng nhiên, gió nhẹ xẹt qua.

Phía chân trời, một đường ánh đao đột nhiên thoáng hiện, ánh đao này nhảy múa trong kình khí như sóng biển, ngược dòng mà tới, như cá vượt long môn, rồi đột nhiên biến thành dữ dội.

Tụ Để Du Long!

“Coong...”

Tiếng đao vang lên, Triệu Minh Nghĩa khó chịu hét lên một tiếng, điên cuồng lùi lại.

Ở trước người hắn, thì thiết thi hóa thành một cái vòi rồng màu đen, trong tiếng gió mạnh gào thét, đánh về phía Diệp Huyền.

Trong sân,

Ánh đao linh động, trong nháy mắt chém liên tục, từng ánh lửa liên tiếp hiện lên, cho dù là mình đồng da sắt, sức mạnh cực lớn như cương thi, thì dưới tàn đao điên cuồng chém, dường như cũng có chút không chịu nổi!

Ánh đao sắc bén, không ngừng xẹt qua thân thể của Thiết thi, mà vết đao nhỏ xíu, cũng dần dần mở rộng, rạn nứt.

“Tiên Thiên chân khí?”

Triệu Minh Nghĩa đứng ở nơi xa, giơ hay tay lên, vặn lông màu nhìn vết máu trên đó.

“Không giống! Nhưng mà, rất cao minh!”

Hắn thả tay xuống, nhẹ nhàng vặn cổ, chỉ một thoáng, từng đường hoa văn giống như vảy rắn hiện lên trên mặt, trên cổ của hắn.

Thậm chí, ngay cả cặp mắt của hắn cũng biến thành dài nhỏ, âm lãnh, nhìn qua rất đáng sợ.

Mà khí tức tao nhã nho nhã của hắn, lại tiêu tán hoàn tàn, chỉ còn quỷ dị mê hoặc.

“Khè...”

Một âm thanh lạ vang lên, mà Triệu Minh Nghĩa đang ở phía xa đột nhiên lóe lên, trong chớp mắt đã áp sát vào chiến trường, song chưởng mang theo sóng nước, ầm ầm tuôn về phía Diệp Huyền.

Nội khí của hắn hùng hậu, lại nhu hòa như nước, lúc này toàn lực xuất thủ, uy năng lại càng cường hãn.

Nhưng đối thủ của hắn, thì lại mạnh hơn!

Diệp Huyền bị một người một thi bao vây, thân hình xoay như con quay, tàn đao bay múa lượn quanh thân, nó xoay rất nhanh chóng, kinh thế hãi tục, ánh đao trùng trùng điệp điệp chồng lên, ngược lại chiếm thượng phong, ép một người một thi liên tục rút lui.

Thiên Tàn Ba Mươi Sáu Thức, là tuyệt kỹ thành danh của tiên thân cao thủ Thiên Tàn Tẩu.

Từng chiêu liên hoàn, một khi thắng thế, thì giống như sóng to gió lớn, không hề bỏ qua cho đối thủ.

“Đinh đinh đinh...”

Ánh lửa văng khắp nơi, đao ảnh bay múa.

Mà Thiết Thi thì không biết trúng chiêu từ khi nào, động tác dừng lại một chút.

Chiêu pháp của Diệp Huyền biến đổi, ánh đao như lốc xoáy, chém vào eo bụng của Thiết Thi, một loạt âm thành xoẹt xẹt vang lên, một nửa thi thể của con cương thi này bay lên.

Mà ngay sau đó lưỡi đao trực tiếp đánh về Triệu Minh Nghĩa, nhưng dường như hắn còn chưa phục hồi tinh thần lại, chỉ mở ra miệng lớn, trong tiếng rung động Hiz-khà zz hí-zz, hai mắt của hắn ngày càng sáng lên.

“XÌ...”

Ánh đao lấp lánh, nhanh chóng lướt qua cổ hỏng của Minh Nghĩa.

Dù sao Triệu Minh Nghĩa cũng là một tên thư sinh trói gà không chặt, tập võ chỉ được mấy năm, mặc dù công pháp cường hãn kinh người, nhưng cuối cùng vẫn không bằng Diệp Huyền đã đem công pháp luyện sâu vào trong xương tủy.

Nhưng một đao xẹt qua cổ hắn, Diệp Huyền lại nhướng mày.

Trong nháy mắt đó, hắn chỉ cảm thấy là tàn đao của mình chém trên một lớp da dẻo dai đàn hồi.

Một đao toàn lực, bị giảm đi chín phần sức mạnh, chỉ có thể kéo ra một vết đao nho nhỏ.

“Híz-khà zz Hí-zzz...”

Mà lúc này, âm thanh lạ trong miệng của Triệu Minh Nghĩa ngày càng rõ ràng, một cảm giác hồi hộp, cũng hiện ra trong lòng của Diệp Huyền.

Quay người, Tụ Để Du Long!

Ánh sáng lạnh lóe lên, phía trước đột nhiên có một bóng đen chạy tới, nhanh như điện.

“Bành!”

Bóng đen phá tàn đao, mang theo dư thế đánh mạnh vào ngực của Diệp Huyền, trực tiếp đánh bay hắn, mà trên ngực của hắn, lại có một vết lõm sâu hơn một tấc, da thịt bị xé ra, dường như có thể thấy rõ nội tạng ở bên trong!

“Lả tả!”

Trong sân, bóng đen liên tục bay múa, giống như giao long bay lên không trung, nhẹ nhàng xoay tròn quanh người Triệu Minh Nghĩa, đây là một cây roi dài tầm năm thước.

“Pháp khí!”

Xa xa, Diệp Huyền đang nằm trên mặt đất trợn trắng mắt, sắc mặt không thể tin nhìn chằm chằm vào cây roi đang bay mua kia, gầm nhẹ một tiếng.

“Không sai!”

Triệu Minh Nghĩa đứng yên tại chỗ, tay bóp ấn quyết, khống chế kiện pháp khí được làm bằng gân Thanh Giao này.

Trong cơ thể của hắn có Giao Long Châu, bản thân cũng có tư chất tu pháp, cho nên miễn cưỡng có thể thao túng vật này.

Hắn cúi đầu, ngưng mắt nhìn Diệp Huyền, chậm rãi nói: “Nội khí của ngươi có Âm Dương, lạ vô cùng bá đạo, khiến ta nghĩ tới một gia tộc có cừu oán với Giang gia.”

“Trương gia!”

Hắn nhìn Diệp Huyền rồi nhẹ nhàng cười, nói: “Trương Huyền Nghiệp bị gãy một cánh tay, rơi vào trong vách núi, chính là tên thật Diệp đại hiệp sao?”

“Phốc...”

Trương Huyền Nghiệp há miệng muốn nói, nhưng lại phun một ngụm máu tươi, khàn khàn nói:“

Đúng thì sao? Ta đã báo thù rửa hận thành công, chết cũng không tiếc!”

“Quả thật là ngươi!”

Triệu Minh Nghĩa lắc đầu, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối nói: “Đáng tiếc, tuy thù của ngươi được báo, nhưng cũng khiến cho Miên Nguyệt Lâu bị bại lộ, nên ta không thể thả ngươi được.”

“Ha ha…”

Trương Huyền Nghiệp đang té trên mặt đất bỗng nhiên cười lạnh: “Ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được sao?”

Triệu Minh Nghĩa nhướng mày: “Ngươi có ý gì? Lúc này đã phân thắng bại, ta không tin ngươi còn thủ đoạn gì nữa để có thể lật bàn!”

Hắn có Thanh Giao Tiên trên tay, cho dù có tiên thiên cao thủ ở đây, thì hắn cũng có tự tin đánh một trận, nên không tin Trương Huyền Nghiệp có thể khởi tử hồi sinh.

Trương Huyền Nghiệp rùng mình một cái, khó khăn lắm mới cười lạnh được: “Ngươi cảm thấy ta phát hiện các ngươi khi nào?”

“Ngươi muốn nói cái gì?”

Trong lòng của Triệu Minh Nghĩa lạnh dần, đang muốn truy hỏi lần nữa, nhưng mà hắn lại nghe được tiếng hạc kêu ở trong quận thành.

“Đăng Tiên Ti!”

“Làm sao bọn hắn có thể tới nhanh như vậy?”

Chỉ một lát, sắc mặt của Triệu Minh Nghĩa đột nhiên tái đi.

Hắn nhớ ra được, lần gần đây nhất mình gặp được Trương Huyền Nghiệp, là mấy ngày trước ở Miên Nguyệt Lâu.

Hẳn là...

Rồi đột nhiên quay đầu lại, thì không còn thấy bóng người của Trương Huyền Nghiệp nữa.

“Muốn chạy trốn?”

Triệu Minh Nghĩa nhíu mày, thu pháp khí lại, nhanh như chớp đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.