Ly Thiên Đại Thánh

Chương 235: Chương 235: Cổ Thần Kinh




Editor: Wave Literature

Ngoài sơn cốc.

“Rầm!”

Trên một gò đất, một bóng người nhảy lên cao, đứng thẳng trên đó.

“Tạch...!”

Bàn tay của Tôn Hằng phát lực, giật một con Thiên Hạt Cổ đang điên cuồng cắn xé trên người của mình xuống, bóp chết.

Hắn cũng không chạy xa.

Thứ nhất, lúc này hắn đã bị trúng độc rất nặng, thể lực suy kiệt, cho dù tránh được Thiên Hạt Cổ truy sát, nhưng khả năng phát tát độc mà chết cùng rất cao!

Với lại, Ngã Bách Độc dùng hắn để hấp dẫn sự chú ý của Thiên Hạt Cổ, còn lão thì lấy những món đồ trên thi hài kia, điều này cũng khiến Tôn Hằng rất tức giận, muốn ở lại chơi hắn một vố.

Cho nên, vừa ra khỏi sơn cốc, có được cơ hội thở dốc, thì Tôn Hằng lập tức điều khiển làn khói Bích Lân Quỷ La Yên, dẫn theo một đám Thiên Hạt Cổ bay về thung lũng, cản trở Ngã Bách Độc.

Mà Tôn Hằng, thì nhân cơ hội này thoát khỏi sự truy sát của bọn chúng.

Kế hoạch rất thuận lợi, ngoài hai con Thiên Hạt Cổ đang bám vào người Tôn Hằng, thì những con khác đã bay tới chỗ thung lũng.

Thiên Hạt Cổ cắn xé, không chỉ cắn xé sát khí, phá vỡ sát thân, mà còn cắn cả da thịt của hắn, khiến cho Tôn Hằng bị dính độc của nó.

“Tê...”

Chỉ một miệng vết thương rất nhỏ, nhưng càng có thêm độc, cũng làm cho Tôn Hằng cảm thấy đau đớn.

Có điều, bây giờ trong cơ thể của Tôn Hằng toàn kịch độc, có thêm một loại, cũng không quan trọng lắm.

Chỉ cần không chết, là có cách thoát được.

Tiện tay vứt xác con Thiên Hạt Cổ kia, Tôn Hằng đứng ở chỗ cũ, nhìn bầy cổ đang bay đầy thung lũng, đuổi theo một bóng người, cả hai chạy về phía xa xa.

Lúc này, trong thung lũng đã không còn Thiên Hạt Cổ nữa!

Tôn Hằng cúi đầu suy nghĩ, sau đó cơ thể hắn lóe lên, phóng về phía sơn cốc.

“Cạch...!”

Chân hắn rơi xuống đất, giẫm lên một cành khô.

Tôn Hằng vẻ mặt tiếc nuối nhìn bộ xương trắng trước mặt mình.

Viên bảo châu trên trán, rồi cái vòng ngọc trên cổ tay, áo da bên hông và bảo kiếm trên ngực, đã bị lấy mất.

Ngã Bách Độc lấy sạch những thứ này, không để lại dù chỉ một món cho Tôn Hằng.

Hắn lắc đầu, đang muốn rời đi, nhưng khóe mắt của hắn nhúc nhích, hắn thấy ở trên đám đá vụn, có một tấm vải.

Tôn Hằng chớp mắt vài cái, hắn cúi người xuống, lấy tấm vải kia lên, phủi bụi đá trên đó.

“Phần phật...”

Đây là một cái áo choàng màu đen.

Thứ này, xem ra cũng là vật trên người bộ xương trắng này, nhưng bị đá núi đè xuống, còn bị bụi bặm che dậy, nên không dễ dàng phát hiện.

Ngay cả mảnh vải nhỏ Tôn Hằng vừa thấy, là do Ngã Bách Độc làm vỡ đá núi, mới lộ ra ngoài.

Không biết cái áo choàng này được chế tạo bằng chất liệu gì, sờ lên trơn trượt như tơ lụa, hơn nữa còn rất nhẹ, dường như không có trọng lượng.

Tôn Hằng nhẹ nhàng giật giật tấm vải, cũng không thể xé rách hay làm giãn nó ra.

Kiểm tra một chút, hắn mới cất kỹ cái áo choàng này, bước chân tới, đi vào căn nhà gỗ ở bên cạnh.

Nếu như nói ở đây ngoài bộ xương trắng này, thì nơi có chứa đồ tốt.

Ngoài cái nhà gỗ kia ra, thì không còn nơi nào có thể có đồ tốt được.

Thời gian cấp bách, Tôn Hằng cũng cảm thấy được Bích Lân Quỷ La Yên của mình đang dần dần biến mất.

Đám Thiên Hạt Cổ kia, chắc hẳn đang bay về.

“Oanh...”

Hắn phất tay, gió mạnh xuất hiện, cái nhà gỗ ở trước mặt đã chia năm xẻ bảy, tấm ván gỗ, cửa gỗ văng khắp nơi.

Nhưng mà, dưới sự thao túng chân khí hoàn hảo của Tôn Hằng, thì gió mạnh chỉ phá vỡ nhà gỗ, chứ không gây tổn thương những đồ bên trong.

Một cái bồ đoàn, một cái bàn gỗ, mấy cái ngăn tủ cao hơn nửa người, còn có mấy bình sứ lớn nhỏ không đều.

Những thứ trong nhà gỗ, lọt vào trong tầm mắt Tôn Hằng.

Hắn đạp mạnh chân, giơ hai tay về trước, chân khí như dòng nước tuôn ra từ trong bàn tay của hắn, bay về phía những món đồ trong nhà gỗ kia.

“Bành!”

“Bành!”

Từng bình sứ liên tiếp vỡ vụn, bên trong cũng không có vật gì, mà nếu có, thì cũng đã hư thối, không chịu nổi sức mạnh của thời gian rồi.

Bồ đoàn bay lên trời, được chân khí bao bọc, rồi thẩm thấu vào trong, cuối cùng bị đánh thành nhiều mảnh, bay xuống đất.

Ngăn tủ không gió mà bay, liên tiếp mở ra, chỉ có mấy cái bình lọ, bay lên trên không.

Giấy và bút mực trên bàn gỗ, bay đến trước người Tôn Hằng.

Cuối cùng, một cuốn sách bằng tơ lụa, rơi ra từ trong ngăn tủ, bay đến trước mặt Tôn Hằng.

Cổ Thần Kinh!

Sách tơ lụa bị những sợi chân khí của Tôn Hằng trói buộc, ba chứ lớn đập vào tầm mắt của Tôn Hằng, kiểu chữ màu đỏ tươi, khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.

“Độc?”

Mà lúc này, Tôn Hằng cũng không mừng rỡ vì có thu hoạch.

Mà hắn chỉ giơ tay lên, sắc mặt âm trầm nhìn lòng bàn tay của mình.

Ở trên lòng bàn tay, đã biến thành đen kịt, lan tràn ra xung quanh.

Rõ ràng mình còn chưa đụng vào vật gì, ngay cả cái áo choàng kia cũng bị chân khí cách ly mới dám chạm, vậy mà vẫn có thể trúng độc?

Hơn nữa, loại độc này, rất kinh người!

Thậm chí, còn còn mạnh hơn cả Ngũ Độc Chướng của Tông Tứ!

“Ong...”

Trên không trung, có tiếng gió xao động truyền tới.

Tôn Hằng cầm áo choàng, cất kỹ những vật trước mặt, sau đó cúi người, nhanh chóng tháo chạy ra khỏi thung lũng này.

Một lát sau, cái sơn cốc này chấn động một cái, vô số Thiên Hạt Cổ điên cuồng đánh tới bốn phía, cắn nuốt hết tất cả vậy sống xung quanh.

Loại điên cuồng này, cho tới mấy ngày sau, mới dừng lại.

Mà khi Thiên Hạt Cổ điên cuồng tàn sát bừa bãi, Tôn Hằng đã chạy được hơn mười dặm, chui vào trong một hang động hẹp dài.

Chủ nhân của hang động này, là vài con rắn độc, đã bị Tôn Hằng chém thành mấy đoạn, ném ra ngoài.

Trong hang động, Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn, tay bóp ấn quyết, tư thế ngồi của hắn, rất giống tượng phật màu vàng trong đầu.

Hắn khép hờ hai mắt, tra xét tình xuống cơ thể của mình.

Ngũ Độc Chướng của Tông Tứ, đã lan khắp cơ thể của hắn, thậm chí ngay cả bên trong ngũ tạng lục phủ, trong tủy sống, cũng không buông tha.

Đổi lại người khác, sợ đã hồn về âm phủ, nhưng Tôn Hằng còn dựa vào khả năng điều khiển cơ thể kinh người của mình, ép bức ngũ tạng, máu trong cơ thể, giãy dụa ngoan cường, thậm chí có thể bức ra một chút khí độc.

Nhưng mà, ngoài Ngũ Độc Chướng, thì trên người của hắn còn rất nhiều loại độc!

Độc của Ngã Bách Độc.

Loại độc này, có khả năng ăn mòn, không chỉ ăn mòn cơ thể, còn ăn mòn cả chân khí, loại độc này chiếm giữ đan điền, rất khó chơi.

Độc của Thiên Hạt Cổ, loại độc này không nghiêm trọng bằng hai loại trước, nhưng cũng không tầm thường.

Đối với nó, Tôn Hằng đã không còn lực để ngăn trở, mặc nó lan tràn trong cơ thể của mình.

Mà một loại cuối cùng, cũng là loại độc mạnh nhất.

Thậm chí, ngay cả mình trúng độc khi nào, hắn cũng không rõ ràng.

Loại độc này, dọc theo lòng bàn tay của hắn, lan tràn xuống cảnh tay, mặc dù Tôn Hằng đã cố gắng chống cự, nhưng chỉ cản được tốc độ lan tràn của nó, chứ cũng không thể loại bỏ độc tính!

Một khi nó lan hết toàn thân, thì hắn chắc chắn phải chết!

Rất lâu sau, Tôn Hằng mở ra hai mắt, sắc mặt âm trầm.

Hắn còn có một loại phương pháp, đó là ép khô hết tiềm năng trong cơ thể, thử đẩy lùi độc tính.

Nhưng từ nay về sau, bất kể có đẩy lùi được độc hay không, thì thực lực của hắn cũng giảm như rơi vào hố sâu!

Ở nơi nguy hiểm như Uyên Sơn, cho dù nó có thể bức độc ra được, thì Tôn Hằng cũng sẽ không làm như vậy.

“Vù…”

Một vật bay tới bên cạnh người Tôn Hằng, lơ lửng trước mặt, đây là một cuốn Cổ Thần Kinh.

Hang động đen kịt, không có ánh nắng, nhưng hai mắt của Tôn Hằng sáng như đèn cầy, có thể nhìn rõ mọi thứ.

Lúc này, hắn đã không ngại mình dính thêm độc, trực tiếp lấy tay lật cuốn sách này ra.

Thất Thần Cổ!

Thứ đầu tiên đập vào mi mắt, là phương pháp luyện chế cổ, trong đó có cả Thiên Hạt Cổ.

Bảy loại cổ, mỗi một loại đều có uy năng khác nhau, chỉ đọc miêu tả của nó, da dầu của Tôn Hằng cũng run lên.

Như Toản Tâm Cổ, rất yếu ớt, rất giỏi ngụy trang, có thể núp trong thức ăn của người khác, tiến vào thực quản, chiếm giữ ngực của họ.

Loại cổ này vô sắc vô dị, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

Nhờ loại cổ này, chủ nhân có thể điều khiển sinh tử của người khác.

Tử Mẫu Cổ, một con mái vô số con con.

Chỉ cần có con mái trên tay, cho dù người trúng cổ con cách xa ngàn dặm, cũng có thể bị điều khiển sinh tử!

Hoặc Tâm Cổ, loại cổ này khiến cho người khác ảo giác, bị chủ nhân điều khiển, giết người trong vô hình!

Vô Ảnh Cổ, tốc độ kinh người.

Thiên Hạt Cổ, Kim Tằm Cổ, hai loại cổ này cứng rắn như kim loại, rất khó phá giải, không gì không cắn nuốt được, hơn nữa rất giỏi kết bè kết đội, đánh hội đồng người khác.

Phi Thiên Kim Ngô Cổ, loại cổ mạnh nhất!

Những con cổ này, tuy rất khó tìm, nhưng Tôn Hằng chỉ đọc lướt qua, rồi tiếp tục lật sách.

Cho đến khi, một môn công pháp có thể luyện tới trình độ bách độc bất xâm, xuất hiện trong mắt của hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.