Ly Thiên Đại Thánh

Chương 234: Chương 234: Mồi nhử




Editor: Wave Literature

Ngã Bách Độc đứng dán vào trong vách núi, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tôn Hằng.

Lúc này, hắn đã không còn vẻ nhiệt tình thân thiết khi mới gặp nữa, toàn thân mơ hồ có sát cơ xuất hiện.

Chân khí màu đen của hắn, theo biểu cảm lạnh như băng này, từ từ bao phủ qua, trong cảm giác của Tôn Hằng, thì trời đất giống như đột nhiên tối sầm lại.

Thân thể muốn đã khó khăn chèo chống tới bây giờ, bị một sức mạnh vô hình bao phủ, giống như một cọng rơm mà phải treo ngàn cân vậy, từ từ tan vỡ ra.

Trong cơ thể, càng có một loại cảm giác tê dại lan tỏa khắp xương cốt, khiến cho Tôn Hằng toát cả mồ hôi lạnh, liên tục run rẩy.

Độc!

Độc của lão già này, đang được lão kích phát rồi!

Ngã Bách Độc, hắn còn có khả năng điều khiển độc trong cơ thể người khác sao?

Bên người của hắn, cái vách núi kia, cũng bị bào mòn, hóa thành vô số hạt cát, bị gió thổi bay đi, bay khắp xung quanh.

“Tiền bối mắt sáng như đuốc.”

Tôn Hằng đột nhiên mở miệng, cười nói: “Cái Âm Hồn Hồ Lô trên tay tại hạ, đúng là có thể dụ những con Thiên Hạt Cổ này đi.”

Lúc này, Tôn Hằng đoán chắc chắn, chỉ cần mình trả lời chậm một chút, là Ngã Bách Độc sẽ giết chết mình!

Dù sao, giết Tôn Hằng, rồi cướp đi Âm Hồn Hồ Lô từ từ luyện hóa, đối với Ngã Bách Độc, thì đây cũng chỉ phiền thêm một chút mà thôi.

“Được! Được!”

Sắc mặt của Ngã Bách Độc lại trở nên nhiệt tình, gật đầu nói: “Lão phu là một người giữ chữ tín, chỉ cần ngươi giúp ta, thì ta sẽ giải độc cho ngươi!”

Tôn Hằng mặt không đổi sắc, nói: “Tại hạ tin tưởng tiền bối.”

Tin mới là lạ!

Tôn Hằng đè xuống sự phiền muộn trong lòng, thở dài một hơi, lấy Âm Hồn Hồ Lô bên hông ra, cầm trên bàn tay.

“Phốc…”

Nắp hồ lô bay ra ngoài, rơi vào trong lòng bàn tay trái của Tôn Hằng, tay phải của hắn khẽ nắm, một luồng khói đen đã bay từ trong Âm Hồn Hồ Lô ra.

Nhìn động tác của Tôn Hằng, hai mắt của Ngã Bách Độc cũng sáng lên, cầm con Thiên Hạt Cổ kia ra.

Sau đó,

Hắn gỡ xuống một cái gì đó trên xác của con Thiên Hạt Cổ này, rồi quăng vào miệng của mình.

Rồi vận chuyển công pháp, chỉ trong nháy mắt, khí tức trên người của hắn biến đổi.

Từ âm trầm lạnh độc, dần dần hóa thành thô bạo tàn nhẫn, giống y đúc những con Thiên Hạt Cổ ở phía dưới.

Thậm chí, ngay cả chân khí bên người của hắn, cũng hóa thành luồng khói khí ảm đạm giống Thiên Hạt Cổ.

“Động thủ đi!”

Làm xong động tác này, Ngã Bách Độc mới nhìn về phía Tôn Hằng.

Lúc này, sau lưng Tôn Hằng đã có một mảng Bích Lân Quỷ La Yên lớn, nằm sau đá núi.

Ngã Bách Độc mở miệng yêu cầu, Tôn Hằng cũng chỉ có thể thở dài một hơi, hai tay bấm ấn quyết, vài giọt tinh huyết bay từ trên ngón tay hắn bay ra, bay vào đám Bích Lân Quỷ La Yên kia.

Bây giờ mà còn phải hao tổn tinh huyết, khiến cho sắc mặt của Tôn Hằng tái đi, khí tức trở nên bất ổn.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp ổn định lại khí tức, Bích Lân Quỷ La Yên có được tinh huyết, bắt đầu náo động.

Nhưng như vậy, cũng hấp dẫn sự chú ý của đám Thiên Hạt Cổ kia.

“Đi!”

Cánh tay của Tôn Hằng chuyển động, đám Bích Lân Quỷ La Yên đang nằm yên trên đá núi xé gió phóng lên trời, phóng về phía thung lũng kia.

Khói khí to lớn như tấm màn che sân khấu, nhanh chóng bay vút, hóa thành một mũi tên đen kịt, bay thẳng tới bộ xương kia.

“Ong ong...”

Trong thung lũng, tiếng ong ong vang lên.

Hơn ngàn con Thiên Hạt Cổ, cùng lúc di chuyển, mang theo tiếng kêu ong ong cổ quái, bay vọt tới Bích Lân Quỷ La Yên.

“Oanh...”

Sóng âm vô hình, rơi vào Bích Lân Quỷ La Yên.

Những con Thiên Hạt Cổ này, hội tụ thành một bầy, cùng lúc vỗ cánh, có thể tạo ra sự cộng minh của sóng âm, phát động công kích.

“Rầm…””

Đám Bích Lân Quỷ La Yên đang bay nhanh tới, đột nhiên bị đánh thành mảnh nhỏ.

“Răng rắc... Răng rắc...”

Những con Thiên Hạt Cổ kia, theo sát sóng âm, rậm rạp chằng chịt đánh tới, răng nhọn, càng cua, đuôi bọ cạp mạnh mẽ nhào tới, cắn xé những khói khí kia.

Ở trên vách núi, đôi mắt của Tôn Hằng đã trở nên điên cuồng.

Bọn Thiên Hạt Cổ này, còn có thể cắn nuốt cả bích!

Thậm chí, ngay cả những oan hồn, lửa ma trơi ở bên trong, chúng cũng có thể bổ nhào tới, cứng rắn xé những thứ này ra.

Tốc độ kia, giống như bầy tằm ăn lá dâu, khói khí bay đầy trời, lấy một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng biến mất.

“Mau dẫn chúng ta.”

Ngã Bách Độc gầm nhẹ.

Nếu như cứ tiếp tục vậy nữa, sợ là chưa dẫn đi Thiên Hạt Cổ, thì luồng khói Bích Lân Quỷ La Yên, đã bị chúng cắn sạch!

Không cần Ngã Bách Độc mở miệng, Tôn Hằng cũng đã cắn răng, thúc đẩy Bích Lân Quỷ La Yên chạy về phía xa xa.

Có điều, địa vực nơi này cổ quái, hắn điều khiển rất khó khăn, Bích Lân Quỷ La Yên, cũng phản ứng chậm hơn một nhịp, khi hắn kịp điều khiển chúng chạy đi, thì đã bị bọn Thiên Hạt Cổ này cắn nuốt ba đến bốn phần mười rồi!

“Ô ô ô...”

Tiếng quỷ rít gào vang lên, một đám khói lửa lại tiếp tục hội tụ, khói khí cuốn động, biến đổi phương hướng, chạy thục mạng về phía xa xa.

Không biết tại sao, tiếng quỷ rít gào khủng bố âm trầm này, đã biến thành sợ hãi thất thố.

“Ong...”

Trong thung lũng, đám Thiên Hạt Cổ kia hội tụ lại thành một đoàn.

Tất cả Thiên Hạt Cổ tự động nhúc nhích, hóa thành một con bọ cạp dài hơn mười trượng, độc khí tràn ngập toàn bộ thung lũng.

“Ong...”

Sóng âm vô hình, bắn về phía Bích Lân Quỷ La Yên, đám Thiên Hạt Cổ kia theo sát phía sau, hai cánh liên tục vỗ, nhanh như chớp đánh tới.

“Bành!”

Trong không trung, khói khí đột nhiên chấn động, sau đó nhanh chóng gia tốc, tránh đi sóng âm, hóa thành một mũi tên, bắn về phía xa xa.

Khí tức của Bích Lân Quỷ La Yên, sau lần bạo phát này, cũng suy yếu đi rất nhiều.

Bích Lân Quỷ La Yên, Thiên Hạt Cổ, một trước một sau, đuổi khắp mấy dặm trong thung lũng này.

Nhìn ở phía xa xa, thì như hai cái điểm đen đang đuổi nhau vậy.

Mà trong thung lũng, vẫn còn có một chút Thiên Hạt Cổ ở lại giữ nhà.

Không nhiều lắm, chỉ chừng hai đến ba trăm con!

Nhưng hai đến ba trăm con Thiên Hạt Cổ, cũng đủ sức gặp chết một tiên thiên trung kỳ cao thủ.

“Tiểu huynh đệ, khổ cực!”

Trên vách núi, Ngã Bách Độc đột nhiên nhìn Tôn Hằng rồi nhếch miệng cười cười.

Không tốt!

Tôn Hằng đập mạnh tim một cái, đang muốn thi triển Vân Long Cửu Biến để chạy thì.

“Hả?”

Trong cơ thể hắn đột nhiên đau nhức kịch liệt, nhanh chóng cắt đứt động tác của hắn.

Ngã Bách Độc cười âm trầm, duỗi ra hai tay, đặt ở sau lưng Tôn Hằng.

Sau đó hắn phát lực, túm lấy cơ thể Tôn Hằng, quăng xuống dưới thung lũng.

“Tiểu huynh đệ, ngươi cầu tổ tiên mình để lại nhiều phúc, có thể chạy thoát được đi nhé!”

“Hề hề…”

Tiếng cười lạnh như băng, vang lên từ phía sau, cơ thể của Tôn Hằng không điều khiển được, phá văng mấy cây đại thụ, lăn xuống dưới.

Trên đường đi, tiếng đụng chạm liên tục vang lên, hấp dẫn sự chú ý của những con Thiên Hạt Cổ còn lại.

“Ong...”

Tất cả những con này, hóa thành từng chùm sáng màu đen, mạnh mẽ bắn về phía Tôn Hằng.

Nó nhanh như điện!

Một đầu Thiên Hạt Cổ đã khiến cho Tôn Hằng nhíu mày, bây giờ thì cả mấy trăm con Thiên Hạt Cổ đánh tới.

Sát Thân!

“Bành!”

Không quan tâm tới sự đau đớn trên cơ thể, một bóng mờ hình con vượn xuất hiện quanh người Tôn Hằng, chân hắn đạp mạnh một cái, lực mạnh chấn động mặt đất, Tôn Hằng mượn lực chạy như điên về phía xa xa.

“Vù!”

“Vù!”

Những con Thiên Hạt Cổ kia nhanh như chớp đuổi theo, từng tiếng ong ong vang lên, hóa thành một luồng sóng âm mênh mông cuồn cuộn, dũng mãnh lao tới phía trước.

Sóng âm lướt qua, cây cối nổ tung, đá núi vỡ nát, để lại một vết cày thật sâu trên mặt đất.

Những con Thiên Hạt Cổ này, là chúa tể của Vạn Độc Sơn, chúng không có thiên địch, nên chẳng kiêng dè gì đánh tới, bất chấp mọi thứ!

Phía sau, khi nhìn thấy ở trong thung lũng chỉ còn lác đác vài con Thiên Hạt Cổ, Ngã Bách Độc nở nụ cười, cơ thể giống như một bóng ma, bay lên phía bộ xương trắng.

Khí tức của hắn, giống y đúc Thiên Hạt Cổ, nên đám còn lại cũng không chú ý hắn, chỉ cho rằng đây là một tên đồng loại hơi kỳ quái mà thôi.

“Sát...”

Ngã Bách Độc chạy tới, nhanh chóng tới trước hài cốt kia, duỗi tay ra, hướng về phía đầu lâu của bộ xương này.

“Bốp!”

Cái đầu lâu kia lập tức vỡ vụn, viên bảo châu kỳ dị được khảm trên trán, cũng rơi vào trong tay Ngã Bách Độc.

“Vạn Độc Châu!”

“Ha ha… Ha ha…, không ngờ được, cũng có ngày vậy này rơi vào trong tay của lão phu!”

“Còn có Ngự Thú Đại, Huyết Ngọc Trác!”

“Năm đó Cổ Độc Tông các ngươi không muốn thu ta làm đồ đệ, bây giờ không ngờ tới sẽ có ngày hôm nay đúng không?”

Ngã Bách Độc cầm những vật này trong tay, sắc mặt hắn dữ tợn, biểu cảm kích động khó thể kiềm chế được.

“Hả?”

Nhưng, tiếng cười của hắn đột nhiên im bặt, hắn nhìn về phía bàn tay của mình, bây giờ đã trở nên đen kịt.

“Độc?”

“Từ khi nào?”

Hắn lại cúi đầu, nhìn về đống xương trắng đã vỡ vụn trước mặt, sắc mặt trở nên âm trầm.

“Không ngờ tới, sau khi chết, còn để lại thủ đoạn như thế! Có điều, lão phu cũng không phải tên vô danh tiểu tốt như trước nữa rồi!”

Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người nhặt thanh kiếm cắm trên ngực bộ xương này, nhẹ nhàng vung lên, liền có gió mạnh thổi ra.

Đúng lúc này, ở trong cửa thung lũng đột nhiên có một luồng khói đen, mang theo lửa ma trơi, bay về phía Ngã Bách Độc.

Bích Lân Quỷ La Yên!

Sau lưng đám khói này, còn có mấy trăm con Thiên Hạt Cổ, điên cuồng cắn nuốt khói khí.

“Hả?”

Sắc mặt của Ngã Bách Độc trầm xuống: “Tên nhóc này được, vậy mà cũng dám chơi ta!”

Hắn quát khẽ một tiếng, bóng người phóng nhanh như chớp, nhảy lên vách núi hồi này.

Nhưng lúc này, hắn cũng bại lộ thân phận, đám Thiên Hạt Cổ còn dư lại ở trong cốc, nhìn về người dám giả dạng đồng loại của mình, tức giận bừng bừng, lập tức mở miệng gào thét, phóng tới người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.