Ly Thiên Đại Thánh

Chương 141: Chương 141: Đêm tối sát cơ




Editor: Wave Literature

Đêm khuya, trời không trăng không sao, trời đất tối mịt một mảng.

Trong bầu trời đêm, một bóng người nhẹ nhàng hiện lên, như bóng ma phóng lên nóc nhà.

Trang phục màu tối bao chặt thân thể mềm mại nhẹ nhàng kia, lộ ra hai con ngươi đang kích động, liên tục chớp mắt, dường như đã gấp lắm rồi.

Đây là một nữ nhân, hơn nữa là một nữ nhân rất hấp dẫn.

Khinh công của nàng rất tốt, ngay cả khi nàng đang vội như vậy, thì lướt qua gạch ngói cũng không tạo ra âm thanh gì.

Một lát sau, bóng đen nhảy về một tiểu viện vắng vẻ.

Bay xuống cửa, nàng duỗi ngón tay ngọc nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

“Soạt soạt...”

Hai tiếng vang nhẹ vang lên, trong phòng dường như có động tĩnh, nhưng cũng không có âm thanh truyền đến.

Trong mắt cô gái này hiện lên nghi hoặc, nhịn không được mà hạ giạng, mở miệng: “Diệp đại hiệp, Diệp đại hiệp?”

“Cùm cụp...”

Trong phòng giống như có đồ vật va chạm một chút, khiến cho nữ tử nãy cong mắt lại, uyển chuyển như trăng khuyết.

Lập tức nàng tháo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc, sửa sang tóc dài, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

“Diệp đại hiệp, Thư Văn tới gặp ngươi này.”

Giọng nói nàng mềm mại, mang theo lo lắng thấp thỏm, dường như một người con gái nửa đêm tìm tình nhân vậy.

“Vù…”

Khi Thư Văn vừa bước vào phòng, trước mặt của nàng có một thứ gì đó bay đến, không phải là cái ôm ấm áp như tưởng tượng của nàng, mà là một cái bàn tay chưởng phong bay tới.

“Chết!”

Một âm thanh giận dữ truyền vào tay nàng, trong đó còn có tràn đầy bi phẫn, tuyệt vọng.

“Hả?”

Thân hình của Thư Văn nhẹ nhàng, như cây liễu trước gì, nhẹ nhàng né tránh chưởng phong đánh úp này, nhíu mày nhìn người tới: “Ngươi không phải là Diệp đại hiệp? Ngươi là ai?”

Người kia không đáp, phát hiện mình không có đánh trúng đối thủ, song chưởng tiếp tục biến đổi, gió mạnh xung quanh cuốn vào, tạo thành một cơn lốc xoáy, điên cuồng đạp về phía Thư Văn.

Giang gia tuyệt học Thông Tuệ Chưởng!

“Ồ, ngươi là Giang Hợp Đức?”

Thấy rõ người tới, giọng của Thư Văn biến thành tức giận, thân thể mềm lại lắc lư trong gió, nhìn như mạo hiểm, nhưng nàng không từng bị chưởng gió này đụng vào.

“Mắt của ngươi bị sao vậy? Ngươi còn không nghe được ta nói gì sao?”

Mà Giang Hợp Đức lúc này, đã sớm không còn nhẹ nhàng thong dong như trước, so với ba ngày trước, thì gần như biến thành hai người khác nhau.

Thần sắc của hắn điên cuồng, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt, hai lỗ tay của hắn, còn có máu tươi chảy ra, song chưởng điên cuồng múa lên, giống như đang đối mặt với kẻ thù sống chết vậy, liều mạng đánh về phía Thư Văn.

Ngũ Phù Kì Kinh!

Giang Hợp Đức toàn lực tấn công, kình khí lợi hại, có thể gọt sắt gọi thép.

Song chưởng điên cuồng rơi xuống, cho dù hắn nhìn không được, nghe không được, nhưng dựa cảm giác đủ để Giang Hợp Đức có thể khóa chặt vị trí của đối thủ.

Hắn liều mạng như vậy, cho dù khinh công của Thư Văn rất tốt, nhưng ngày càng né không được.

“Tự tìm chết!”

Khẽ kêu một tiếng,

Thư Văn mặt đẹp giận dữ, không còn trốn tránh nửa, xoay người đánh về phía chưởng đang bay đến.

“Bành!”

Sóng âm quét ra, khiến cho gian phòng này chấn động.

Tuy tuổi tác của Thư Văn không lớn, nhưng thực lực của nàng lại không yếu hơn một trong tứ đại anh kiệt Giang Hợp Đức.

Mà chưởng pháp của nàng, lại càng tinh diệu.

Hai chưởng đụng vào nhau, Giang Hợp Đức trực tiếp phun máu tươi.

Nhưng chân khí của Giang gia rất tinh diệu, lúc này hắn đột nhiên dùng lực, không lùi mà tiến tới, trực tiếp kéo đối thủ vào trước người.

Kiếm chỉ!

Ngón tay cái của hắn dựng thẳng thành kiếm, kiếm khí ngưng tụ, dường như muốn xuyên qua người nữ trước mặt này.

Giang Hợp Đức không thèm để ý tới thương thế của chính mình, liều mạng tấn công.

“Hừ!”

Hừ lạnh một tiếng, thân thể của Thư Văn đứng yên trên không, sắc mặt ngưng trọng, duỗi ngón điểm tới.

Chỉ lực của Thư Văn nhìn qua rất nhẹ nhàng, uy thế không sánh bằng kiếm chỉ của Giang Hợp Đức.

Nhưng khi hai thứ này đụng vào nhau, thì kiếm chỉ của Giang Hợp Đức lại đứt gãy, chỉ lực của Thư Văn không dứt, điểm tới trước ngực của hắn.

“Phụt…”

Một tiếng vang nhỏ, Thư Văn đã bứt ra bay ngược về sau.

Mà trong phòng, Giang Hợp Đức đứng yên tại chỗ, mạch máu toàn thân hắn nổi lên, giống như gân xanh đang kéo căng, máu trong cơ thể hắn trở nên điên cuồng, lao về phía trán.

Chỉ có một nháy mắt, thì trên trán của hắn đã xuất hiện một khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.

“Bùm!”

Mà chỗ đó đột nhiên nổ tung, máu tươi bắn tung tóe.

Giang Hợp Đức mở miệng rộng ra, bên trong miệng của hắn trống rỗng, mấp máy muốn nói gì đó, nhưng lại không có âm thanh gì phát ra, cơ thể run mạnh một cái, rồi lảo đảo ngã xuống đất.

Mà một tên nam tử cường tráng, trong nháy mắt, hóa thành một cái thây khô quắt như bị chết nhiều năm vậy.

“Ma Môn Nhiên Huyết Chỉ!”

Một tiếng than nhẹ, chậm rãi vang lên sau lưng Thư Văn, để cho phần lưng của nàng như sắp bị đục nút, nàng lập tức phóng về cuối phòng.

“Ai?”

Sau tiếng quát lạnh, Thư Văn cũng thấy rõ ràng bóng người đang đứng ở cửa kia.

Ống tay áo tung bay, bên trong không có vật gì.

Vác tàn đao sau lưng, đao ý ngưng thực.

Tàn Đao Diệp Huyền!

“Diệp... Diệp đại hiệp?”

Sắc mặt của Thư Văn trắng bệch, trong đầu điên cuồng suy nghĩ: “Không phải là ngài gọi ta tới sao?”

“Là ta gọi ngươi tới.”

Diệp Huyền cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn thi thể của Giang Hợp Đức, chậm rãi nói: “Ta không chỉ gọi ngươi, còn gọi hắn.”

“Ngươi...”

Thư Văn trợn trắng mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Huyền: “Là ngươi móc mắt hắn, chọt tai hắn?”

“Là ta.”

Diệp Huyền gật đầu, sắc mặt lạnh nhạt nhìn Thư Văn: “Ngươi rất ngạc nhiên sao?”

“Đúng vậy nha!”

Thư Văn sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cười duyên nói: “Không phải Diệp đại ca là con rể của Giang gia sao? Làm sao có thể giết người nhà được?”

“Ngươi sai rồi.”

Diệp Huyền nhẹ nhàng lắc đầu: “Người giết hắn là ngươi, chứ không phải là ta.”

“Diệp đại hiệp!”

Thư Văn kiều mị cười cười, thân hình nhẹ nhàng, đưa tay lên vai, bộ trang phục màu đen này của nàng rớt xuống đất.

Mà phía dưới bộ đồ màu đen này, một thân thể thướt tha, yểu điêu thon dài lộ ra hết trong mắt của Diệp Huyền.

Thân thể mềm mại kia, phảng phất đều đêm những thứ tốt đẹp trong thiên hạ vào trong đó.

Khi chất của Thư Văn điềm đạm nho nhã, nhưng lại cực kỳ hỏa bạo, đôi mắt còn mang theo vẻ xấu hổ, môi mềm hơi vểnh, làm cho người ta nổi giận.

Tóc đen, che trước hai đầu ngực cao vút, chân trần nhún nhẹ, di chuyển hai chân, bay về phía Diệp Huyền.

“Diệp đại hiệp, bất luận ngươi muốn cái gì, Thư Văn cũng đứng về phía ngươi.”

Âm thanh mờ mịt, giống như âm thanh của nước chảy gió thổi, trực tiếp xuyên thẳng vào linh hồn, phụ gia thêm thân thể mềm mại này, sợ là người đá cũng sẽ động dung.

Nhưng đáng tiếc, con mắt cũng Diệp Huyền vẫn lạnh nhưng băng, phảng phất như hắn đang nhìn người chết vậy.

“Vừa hay.”

Diệp Huyền cầm chặt chuôi tàn đao, lạnh nhạt nói: “Ta đang muốn mượn thi thể của ngươi một lát, Thư Văn yêu ta sâu đậm như vậy, chắc cũng sẽ đáp ứng ta chứ?”

“Đương nhiên...”

Môi mềm khẽ mở, thân thể của Thư Văn đột nhiên hóa thành một luồng tàn ảnh, ngón tay thon dài điểm về trán của Diệp Huyền.

“Không đáp ứng!”

“Coong...”

Ánh đao lóe lên, sáng ngời trong thiên địa.

Thân thể nhẹ nhàng phía trước ngay lập tức bị cắt làm đôi.

Diệp Huyền cầm đao đứng, nhìn về phía góc phòng: “Khinh công tốt, màn ảo thuật này cũng rất khá! Công pháp của Ma Môn, quả thật quá tinh diệu!”

Trong góc phòng, ở giữa ngực bụng còn mang theo một vết đao lớn Thư Văn sắc mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Diệp Huyền.

“Ngươi... Ngươi là Tiên Thiên?”

“Còn thiếu một chút, nhưng mà, đối phó ngươi, đủ rồi!”

Ánh đao lại lóe lên, trong nháy mắt chém về phía bóng người kiều diễm kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.