Editor: Wave Literature
Trời vừa tờ mờ sáng, là thời gian tỉnh giấc của mọi người, nhưng đối với những cô nương trong Miên Nguyệt Lâu, thì lúc này mới là lúc các nàng được nghỉ ngơi.
Mà ngay trong lúc này, lại có mấy người tề tụ lại một chỗ, mà hai người trong đó, thì sắc mặt xanh mép.
“Không thấy từ lúc nào?”
Nhạc bà bà từ từ nhắm mắt, buồn bực nói.
“Bẩm bà bà.”
Thạch Ngọc Thiền cúi đầu, cơ thể co rụt lại, cẩn thận từng li từng tí nói: “Trong khi Miên Nguyệt Lâu bận rộn nhất.”
“Bốp!”
Một cái bàn tay mạnh mẽ tát lên mặt của nàng, âm thanh giòn tan, nhưng nàng lại không dám động đậy chút nào.
Viên Doanh Tụ lạnh lùng nhìn ba nữa trước mặt, cả giận: “Nếu như không thấy nàng, thì sao bây giờ mới nói? Không phải ta phát hiện Mệnh Bài của nàng nát, thì có phải các ngươi định giấu ta đến cùng đúng không?”
Ba nữ giật mình, vội vàng quỳ rạp xuống đất, nói: “Đồ nhi biết tội, đồ nhi biết tội!”
“Nói!”
Viên Doanh Tụ tiến lên một bước, phẫn nộ hét lên: “Nàng đi đâu? Gặp người nào?”
Thải San run rẩy ngẩng đầu, mở miệng nói: “Đồ nhi… Bọn đồ nhi thật sự không biết mà!”
“Đồ mất dạy!”
Viên Doanh Tụ vung tay áo, gió bão nổi lên, hất ba nữ bay ra ngoài.
“Hỏi gì cũng không biết, ta nuôi các ngươi có được cái gì không!”
“Đã đủ rồi!”
Mà đứng yên nãy giờ Nhạc bà bà đột nhiên trợn mắt, con mắt đục ngầu của nàng, bỗng nhiên hóa thành đen kịt thâm thúy.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa: “Tìm được nàng rồi, đi theo ta!”
Sau một lát, một chỗ vắng vẻ trong tiểu viện.
Thi thể của Thư Văn được những người này tìm thấy trong đống phế tích.
Thi thể này sớm đã máu thịt be bét, vô số miệng vết thương dữ tợn khiến cho các nàng giật mình, cơ thể đẹp trời ban của nàng, lúc này hóa thành khủng bố ác mộng.
Nhất là ngực của thi thể này, lại bị người khác đào trống rỗng, cứng rắn đào đi!
“Được, làm rất tốt!”
Nhạc bà bà nghiến chặt hàm răng, nhìn thi thể trên mặt đất hét lên: “Từ trước đến nay chỉ có chúng ta tra tấn người khác, chứ chưa bao giờ có ai dám tra tấn chúng ta!”
“Sư tỷ.”
Hai con ngươi của Viên Doanh Tụ liên tục chuyển động, nhìn quét thi thể trên mặt đất: “Là vết đao, người hạ thủ là một tên đao khách.”
“Bất luận hắn là ai, hắn đều không chạy được!”
Nhạc bà bà ngẩng đầu, đầy thâm ý nói.
Vừa dứt lời, con ngươi đen kịt thâm thúy của nàng, đã bắt đầu chuyển động.
Trong trời đất, một lực lượng vô hình hội tụ lại.
“Ô...”
Trong hiện trường này, gió nhẹ nổi lên.
Tiếng gió bi thương thảm thiết, xoáy lên những cành lá vụn trên mặt đất.
Rõ ràng chỉ là gió nhẹ nhàn nhạt, nhưng cũng khiến cho ba người Phán nhi, kéo căng cơ thể, rồi nhẹ nhàng run rẩy.
Cùng lúc đó, một luồng khói mà mắt thường không thể nhận ra được, chậm rãi bay ra từ bên trong thi thể của Thư Văn.
Khói khí hư vô mờ mịt,
Lúc tán lúc hội tụ, phảng phất sau một khắc sẽ biến mất giữa trời đất này vậy.
Lúc tán thì như sương mù, lúc hợp thì hóa thành một thân ảnh thê mỹ.
Đó là Thư Văn!
Mặc dù ba nữ không thấy được tình huống trước mắt, nhưng lại biết rõ đang phát sinh cái gì, cơ thể run rẩy dữ dội.
“Thư Văn.”
Đôi mắt đen kịt của Nhạc bà bà chậm rãi xoay tròn, nhìn hồn phách trước mắt chậm rãi nói: “Là ai giết ngươi?”
“A...”
Tiếng gió thê lương đột nhiên nổi lên, mà luồng khói khí này cũng nhanh chóng biến hóa, thân ảnh ở bên trong cũng bắt đầu trở nên dữ tợn đáng sợ.
Một lát sau, một âm thanh khô khan mang theo sâu đậm oán hận, vang lên trong khu nhà vắng vẻ này.
“Diệp Huyền... Diệp Huyền..., Giang Hợp Đức.”
“Vù…”
Gió mát thổi qua, ý lạnh trong sân đột nhiên tiêu tán, rõ ràng trời còn chưa sáng, mà ba người Thạch Ngọc Thiền lại cảm thấy ấm áp.
“Diệp Huyền, Giang Hợp Đức!”
Viên Doanh Tụ nheo mắt lại, lạnh giọng nói: “Là Giang gia, bọn họ phát hiện chúng ta?”
“Không!”
Nhạc bà bà chậm rãi đi về phía trước: “Giang gia dù sao cũng có liên quan tới Tiên Môn, nếu như phát hiện chúng ta, tất nhiên sẽ không bất cẩn lưu lại dấu vết như vậy, mà là sẽ lặng lẽ thông báo Đăng Tiên Ti.”
Viên Doanh Tụ chỉ xuống đất, nói: “Nhưng bọn họ giết Thư Văn, mà huyết chủng ở ngực Thư Văn cũng bị lấy đi, chúng ta đã lộ!”
“Vậy cũng chỉ có thể nói là chúng ta mới vừa lộ mà thôi.”
Nhạc bà bà cúi đầu xuống, lạnh giọng nói: “Có lẽ, còn kịp!”
Hai người liếc nhau, đồng thời nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy nói thân phận bại lộ, khiến cho sắc mặt của hai người chuyển thành xanh mép, nhưng trong lòng các nàng không sợ địch nhân, mà sợ bị Ma Môn trừng phạt.
Cho dù Ma Môn ở trong quận thành này không có được mấy người.
Nhưng mà các nàng giống như con cua vậy!
Một khi hiện thân, chỉ có thể đi ngang!
Chỉ cần rời đi trước khi đại quân của triều đình, Đăng Tiên Ti hoặc là người của Tiên Minh phát hiện, thì không ai ngăn cản được các nàng cả.
Nhưng đáng tiếc là, các nàng cắm rễ ở Trần quận, cũng đào tạo không ít tình báo trong quân đội triều đình, một khi bại lộ, thì tổn thất rất lớn.
“Gọi Phong đạo nhân.”
Nhạc bà bà chắp tay sau lưng, chậm rãi đi về trước, thản nhiên nói: “Đây cũng là lúc hắn nên xuất thủ.”
“Vâng! Sư tỷ.”
Viên Doanh Tụ nhẹ nhàng gật đầu, duỗi tay ngọc ra, bàn tay đã xuất hiện một lá bùa màu vàng.
Nàng nhắm mắt lại, cổ tay run lên, lá bùa đã chậm rãi thiêu đốt.
...
Sảnh lớn của Giang gia.
Trong sảnh, những nhân vật lớn của Giang gia đã tề tụ ở đây.
Ở giữa sảnh, có một cái thi thể khô quắt nằm trên mặt đất, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Ma Môn Nhiên Huyết Chỉ!”
Giang lão thái gia Giang Thiệu cầm quải trượng đứng cạnh đó, cho dù hắn đã sống rất lâu, nhưng không thể không kinh hoảng: “Biết ai hạ thủ không?”
“Biết!”
Giang Gia Phú Quý Thần Kiếm Giang Hạo buồn bực nói: “Theo mấy đứa tiểu bối nói, Hợp Đức đi gặp Miên Nguyệt Lâu Thư Văn cô nương, mà sau đó truyền đến tiếng kêu thảm của Hợp Đức kinh động tới Diệp Huyền, hắn xác nhận đúng là Thư Văn của Miên Nguyệt Lâu đã ra tay!”
“Biết!”
Cổ tay của Giang Thiệu run rẩy, đau khổ nói: “Vì sao hết lần này lượt khác muốn biết vậy?”
Nếu như không biết, việc này bọn họ có thể giả câm giả điếc coi như không thấy, nên có thể sẽ không xảy ra chuyện gì cả, nhưng hết lần này lượt khác tên Diệp Huyền kia, thấy được người hành hung! Lại muốn nói cho những người khác!
Giang lão thái gia nhắm mắt lại, mấp máy bờ môi, nói: “Còn Diệp Huyền thì sao?”
“Hắn đuổi theo.”
Giang Hạo dường như cũng hiểu được gì đó, sắc mặt trắng bệch: “Dường như, vị Ma Môn đệ tử kia không thoát khỏi tay của hắn?”
Giang lão thái gia run rẩy, đập mạnh cây quải trượng trong tay xuống: “Vậy bây giờ hắn ở đâu?”
“Chuyện này...”
Giang Hạo chần chờ, nhìn xung quanh, trong mắt đám người ở đây cũng mờ mịt.
“Hình như hắn chưa trở về?”
“Không có trở về?”
Giang lão thái gia trợn mắt, nói: “Đi, đi tới nhà của hắn nhìn xem, nha đầu Giang Vân kia có còn ở đó không?”
“Gia gia, không cần nhìn.”
Một âm thanh rất nhỏ mang theo thấm thỏm vang lên ở phía dưới: “Khi ta tới, thấy được anh rể đang dẫn Vân tỷ đi ra cửa.”
“Ầm!”
Mặt đất rung lên, nền gạch bằng đá xanh ở dưới chân của Giang lão thái gia đã ầm ầm rạn nứt, hiện ra những khe hở giống như mạng nhện, kéo dài hơn một trượng.
“Được một tên Diệp Huyền!”
Bộ ngực của hắn nhanh chóng phập phồng, gấp gáp rống lên: “Lão đại, đi gọi Giang Kiếm tới! Lão Bát, ngươi mang những người trẻ tuổi, chạy ra khỏi thành! Nhanh!”
“A Phúc!”
Hắn xoay người, nhìn về phía lão quản gia đã hầu hạ mình cả đời, bờ môi mấp máy: “Đi gọi người, thông báo nha môn, Tam Hà Bang! Đem tất cả hộ vệ gọi tới cho ta, Giang gia nuôi dưỡng bọn họ nhiều năm như vậy, đây là lúc bọn họ bán mạng cho Giang gia!”
...
Trong một căn tiểu viện hoang phế.
Diệp Huyền đỡ thê tử của mình nhẹ nhàng bay tới nơi này.
Trong sân cỏ dại mọc qua đầu người, rắn chuột đầy sân, không biết đã không có người ở bao nhiêu năm rồi.
Hắn đi tới một góc quen thuộc của căn tiểu viện này, loay hoay trên mặt đất vài cái, một phiến đá nặng nề đã bị hắn nhấc lên.
Phía dưới là một gian phòng tối, bên trong còn có miệng thông gió, khí tức tươi mát, thậm chí còn có một ít thức ăn, quần áo.
“Vân Nhi, mấy ngày nay ngươi phải trốn ở chỗ này, đừng có ra ngoài.”
“Diệp đại ca!”
Sắc mặt của Giang Vân ảm đạm, hai tay bắt lấy tay áo của chồng mình: “Có đúng là nguy hiểm vậy không? Gia gia… Gia gia cũng không cứu được chúng ta sao?”
Diệp Huyền nhẹ nhàng thở dài: “Vân Nhi, bây giờ Giang gia lo cho bản thân còn không được, mà e rằng lão thái gia cũng…, aizz!”
“Vậy... Vậy ngươi đừng có đi qua đó nữa!”
Giang Vân kéo chồng mình lại, giọng của nàng đã mang theo nước mắt: “Chúng ta trốn ở chỗ này, đợi chuyện này đi qua, được không?”
“Vân Nhi.”
Diệp Huyền nhẹ nhàng cầm chặt cổ tay của vợ mình, cúi đầu xuống, giọng nói lạnh như băng:
“Giang gia có đại ân với ta, ta không thể lâm trận bỏ chạy như vậy, ta phải tới đó cứu người của Giang gia các ngươi mới được!
“Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chú ý cẩn thận từng người của Giang gia!
“Diệp đại ca!”
Trong lòng của Giang Vân đau xót, không nhịn được nữa, ôm bờ vai của Diệp Huyền khóc rống lên.
“Được rồi, sẽ ổn thôi!”
Diệp Huyền vỗ nhẹ lưng của nàng, ôn nhu nói: “Ngươi đi xuống hầm đi, đừng lo lắng cho ta.”
Hắn nhẹ nhàng đẩy Giang Vân ra, dừng một chút, lại nói: “Vân Nhi, nếu như, ta không có trở về, Giang gia cũng không tránh được một kiếp này, thì ngươi phải đổi tên đổi họ, lẩn trốn đi, nuôi con của chúng ta khôn lớn.”
“Diệp đại ca!”
Diệp Huyền đưa tay ngăn nàng, cười nói: “Ta chỉ nói nếu như thôi mà, ngươi cũng không cần lo lắng như vậy.”
Hắn ngẩng đầy, quan sát bốn phía xung quanh, nói: “Đương nhiên, nếu đã như vậy, thì ngươi đừng cho con mang họ Diệp hoặc họ Giang, nếu không sẽ bị người khác trả thù, vậy là không ổn đâu.”
“Vậy... Nên lấy họ gì?”
“Chỗ chúng ta đang ở, là chỗ của Trương gia, chúng ta nhận ân huệ của bọn họ, về sau con trai thì nên đặt là họ Trương đi.”
“Gọi... Trương Vô Hận!”
“Chỉ có nội tâm không có oán hận, mới có thể vui vẻ lớn lên.”