Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 230: Chương 230: Bắc Á run rẩy




Ngô Khảo Ký cau có nhìn vào các bản báo cáo dày đặc trước mặt.

Hắn lúc này than vãn cuộc sống sao mà khó khăn.

Ngô Khảo Ký ao ước có được một nhóm quân sư thực sự bày mưu tính kế cho hắn.

Đám thân binh, sĩ quan đi cùng đánh trận còn được nhưng về mưu hèn kế bẩn thực chưa đủ trình độ.

Ngô Khảo Ký lưỡng lự, rối rắm trong lòng.

Hắn khó khăn không phải vì bạn trận hay tổn thất gì, hắn khó khăn vì thắng trận một cách không rõ ràng lý do khiến cho lúc này Ngô Khảo Ký lâm vào thế bí.

Nhớ lại ngày hôm đó ở cánh đồng Liêu Trung.

Ngô Khảo Ký dặn dò thằng con thứ ba của dòng họ Hô Luân là Hô Luân Xương la lớn Gia Luật Diên Hi đã chết rồi xông lên để tạo thanh thế và đánh tan phòng tuyến tâm lý của đối phương.

Nhưng sự thật là Gia Luật Diên Hi đã chính thức nộp đơn du lịch dài hạn chỗ anh Diêm. Đi theo hắn còn cả đám bộ hạ tướng lãnh cao cấp. Đến hơn 2/3 sĩ quan cao cấp của Đại Liêu tập trung chỗ Gia Luật Diên Hi và trong số đó tử thương quá nhiều.

Hai trăm quả đạn bắn cấp tập trong vòng một phút khiến họ không thể kịp trốn thoát. Cho nên quân Đại Liêu chinh thức rơi vào tê liệt không người chỉ huy. Tất nhiên các thiên hộ của quân Đại Liêu vẫn còn nhiều, nhưng họ là người người tự chiến theo ý của mình, sự kết nối của hơn vạn quân Liêu không còn một chút nào.

Có thể nói trận này là may ăn khôn, không thể ngờ Gia Luật Diên Hi lại đứng trong tầm pháo xạ. Cũng không thể ngờ pháo binh Phật Lãng Cơ Pháo có uy lực cùng hiệu quả lớn đến vậy. Nói thật nếu Gia Luật Diên Hi nấp phía sau như Ngô Khảo Ký thì pháo binh không có nhiều tác dụng ngoài tính răn đe. Đến lúc đó để đối chọi pháo binh thì Gia Luật Diên Hi có thể quay đầu toàn quân rút lui. Ngô Khảo Ký đuổi không được. Hoặc Gia Luật Diên Hi có thể tổng tấn công lao cả vạn kỵ binh chọc thẳng vào đội hình Đại Việt, nếu tình huống này diễn ra thì Ngô Khảo Ký tin hắn vẫn chiến thắng nhưng sẽ vất vả hơn đôi chút.

Nhưng thật tình cờ và bất ngờ Gia Luật Diên Hi ngẻo quá sớm, cộng thêm một đám tướng lãnh cao cấp đứng trong vòng pháo kích kể chết kẻ sợ té đái mà bỏ chạy mất mạng. Cho nên quân Đại Liêu triệt để loạn lên.

Các Thiên tướng của Đại Liêu không biết được tiếp theo phải làm gì, chủ tướng chết, đại kỳ gãy đã khiến cho họ bấn loạn vô cùng. Đến lúc này người người tự chiến. Cánh trái của quân Đại Liêu đã bị cha con nhà Hô Luân hung hãn công phá. Trung quân loạn như nồi cháo quay lưng chạy. Không ngờ cánh phải của Đại Liêu hai vị thiên tướng lại thuộc dòng ngoan nhân mà thúc ngựa xông lên lao thẳng trung quân của Đại Việt tấn công. Không có thẻ gọi lúc này là Tiểu Việt Đông Hải quân được rồi.

Pháo binh của Tiểu Việt Đông Hải không phải bài trí, lúc này họ đã kịp nạp hai lần tử pháo và vẫn đang tiếp tục nạp đanh cho ba tử pháo còn lại. Nhóm bắn và nhóm nạp đạn là khác nhau cho nên tốc độ nạp đạn và tái chiến của quân Đại Việt không hề chậm. Bốn mươi khẩu pháo lai hướng về cánh phải nòng pháo 45 độ bắn vượt qua đầu bộ binh trước mặt.

Hành động này có chút mạo hiểm vì rất dễ ngộ thương đồng đội bộ binh. Nhưng sự thật cũng không quá đáng sợ như vậy. Chế thức pháo của Tiểu Việt Đông Hải rất quy chuẩn, độ sai số giữa các khẩu Phật Lãng Cơ Pháo là không nhiều cho nên tầm bắn, căn chỉnh đã được đo đạt trước. Với 2kg thuốc nổ có thể đẩy đầu đạn đi xa hơn 500m với góc bắn 30 độ. Đây là góc bắn xa nhất có thể. Với 45 độ thì có thể an toàn bắn vượt tầm bộ binh trước mặt đẩy quả đạn đi xa 350m với 2kg thuốc nổ. Còn với 3kg thuốc nổ có thể đẩy đạn đi xa gần 500m nhưng nếu bắn như vậy thì tử pháo sẽ rất nhanh hỏng.

Các gói thuốc nổ nạp đạn được cân đo đon đếm và ghi rõ bên ngoài, chỉ cần bóc ra đổ vào tử pháo, nhét bông nhồi đạn là đủ rồi. Cho nên đội pháo binh vẫn hoàn toàn chiến đấu ngay từ phía sau Bộ binh phương trận.

Tực tế phương trận bộ binh của quân Châu Âu legion không quá dày. Họ chỉ có bốn ngàn người chia làm mười phương trận nhỏ mỗi phương trận bốn mươi ngang và hai mươi dọc. Các tiểu phương trận xếp theo đội hình 4-4-2 cho nên thực tế độ dày của tổng đội hinh Legion Châu Âu chỉ là 30 hàng người khi không chiến đấu thì đừng cách nhau 1,5 bước chân cho nên Phật Lãng Cơ Pháo không khó khăn bắn xuyên qua nhóm bộ binh này.

Quan chỉ huy của Pháo Binh ngồi trên đài thang gỗ di động cầm ống ngắm nhìn vượt quá tầm bộ binh mà chỉ đạo tác chiến. Hướng pháo rõ ràng mục tiêu đơn hướng. Phật Lãng Cơ Pháo lại ầm ầm nổ. Sức sát thương của 40 khẩu pháo đạn viên không nổ dành cho hai ngàn mã kỵ là không quá lớn cho dù tốc độ bắn của nó cực cao so với bất kỳ loại vũ khí tầm xa nào thời này. Sát thương không cao nhưng tầm quá xa trong trí tưởng tượng của người Đại Liêu khiến cho tinh thần kỵ binh xuống thật thấp.

Hai ngàn không sợ chết kỵ binh xông lên thẳng vào trung quân của Bố Chính, họ lựa chọn tránh chiến đối với Tượng Binh ở cánh phải mà muốn đột phá trung quân cắm thẳng về phía Ngô Khảo Ký ý đồ lọ rõ chém giặc chém vua.

Bốn mươi khẩu pháo quả thực cũng hạ sát được tầm vài trăm người ngựa, nhưng kỵ binh xông quá nhanh, Phật Lãng Cơ Pháo chỉ có thể làm được đến đó mà thôi. Nếu Phật Lãng Cơ Pháo còn đứng phía trước đội hình và có nhiều hơn về số lượng thì họ có thể tiếp tục bắn trực tiếp đám kị binh này.Nhưng giờ pháo binh Bố Chính đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và tắt tiếng rời chiến trường.

Hơn ngàn kỵ Đại Liêu đã bị pháo cày cho đội hình chật vật lao vào nhóm bốn tiểu phương trận trọng bộ binh Legion Châu Âu.

Đây thực sự là lần va chạm kinh điển giữa kỵ binh tấn công và trọng bộ binh trong lịch sử bắc á. Trong những giây phút đầu hai bên tổn thương cực lớn. Trọng Bộ Binh Bố Chính là người Châu Âu toàn bộ, giáp mão nhiều lớp bảo vệ kín toàn thân, trường thương dài đến gần 3m nặng nề phần chuôi cắm thẳng xuống đất tua tủa chĩa về phía trước tạo nên cản mã tường.

Người Liêu hung hãn không sợ chết dùng chính máu thịt, chiến mã lao thẳng vào rừng thương. Kỵ sĩ rất kinh nghiệm lách người né sau chiến mã.

Từng con chiến mã xấu số bị xỏ xiên ngay tại chỗ chết không thể chết hơn được nữa. Nhưng quán tính của mấy trăm kg núi thịt của chũng vẫn quăng về trước khiến cho trường thương tường bị va đập mà lõm vào trong.

Trường thương đứt gãy, chiến mã ngã nhào, người chết ngựa đổ, giám sắt hất văng, xương gãy máu tràn. Tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm nhau vang vọng một vùng. Đây mới thực sự là một lần va chạm chính thức của tinh túy Bố Chính và tinh nhuệ Đại Liêu.

Ưu thế nghiêng về người Châu Âu Bố Chính, hàng dài chiến mã liều chết dùng thân thể máu thịt của mình va chạm để tìm cách đục thủng phòng tuyến Trọng giáp bộ binh Châu Âu nhưng không thành. Lực lượng của kỵ binh Đại Liêu quá mỏng. Tố chất của người Châu Âu quá tốt để làm Trọng Giáp Bộ Binh.

Một số chỗ Trọng Giáp Bộ Binh bị đục thủng một hai hàng nhưng cũng chỉ là dừng ở đó mà thôi, Kỵ binh của Đại Liêu mất đà lao thẳng vào nhau ngã nhào. Phía sau những tay kỳ cựu kỵ mã có thể kìm cương ngựa né tránh. Nhưng họ đã mất đi tốc độ.

Kỵ binh mất đi tốc độ lại không có chiến giáp tốt để bảo vệ đó chính là bầy dê. Mà Trọng Bộ Binh với giáo gài và những thanh rìu Viking dắt bên hông chính là bầy sói. Chặt chém, đâm móc, chân tay tàn thi tung tóe. Bọn Châu Âu binh lúc nào cũng vậy, chiến đấu quá máu tanh và rung rợn.

Cánh phải tượng binh cùng 3 ngàn bộ binh Mân xuất kích đã đập tan mọi hi vọng xoay chuyển thế cục của nhóm tử sĩ kỵ binh Đại Liêu.

Chiến tượng Bố Chính chỉ có 17 con nhưng toàn là hàng tuyển nhất, những con chiến tượng này không con nào cao dưới một trượng, to lớn khỏe mạnh nhất và là những con voi đực hung hãn. Chiến giáp của đám tượng binh này mặc trên người không phải giáp lưới mà là giáp phiến to bằng cỡ hai bàn tay được kết nối với nhau bàng những vòng thép treo. Bên trong lại được gá cố định bằng da bò. Có thể nói Chiến tượng của Bố Chính ở vùng Liêu Đông lúc này không thể bị tiêu diệt bằng những vũ khí thông thường như đao kiếm hay mũi cung tên. Đại nỗ hay pháo binh may ra có thể gây được tổn thương một hai cho chúng mà thôi.

Ngựa có sự sợ hãi tiên tiên đối với voi. Nếu nói Châu Âu Trọng Giáp Bộ Binh đang như sói vào bày dê chém rau chặt chuối đối với Kỵ binh xa lầy mất tốc độ của người Đại Liêu thì Chiến thượng chính là Hổ vào bày cừu. Sức sát thương của Chiến thượng trọng giáp nói thẳng là khũng bố vãi luôn “ ((‵□′))”. Mười bảy chiến tượng một đường xông thẳng, không cần nói nhiều dẫm dạp,húc quật xỏ xiên thành mười bảy đường máu vượt qua đám hỗn độn kỵ binh Đại Liêu.

Người Đại Liêu chưa từng có kinh nghiệm gì tác chiến với loại quái thú này. Những kỵ binh huyết tính bỏ đi chiến mã đang sợ hãi lao đến dùng trường thương đâm chọc vào trọng giáp voi chiến nhưng vô vọng. Họ không thể nào xuyên qua lớp giáp quá giày quá kinh khủng của quái thú. Đám người không bị dẫm dạp chết thì cũng bị các chiến sĩ cưỡi voi xiên chết hoặc bắn chết. Đi theo sao đó ba ngàn bộ binh Mân ăn hôi không phải để ngắm…

Đây rõ ràng là tàn sát không phải chiến tranh.

Tàn quân Đại Liêu bỏ chạy tứ phía.

Ba cha con nhà Hô Luân có thể nói là đầu óc không được nhưng độ hung hãn thì không ai bằng. Đám này sau khi đánh tan đội quân cánh trái đã rệu rã tinh thần chiến đấu của người Đại Liêu thì dựa vào sức ngựa mà tổ kiến bốn ngàn kỵ sĩ đuổi theo chém giết đối phương.

Độ hung hãn của Hô Luân Bối Đa còn khiến cho Ngô Khảo Ký sốc khi thằng khốn này không những đuổi chém tàn quân mà còn trực diện đập tan luôn năm ngàn người ngựa của thái tử Gia Luật Tuấn, thậm trí bắt sống luôn thằng này.

Có thể nói Ngô Khảo Ký đã vỡ được bảo. Cha con nhà Hô Luân thực sự không phải là lương tướng gánh vác một phương nhưng độ hung hãn liều mạng cùng dũng mãnh của chúng hoàn toàn có thể trọng dụng làm mũi nhọn xung kích.

Gia Luật Tuấn bị bắt sống coi như Liêu Trung cáo phá. Gần hai vạn người ngựa của Gia Luật Diên Hi và Gia Luật Tuấn bị giết hơn hai ngàn bắt sống 4 ngàn, chiến mã trâu bò thu được nhiều không kể hết. Đơn giản vì Gia Luật Tuấn là người tiếp tế vận lương chu Gia Luật Diên Hi cho nên thứ này nằm ngay phía sau đại quân của Gia Luật Tuấn. Ngô Khảo Ký chỉ cần cử người đến “tiếp quản” và mang về là đủ.

Một trận chiến rung chuyển Liêu Đông, rung chuyển Đại Liêu, người Đại Tống sợ xanh mắt mèo. Thứ mà Đại Tống bấy lâu này không làm được đó chính là dã chiến thắng được người Đại Liêu thì vị Đông Hải Vương làm ngon ơ và làm gọn gang. Theo như thám báo gửi về thì chính thức bộ binh của Đông Hải Vương không tổn thất bao nhiêu. Tổn thất nhiều nhất trong trận đánh có lẽ là kỵ binh của Hô Luân Bối Đa với gần ngàn người tử trận. Nhưng sau trận chiến thì nhánh kỵ binh của Đông Hải Vương lại được tăng thêm 4000 hàng binh nâng số lượng kỵ binh của vị này lên hơn bảy ngàn.

Cả Tống quố rùng mình chửi bậy. Con mẹ nó ngươi không phải Đông Hải Vương sao. Đông Hải là gì ngươi biết không? Là biển. Ngươi đánh trên biển giỏi được rồi tại sao trên bộ công thành, dã chiến kỵ chiến ngươi đều thạo. Nếu ngươi còn như vậy thì chơi một mình đi.

Nói thật Đại Tống sợ, họ sợ đến co vòi vì trước đây họ dung túng Ngô Khảo Ký vì luôn nghĩ thằng này hải chiến mà thôi. Đại Tống đất đai rộng lớn ven biển chỉ có một dải, Ngô Khảo Ký có muốn làm liều cũng không đánh sâu vào nội địa Đại Tống được. Sở dĩ Đại Tống có ý nghĩ này vì Ngô Khảo Ký tuyên bố công ty Tân Bình Đông Hải không tiếp đơn hàng trên 200 dặm nội địa Đại Tống. Điều này làm Đại Tống nghĩ nhầm rằng Ngô Khảo Ký không thiện lắm bộ chiến nên không “dám” tiến sâu nội địa.

Nhưng trận chiến Liêu Trung đã tát vỡ mõm những ai đã từng nhận định như vậy.

Vua Tống tê liệt ngồi trên ghế nghe báo cáo: “ Bỏ mẹ rồi đuổi được sói nhưng lại rước hổ về nhà”

Vương An Thạch “ Toang con mẹ thật rồi. Đại Việt sao toàn quái vật thế này”

Tư Mã Quang “ Tuyệt không thể đắc tội Đông Hải Vương”

Quách Quỳ thổn thức: “ Tại sao tướng tài như vậy không phải Đại Tống người đây”

Gia Luật Hồng Cơ: “ Khóc một dòng sông, trẫm lúc này phải làm gì đây… ai có thể địch lại Ngô Khảo Ký?”

Ngô Khảo Ký “ Các chú sai rồi, anh chỉ là may mắn thắng mà thôi…”

Vấn đề ở chỗ Ngô Khảo Ký quá may mắn thắng, lại bắt được cả thái tử Đại Liêu là Gia Luật Tuấn cho nên giờ đây hắn rơi vào thế bí vô cùng.

Thành Liêu Trung đã chiếm được người thảo nguyên trọng anh hùng, không cần biết dân nào làm chủ chi cần đủ sức mạnh, uy tín thì họ sẽ không phản. Tình hình chính trị Đại Liêu rói ren phe đảng tranh đấu lòng người tản mát, dân chúng lầm than. Cho nên Ngô Khảo Ký chiếm Liêu Trung không ít bộ lạc đầu nhập. Không ít Hán dân quy phục dưới trướng vì trên danh nghĩa Ngô Khảo Ký chính là Vương Gia mà Đại Tống “phong”. Cho nên Ngô Khảo Ký chẳng nói nhiều lời chỉ dùng một ít lương thực ban phát đủ thu mua lòng người đã đứng vững ở Liêu Trung mắt nhìn Thẩm Châu. Đánh xong Thẩm Châu thì cả Liêu Đông đã thuộc về Ngô Khảo Ký rồi.

Vấn đề đặt ra là kế hoạch trợ Nữ Chân đánh Liêu. Rồi hợp đồng bòn rút tiền của của người Tống. Nhưng lúc này trong tay Ngô Khảo Ký lại nắm được Gia Luật Tuấn một tên thái tử có tài và có tâm. Trong lịch sử thằng khốn này bị Gia Luật Ất Tuân hại chết cho nên chẳng làm nên trò gì. Nhưng nếu Ngô Khảo Ký trợ Gia Luật Tuấn lên ngôi thì có khi Đại Liêu ổn lại nhanh chóng và có thể đánh Tống.

Một là buff Nữ Chân năm sáu năm mới có kết quả. Hai là buff Gia Luật Tuấn sẽ có kết quả ngay trước mắt. Thậm chí Gia Luật Tuấn sẽ chấp nhận cắt đất cầu hòa với Ngô Khảo Ký v.v….

Kế hoạch đã định ra nay lại bị một đao chém ngang khiến Ngô Khảo Ký phân vân vô cùng tận. Làm sao đây?

Con mẹ nó ta muốn có quân sư… Ngô Khảo Ký thét gào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.