Phật Lãng Cơ Pháo hay còn có tên gọi khác là mẫu tử pháo để hình dung. Mẫu pháo lớn nòn dài có bụng rỗng để nhét tử pháo. Cho nên tên gọi này dễ hình dung và cũng khá hợp lý.
Mẫu pháo chế tạo phức tạp, khi đúc có xác xuất hư hỏng cao như bọt khí, thép lỏng không đều rỗ gây nên kết cấu nòng pháo không đủ chất lượng cũng như thiếu an toàn. Cho nên mặc dù Ngô Khảo Ký cho đúc khá nhiều lần nhưng cũng chỉ có 60 mẫu pháo 75 li thành công.
Còn tử pháo ấy mà, đúc là được đúc là có. Kết cấu đơn giản, ngắn nhỏ rất rễ rót khuôn cho nên số lượng tử pháo nhiều vãi linh hồn.
Thành thử ra mỗi Mẫu Pháo Phật Lãng Cơ được phối trí đủ 5 tử pháo đủ để bắn liên tục năm lần liên tục với tốc độ cực cao sau đó mới phải nạp đạt lần nượt với tốc độ bắn hạ thấp hơn.
Năm lượt bắn trong một phút, 200 quả đạn xé gió cày nát khu vực có đại kỳ Vương gia của quân Gia Luật Diên Hi. Có thể nói là khủng khiếp vô cùng. Cả một khu vực 50mx50m bị cày cho không còn chỗ nào lành lặn. Đây gọi là bắn tập trung vào mục tiêu, khái niệm này chưa từng được dùng cho thời đại này với khoảng cách trên vài trăm mét. Nên nhớ máy bắn đá trọng lực cũng làm được điều này trong khoảng cách vài trăm mét nhưng tốc độ bắn quá chậm, điều chỉnh hướng mệt mỏi. Mà máy ném đá trọng lực đã điều chỉnh hướng thì thôi đừng nghĩ đến chuyện chuyển hướng khác những thanh bắn đá kết cấu rắc rối cả vài tấn đó.
Cho nên khái niệm bắn tập trung và cơ động chỉ có thể các khẩu thần công pháo có thể làm được.
Hô Luân Chiến xông lên trợ chiến cho cha nhưng lúc này hắn làm gì xông lên nữa, một loạt pháo thì hắn và chiến mã có thể bình tĩnh tiếp nhận. Nhưng năm lượt hai trăm phát nổ lớn trong vòng một phút đồng hồ đủ để phá hủy tinh thần của kỵ binh tháo nguyên. Hô Luân Chiến run rẩy không biết nên tiến hay lui nữa.
Ngô Khảo Ký thông qua ống nhòm nhìn ró đại kỳ của Gia Luật Diên Hi bị bắn hạ. Cả một vùng đất nhỏ bị san thành bình địa thì vui sướng vô cùng. Bản thân Ngô Khảo Ký cũng chưa từng tin tưởng loại súng thần công lại có tác dụng thực tế trong dã chiến. Theo Ngô Khảo Ký nghĩ với một đạo quân hơn vạn người, 40 khẩu pháo bắn năm lượt có may mắn cũng chỉ giết và làm bị thương 400-500 người ngựa căn bản là không đủ sức tiêu diệt đối phương.
Nhưng đó chỉ là cách nghĩ phiến diện của Ngô Khảo Ký mà thôi. Sức phá hoại của Phật Lãng Cơ Pháo khá hoàn hảo nếu bắn cấp tập vào một mục tiêu chú định. Chính xác thì lúc này Đại Kỳ của quân Đại Liêu đã bị bắn hạ, nơi này tụ tập rấy đông sĩ quan của Đại Liêu. Lần này pháo binh lập công lớn rồi. Trong mắt Ngô Khảo Ký đã nhìn rõ đại quân người Liêu rõ ràng bối rối và loạn tượng đã rõ. Chỉ cần tiếp tục công kích mạnh và đột phá thì chiến thắng toàn diễn sẽ nằm trong tầm tay.
“ Hay hay lắm thay…. Tiếp tục nã pháo vào trung quân Đại Liêu” Ngô Khảo Ký hét lớn….
“ Ơ bọn chó con kia tại sao lui lại… BỌN KHỐN KIA CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI TRỨNG GÌ VẬY” Ngô Khảo Ký gào thét.
Sau khi vui sướng nhìn cảnh chiến kỳ của Gia Luật Diên Hi bị đốn gục, không cần biết tên này chết hay không nhưng quân Đại Liêu chắc chắn đang bấn loạn sợ hãi. Chỉ cần tiếp tục công kích không cho khu vực ấy thở dốc thì tiếp theo chỉ là xua quân tiến lên tổng tấn công mà thôi.
Nhưng khi đảo mắt lại nhìn về đội ngũ pháo binh của Bố Chính Ngô Khảo Ký thấy được lũ khốn này đang vác càng pháo rời trận địa lổm ngổm chạy về phía sau như cua bò. Bọn khốn này sao không tiếp tục tấn công? Ngô Khảo Ký điên rồi mà gào thét chửi bới….. Con mẹ nó tại sao tại sao?
“ Vương gia … khụ khụ … cái này là mệnh lệnh của ngài mà. Bắn hết năm lượt phải rút về phía sau…” Ngô Bình ở một bên khẽ nhắc nhở.
Ngô Khảo Ký: “(⊙﹏⊙)”.
Thì ra trước đó Ngô Khảo Ký đánh giá quá thấp Phật Lãng Cơ Pháo và đánh giá quá cao kỵ binh Đại Liêu cho nên hắn hạ lệnh cho đám pháo thủ sau khi bắn đủ năm lượt pháo nhanh thì rút lại tránh tổn thất. Cái này hoàn toàn là lỗi của Ngô Khảo Ký. Hắn không thể tự vả mồm mình nữa rồi.
“ Ôi chiến cơ của ta….” Ngô Khảo Ký điên cuồng gào thét trong lòng.
“Ngô Bình, ngươi nhanh chóng xông đến trận địa kỵ binh cánh trái thông báo Hô Luân Đài dùng tiếng Liêu la lớn. Gia Luật Diên Hi đã chết, sau đó toàn bộ kỵ binh tiến lên đánh thẳng vào vị trí pháo kích vừa qua..” Ngô Khảo Ký ngay lập tức làm ra đối chỉnh kịp thời.
“ Truyền lệnh trung quân, tách hai phương trận ra cánh trái, Toàn quân tiến chậm giữ đội hình trăm bước”
“ Pháo binh dừng tại chỗ, bắn vượt tầm vào đội hình địch”
Ngô Khảo Ký bình tĩnh lại, thế cục vẫn có thể lợi dụng, cần bình tĩnh để xử lý.
20 tháng Chạp, đã sắp đến Tết. Tân Bình Lộ náo nhiệt hẳn cả lên.
Dân chúng Tân Bình Lộ thở phào nhẹ nhõm cuối cùng bóng ma chiến tranh đã qua đi. Hai bên Bố Chính và triều đình Hoàng Tộc cuối cùng chỉ là sấm to mưa nhỏ, dưới sự lạng lách đánh võng của Lý Thường Kiệt cùng việc Ngô gia hi sinh vô bờ bến thì cuối cùng tình hình Đại Việt đã ổn định lại một cách tạm thời.
Diễn tập quân sự giữa Đế quốc Đại Việt và ba vương quốc lân bang ở Vùng ven biển Nghệ An đã chấm dứt. Nói chung cuộc diễn tập này chỉ diễn ra cho có và mang tích mặt mũi mà thôi.
Một loạt thương thuyền cũ được thả trôi trên biển và các phe thế lực sẽ lấy đó làm mục tiêu hạ thủ. Ai đánh đắm nhanh nhất và nhiều nhất các mục tiêu trên sẽ dành thắng lợi.
Lẽ dĩ nhiên về nhất tuyệt đối là Đế quốc Đại Việt rồi, Bố Chính cho họ mặt mũi cho nên sự sắc lém của hải quân Bố Chính được thu liễm ngậm ngùi về thứ hai. Về thứ ba đó chính là Medang, về cuối là LaVo. Khmer không có thủy binh cho nên không cần tham gia.
Nếu nói Bố Chính nhường Đại Việt thì Medang và Lavo là thua thật. Lần này là đua đánh đắm thuyền chứ không phải đối trụi thuyền. Medang và Lavo chỉ có Ballista bắn đạn lửa cho nên để đốt cháy một thương thuyền cho đến khi chìm hẳn thì tốn rất nhiều thời gian. Trừ khi họ dùng chính chiến hạm to lớn của mình để húc thẳng nghiền nát thương thuyền. Nhưng nếu làm như vậy thì không thể hiện được tiêu chí của cuộc thi.
Medang và Lavo thực sự khiếp sợ khi chứng kiến dàn hỏa lực hùng mạnh của súng thần công Đại Việt, họ cảm giác được mình lúc này đã không thể là đối thủ của Đại Việt hải quân nếu Đại Việt có đủ nhiều loại chiến hạm trên.
Nói chung là Đại Việt lấy được mặt mũi cho nên không so đo thêm nữa. Quan trọng nhất việc lật đổ được Lý Thường Kiệt quan trọng hơn việc để tuột khống chế Tân Bình Lộ. Dù gì thì gì Hoàng tộc Lý thị vẫn coi Tân Bình Lộ là một nơi vùng biên chó ăn đá gà ăn sỏi. Có thu thuế hay gì đó cũng chẳng lấy được bao nhiêu. Theo Ỷ Lan Thái Hậu thì Ngô Khảo Ký giàu không có nghĩa là dân ở Bố Chính giàu. Ngô Khảo Ký giàu vì hắn buôn bán trộm cướp lừa lọc khắp nơi. Nhưng Hoàng tộc không đánh thuế nổi Ngô Khảo Ký à. Còn về dân số 14 vạn của cả Tân Bình Lộ thì sản xuất được bao nhiêu thóc gạo? Ỷ Lan Thái Hậu cảm thấy bỏ qua cho Tân Bình Lộ mà triệt tiêu được thế lực của Lý Thường Kiệt mới là thượng sách.
Không những Linh Nhân Hoàng thái Hậu nghĩ vây mà hoàng tộc Lý thị các bô lão nghĩ không khác là bao. Nếu coi một thế lực chỉ có 14 vạn người cả quân cả dân vùng biên như Ngô Khảo Ký còn không đáng lo bằng Lưu Kỷ với cả triệu Mân tộc ở Quảng Nguyên. Đại Việt chỉ coi Ngô Khảo Ký là mụn ghẻ ngoài da nhưng Lý Thường Kiệt đối với Hoàng tộc Lý thị là mối uy hiếp cực kỳ lớn.
Uy thế của Lý Thường Kiệt trong triều cực gắt, trong tay lại nắm quân đội, thân tín trải đều một nửa thiên tử quân. Nói trắng là thiên tử quân là lực lượng của hoàng tộc, bảo vệ trực tiếp an nguy của hoàng tộc nhưng lại để ngoại nhân cầm giữ đến ½ đó là điều khó chấp nhận.
Nhưng muốn loại bỏ uy quyền của Lý Thường Kiệt khó vô cùng vì ông ta là nguyên lão đánh đông dẹp bắc từ thời Lý Thánh Tông, thêm vào đó Tài năng của Lý Thường Kiệt không một ai có thể phủ nhận. Uy tín của ông ta trong quân quá cao, cắm sâu bám rễ trong thiên tử quân rất rất bền vững. Nếu Lý Thường Kiệt không tự động rút lui thì Hoàng Tộc chỉ có thể chờ Lý Thường Kiệt chết già mới có thể xuống tay với vây cánh của vị Thái Úy này. Vì nếu lựa chọn ra ta lúc này hoàng tộc không thể chắc chắn mình thắng được nếu vị Lý Thái Úy phản kháng.
Thực tế trong lịch sử thì sau trận Sông Như Nguyệt cái thế công lao Lý Thường Kiệt tí nữa thì bị nộp cho Tống với tội danh là kẻ chủ mưu gây chiến khiến Tống – Việt hiềm khích. Tất nhiên đây là tội danh do Tống thêu dệt và muốn Đại Việt nộp “kẻ chủ mưu” cho Tống để trị tội. Lẽ dĩ nhiên trong lịch sử thì Đại Việt sẽ không giao nộp Lý Thường Kiệt vì trong điều kiện lúc đó kẻ nào dám làm vậy khi Lý Thường Kiệt đang như mặt trời ban trưa thì chính là tự sát.
Nhưng kể từ sau trận sông Như Nguyệt thì mối quan hệ cơn không lành canh chẳng ngọt giữa Lý Thường Kiệt và hoàng tộc đại diện là Ỷ Lan Thái Hậu rõ ràng hơn rất nhiều khi mà quyền lực của Lý Thường Kiệt dần dầng bị cắt bỏ. Thậm trí đến lúc hoàng tộc thấy đủ sức trấn áp được vị Thái Úy này thì đã lấy cớ “ Sợ Lý Thường Kiệt hiếu chiến tiếp tục đánh Tống “ mà điều ông vào Trấn Thủ Nghệ An.
Nghệ An là nơi nào? Là địa bàn của Lê thị, Dương thị. Thật là Ối zời ơi khi đưa Lý Thường Kiệt đến nơi này. Ai nhìn cũng hiểu. Sau mười hai năm khi mà thế lực Ngô gia bị thanh trừng gần như cạn thì Lý Thường Kiệt mới được mới về triều đình.
Chỉ cần nhìn về lịch sử sau thời Lý Nhân Tông thì chẳng có một nhân vật Ngô gia đáng kể nào được nhắc đến là đủ hiểu. Ngô gia bay màu trong giới thế tộc và rơi xuống thầm sĩ tộc mà thôi.
Kể như vậy để đủ thấy được hoàng tộc coi việc thu lại quyền lực của Lý Thường Kiệt quan trong trọng gấp trăm lần việc Ngô Khảo Ký xưng vương ở Tân Bình Lộ một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi.
Tân Bình Lộ làm sao có thể so sánh được một Ngô gia ở Long Trung nắm trong nay lực lượng gia binh vài ngàn ( chính quy thân binh) và một nửa thiên tử binh. Đó khác gì là con dao găm đang kề sát tim của Hoàng Tộc. Cho nên loại trừ con dao găm này thực sự là quang trọng vô cùng.
Đôi bên ăn ý hợp tác. Lý Thường Kiệt trung kiên không muốn phá vỡ mối hòa bình thịnh trị của Đại Việt cùng không muốn Ngô gia bị triệt hạ cho nên chấp nhận lùi một bước là biển rộng trời cao. Phần lớn anh tài Ngô gia bí mật đến Bố Chính. Một số con tin ở lại Long Thành. Mặt ngoài thì Ngô gia dọn ổ đến Vĩnh An Châu Lộ Hải Đông.
Hoàng gia ưng ý với quyết định của Lý Thường Kiệt và thúc đẩy hoàn toàn việc này. Vốn dĩ Hoàng gia muốn Lý Thường Kiệt an hưởng tổi già ở Long Thành. Nhưng Lý Thường Kiệt lại dựa vào lần diễn binh ở Nghệ An do chính ông chủ trì với tư cách lần cuối là Thái Úy Đại Việt mà đi trực tiếp về Bố Chính và ở lại “ nghỉ hưu”
Bố Chính có mạnh không… thế gian khó đánh giá nhưng Hoàng tộc biết rõ. Bố Chính khá mạnh ngay cả không có quân hỗ trợ ngoại bang. Nhưng Hoàng tộc e ngại Bố Chính là ở chỗ Lý Thường Kiệt vẫn nắm vững quân quyền trong thiên tử binh. Khai chiến cùng Bố Chính nhỡ may Lý Thường Kiệt đâm một phát thì Hoàng tộc nhào. Cho nên việc đầu tiên hoàng tộc muốn làm là thu hồi quyền lực của Lý Thường Kiệt sau đó từ từ mưu toan Bố Chính với 14 vạn dân only.
Nhưng một Bố Chính có thêm Lý Thường Kiệt chỉ huy lãnh đạo thì nó là một cái gì đó… khá khủng bố. Đến đây thì Hoàng tộc mới hiểu được họ vẫn bị vị lão thành chính trị Lý Thường Kiệt bày bố trong tay. Với thống lãnh của Bố Chính là Lý Từ Huy thì hoàng tộc dám mưu toan và thử vật tay một cái.
Nhưng với binh bị của Bố Chính cộng thêm Lý Thường Kiệt lãnh đạo quân sự thì… ôi zơi ơi.. Chỉ còn nước chờ vị này chết già mà thôi.
Thêm vào đó số sĩ quan bộ hạ lớn nhỏ của Lý Thường Kiệt cũng bị thôi việc ở thiên tử quân đã tiến nhập Tân Bình Lộ trong lần này. Kết quả chinh thức đó là Tân Bình Lộ điểu yếu thiếu quan chỉ huy quân sự hoàn toàn được khỏa lấp. Bố Chính không còn bất kỳ một điểm yếu nào cả trừ việc dân số Bố Chính hơi thấp một chút thì mọi mặt khác ở nơi này đều hoàn hảo rồi