Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 234: Chương 234: Cả Liêu Đông là em vợ anh Tước




Tết nhất là dịp nghỉ ngơi tụ tập nhậu nhẹt đúng không? Là lúc để gia đình vui vầy xum họp, thân bằng cố hữu gặp nhau tiệc tùng.

Nhưng quân Bố Chính đã hai năm tết xa nhà rồi. Lòng người mà ai cũng là thịt cả, biết đau buồn, biết hoài niệm. Bố Chính người không phải là sắt thép tạo nên, họ có cảm xúc cả chứ. Đã hai năm xa nhà lòng người có chút ngang ngang. Nhưng nam nhân ấy mà sự nghiệp vẫn là đặt lên hàng đầu. Nếu là Ngô Khảo Ký khổ chiến, chiến bại thì lòng quân xa nhà như thế này chắc chắn sẽ tan dã.

Nhưng quân Bố Chính đi theo Ngô Khảo Ký chỉ có chiến thắng và thăng tiến, tiền thì đầy bồn đầy bát. Cho nên tinh thần quân sĩ là vẫn tốt vô cùng. Thêm vào đó thằng khốn Ngô Khảo Ký này là người hiện đại cho nên hắn tất nhiên biết thành lập những đôi Chính Ủy quân với chức năng chính là giáo dục tư tưởng đạo đức của quân sĩ. Đồng thời cũng là động viên tinh thần đám quân sĩ xa nhà.

Trong quân của Bố Chính thành phần cực loạn.

Châu Âu binh là một nhóm không có trứng đã bị người Hồi giáo thiến cả rồi. Mục tiêu sống của các nam nhân này đã chấm dứt kể từ đó. Nhưng ở Châu Âu họ vẫn còn gia đình họ hàng cho nên Ngô Khảo Ký đã tiêm nhiễm vào đầu mấy tên này rằng chỉ cần cố gắng đi một hai năm nữa Ngô Khảo Ký sẽ đánh tới Châu Âu, lúc này đám người này có thể tìm về gia đình của mình. Lời nói của Ngô Khảo Ký không phải giả, một đạo quân không có mục đích sống thì sức chiến đấu không mạnh mẽ được. Châu âu là Ngô Khảo Ký sẽ đi, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi. Cho nên đám binh sĩ Châu Âu này có mục đích sống rồi, đó là kiếm tiền để đem về Châu Âu cho gia đình. Mà thực tế cả đám này phần lớn là muốn đón gia đình về Bố Chính. Cuộc sống của dân đen ở Châu Âu lúc này là địa ngục tối tăm, không thể đem ra so sánh cùng thiên đường ánh sáng ở Bố Chính được. Thực tế trong lúc này sao những lần được giáo huấn về mặt tư tưởng thì hình tượng của Ngô Khảo Ký trong đám Châu Âu binh cũng không kém mấy với đấng sáng thế thần cả.

Đám hải quân một vạn của người Mã thì mục đích chiến đấu rõ ràng, chiến đấu cho Ngô Khảo Ký để đạt được tự do. Chiến đấu để kiếm tiền nuôi gia đình đang ở Bố Chính. Chiến đấu để có tương lai và địa vị tốt hơn. Đám này đã coi Bố Chính là nhà, họ không có tư tưởng quay lại Tam Phật Tề nơi điều kiện sống và chính sách xã hội không thể so sánh bằng một phần Bố Chính.

Đám nô lệ da đen đúng là không còn mục đích sống thực sự, họ chỉ là những cỗ máy chèo thuyền thờ ơ mà thôi. Đùa gì chứ Ngô Khảo Ký không thể hứa tìm về gia đình của họ được, Châu Phi là một cái gì đó mà Ngô Khảo Ký không hiểu được… tìm vào răng à.

Còn về phần công tượng cùng hơn ngàn chiến binh gốc Việt thì không cần phải nói. Ngô Khảo Ký chính là tương lai, chính là trời của họ. Việc chiến đấu cho Ngô Khảo Ký là lẽ dĩ nhiên với đám này cho nên không cần nói nhiều. Mới một năm hai cái Tết thôi mà, chưa quá lâu.

Mùng 2 tháng Giêng. Ngô Khảo Ký ngồi ung dung trong phòng ấm nhâm nhi rượu, trên bàn đày dãy thức ăn kiểu Khiết Đan thảo nguyên, miếng thịt lớn, cục thịt to, sơ xài một chút gia vị, không nướng thì chính là luộc, không luộc thì chính là nướng.

Ngô Khảo Ký nhìn ra cửa sổ tuyết gió bay bay ánh mắt hơi u sầu. Hắn nhớ phương Nam nắng gió, hắn nhớ bãi biển ấm áp, hăn nhớ Lý Từ Huy.

“ Lão Đa, ngươi cảm thấy lúc này bọn Gia Luật Tuấn và Gia Luật Ất Tuân đánh xong chưa?” Ngô Khảo Ký bỗng nhiên quay qua hỏi.

Ngồi cùng hắn lúc này là Hô Luân Bối Đa hàng tướng mãnh nhân của Ngô Khảo Ký.

Hô Luân Bối Đa lúc này đứng ngồi không yên nhưng đang chết dí tại Liêu Trung. Lần này đánh Thẩm Châu ngay đúng dịp tết Ngô Khảo Ký không có lãnh binh. Thống lãnh là Ngô Khảo Tước và bộ hạ của hắn. Thêm vào đó Hô Luân Chiến và Hô Luân Xương hai đứa con của Hô Luân Bối Đa lãnh binh nhà Hô Luân. Lão cha thì bị Ngô Khảo Ký giữ lại Liêu Trung ngồi nhắm rượu lúc này.

“ Chủ nhân, xinh cho lão nô xuất chiến”

Hô Luân Bối Đa trả lời thì không trả lời, thấy được Ngô Khảo Ký mở miệng lên tiếng thì ngay lập tức để tay lên ngực cúi rạp người thỉnh chiến.

Ngô Khảo Ký cười khổ, đây là lần thứ mấy chục thằng này thỉnh chiến rồi, Ngô Khảo Ký nhớ không nổi, vì vốn dĩ hắn đếm không hết.

“ Chiến cái gì chiến, Bồi ta uống rượu là mất mặt ngươi…” Ngô Khảo Ký giả vờ nghiêm mặt mà dăn.

“ Lão nô không dám” Hô Luân Bối Đa lúng túng sợ hãi.

“ Ta chỉ đùa thôi, ngươi ấy mà cũng đã hơn bốn mươi rồi, việc chém chém giết giết để đám thanh niên bọn hắn làm. Ở nhà nghỉ ngơi một chút … ăn miếng thịt lớn luống bát rượu to thảnh thơi vài ngày.” Ngô Khảo Ký cười cười, hắn hôm nay tâm tình chập chờn cho nên phá lệ nói nhiều cùng thuộc hạ.

Hô Luân Bối Đa ấy mà, con người cương trực, tính thẳng thắn, ngang bướng vô cùng, có thể nói thằng này điển hình của cơ bắp mà không dùng trí não nhiều. Nhưng người như vậy một khi nhận định trung thành với ai rất đáng tin. Thời gian vừa qua Ngô Khảo Ký đã âm thầm quan sát và cảm thấy nhà Hô Luân là thực sự đầu phục Ngô Khảo Ký một cách trân tình mà không phải diễn. Nói thật đám nam nhân họ Hô Luân cơ bắp này muốn diễn cũng chẳng diễn được.

“ Lão Đa, ta có một thắc mắc, theo tính cách của ngươi và dòng họ Hô Luân thì toàn là những tên thà chết không cong, tại sai các ngươi lại hàng bổn Vương một cách nhanh chóng như vậy?” Ngô Khảo Ký cười cười mà hỏi, điều này cũng là Ngô Khảo Ký thắc mắc bấy lâu. Dạng câu hỏi này không nên hỏi hàng tướng, nhưng Ngô Khảo Ký thích tính cách thẳng thắn của tên này và đã coi hắn là tin tưởng người cho nên mới hỏi sảng khoái như vậy.

“ Lão Nô nói thật?” Hô Luân Bối Đa có phần bối rối cùng bất ngờ khi Ngô Khảo Ký hỏi thẳng như vậy.

“ Nói thật, ngươi cái lão già này tính cách ngang tàn hôm nay sao lại chít chít méo méo. Nói thật lý do ngươi hàng bản Vương đi. Lý do gì đi nữa cũng không quan trọng, Bản vương không trách tội” Ngô Khảo Ký rung rung đùi duỗi hai chân mà vươn người.

“ Vậy Lão Nô thói thẳng, Gia Luật gia tộc thối nát tận rễ bọn hắn cả ngày chỉ âm mưu đấu đá lẫn nhau, anh hùng thảo nguyên bị hại chết nhiều không kể hết. Con mẹ nó cả lũ không trứng cả ngày chỉ biết dùng âm mưu hãm hại lẫn nhau. Lão Đa không phục, gia tộc Hô Luân có ai hèn yếu, ra trận xông lên tuyến đầu công lao hãn mã nhưng chỉ nhận được là chèn ép cùng quỷ kế. Vậy nên Lão Nô không chịu nổi mà đầu hàng Chủ nhân..”

“ Nhưng đầu hàng xong rồi mới phát hiện ra chủ nhân vậy mà còn chơi âm mưu nhiều hơn cả bọn Vương đình. Haizz lão nô sai rồi a.”

Ngô Khảo Ký trợn mắt há mồm, con mẹ nó đủ thẳng đủ thật. Câu đầu tiên ngươi nói chơi âm mưu không có trứng, câu thứ hai ngươi nói ta còn âm mưu hơn cả bọn kia. Vậy ta có trứng hay không có trứng. Thẳng thắn tốt, nhưng thẳng đến thế này thì không bị chúng bạn sa lánh với lạ à.

“ Ngươi hối hận rồi?” Ngô Khảo Ký sắc mặt bất thiện.

Hô Luân Bối Đa nói ra rồi thic cũng không sợ hãi, hắn chỉ lắc lắc đầu mà trầm ngâm.

“ Không hối hận a, Đi theo chủ nhân ta mới hiểu được một việc, dùng đầu óc làm việc vẫn là tốt hơn. Cơ bắp sức mạnh gì đó không chịu nổi một đòn. Nhưng lão Nô không can tâm, gia tộc Hô Luân chỉ biết xông lên chiến đấu chém giết, tất nhiên chúng ta máu thịt thân xác sẽ không bì lại Phật Lãng Cơ Đại Pháo, nhưng lão Nô vẫn muốn chứng minh trên thảo nguyên vẫn còn có huyết tính nam nhân.”

“ Còn về phần âm mưu ấy mà, Lão Nô lúc này chỉ hận mình cái đầu không đủ nhanh để dùng mà thôi. Mẹ cái đám vương đình âm cái gì mưu có rắm dùng không bằng một góc của Chủ nhân. Lão Nô thấy rõ rồi, âm mưu hay võ lực cái gì cũng tốt nhưng là phải làm cho tới. Đến trình độ nào đó thì đều đáng được tôn trọng cả…”

Ngô Khảo Ký giơ một ngón tay cái… “ Lão Đa, ngươi không làm triết học gia hơi phí. Không phải não ngươi dùng không được mà vì cơ bắp của ngươi quá lấn át thôi. Từ nay nghĩ nhiều một chút trước khi hành động là tốt rồi”

Ai nói Hô Luân Bối Đa ngu Ngô Khảo Ký chém chết, thằng này chỉ là không thích cong quẹo nói chuyện mà thôi.

Ngô Khảo Ký trầm ngâm: “ Lão Đa, Tiên dược ấy mà là chất có hại, thời gian đầu vì để nhanh chóng có đủ lực lượng trong tay cho nên ta ép các ngươi dùng để khống chế ngươi, thứ này dùng lâu sức hỏe có hại vô cùng. Lúc này ta có thể giúp gia tộc Hô Luân Cai thuốc.”

Ngô Khảo Ký không muốn dùng thuốc để quản lý thuộc hạ, nhất là những người mà hắn cảm thấy tin được.

Hô Luân Bối Đa cười cười rung hai hàng ria mép rậm rạp: “ Chủ nhân, thứ thuốc này dùng bao lâu sẽ chết?”

“ Chết cái gì chết, dùng nhiều tầm mười lăm hai mươi năm thì cơ thể nó yếu đi một chút, đầu óc không có minh mẫn lắm mà thôi. Thứ này không gây chết người” Ngô Khảo Ký bĩu môi.

“ Vậy thì để lão hỏi mấy đứa nhỏ có nguyện ý cai thuốc hay không. Còn về phần Lão Nô cứ dùng thôi, không dùng thuốc thì Liêu Đông Vương đâu có yên tâm mà sử dụng Hô Luân gia tộc? hai mươi năm ấy mà lão cũng đã gần đất xa trời, lúc ấy đời thứ ba nhà Hô Luân cũng đã trưởng thành và đủ để Liêu Đông Vương tin tưởng a” Nói đoạn Hô Luân Bối Đa ngoạm một miếng thịt lớn cắn xé rồi nốc một bat rượu to.

Ngô Khảo Ký há hốc mồm kinh ngạc, trí tuệ a. Không thể khinh thường bất kỳ ai được cả.

Lúc này ngoài thành Thẩm Châu phía cực bắc Liêu Đông.

“ Anh rể đại Vương. Ngươi rảnh không rảnh kéo chúng ta lên đây nhậu nhẹt tiệc tùng. Mẹ gió đã to không chui trong lều còn dẫn nhau lên chòi ăn uống..” Trịnh Thành Công làu bàu cắn một miếng thịt, uống một miếng rượu cho ấm người.

Ngô Khảo Tước kéo kéo vạt hộ giáp đùi.

“ Ấy Ấy dừng… quân tử động khẩu không động thủ. Đạp từ đây rơi xuống là chết người “ Trịnh Thành Công hét lên kinh hãi nhảy ra sau Hô Luân Chiến nhé tránh.

Lần này tiến công Thẩm Châu toàn là bộ hạ của Ngô Khảo Tước những người trẻ tuổi như Ngô Khảo Tước, Trịnh Thành Công, Hô Luân Chiến, Hô Luân Xương, Ngô Văn Sơn, Đỗ Mạc v.v… đứa lớn nhất ở đây cũng chỉ có hơn 22 tuổi mà thôi.

Đám này hỗn rất vui vẻ, nói chung là tuổi trẻ mà, dễ gần. Đây là Ngô Khảo Ký muốn để Ngô Khảo Tước xây dựng đám thân tín riêng của hắn. Nói chung Ngô Khảo Ký cuối cùng cũng phải về Đại Việt nơi này chỉ còn lại Ngô Khảo Tước vừa trông coi Liêu Đông, vừa gánh vác đảo Tiểu Việt cùng công việc làm ăn của công ty Tân Bình Đông Hải. Cho nên việc Ngô Khảo Ký để Ngô Khảo Tước tự lập bộ hạ thành lập thế lực là hết sức quan trọng.

Anh nào em đấy Ngô Khảo Tước tuy không có được sự thần bí của Ngô Khảo Ký nhưng hắn lại thắng ở chỗ hòa đồng gây dựng tình cảm theo kiểu huynh đệ chiến hữu. Nói thật cách của Ngô Khảo Tước càng thích hợp hơn đối với người thảo nguyên.

Cả đám nói cười vui vẻ nhậu nhẹt bên trên tháp cao của doanh trại, thi thoảng lại dơ lên ống nhòm nhìn vào thành Thẩm Châu quan sát tình hình chém giết thảm liệt bên trong đó.

“ Đại Vương, đến bao giờ thì đánh vào a. Chúng ta chết dí ở đây mấy ngày rồi” Hô Luân Xương nhồm nhoàm mồm thịt gắt gao nhìn Ngô Khảo Tước, hắn chỉ chờ mỗi câu đánh phát ra từ vị Vương gia này là sẽ xách đao xông vào Thẩm Châu ngay lập tức.

“ Vội cái gì trứng, bọn chúng mới chém giết một ngày một đêm à, vẫn còn nhiều người lắm không vội” Ngô Khảo Tước cười cười giơ tay vẫy vẫy Trịnh Thành Công đang trốn.

“ Nhưng bọn nó chém nhau chết hết thì chúng ta lấy đâu ra tù binh, Đại Vương a… đám này bắt được thì quân đội của chúng ta mở rộng mấy vạn rồi.” Hô Luân Xương làu bàu tiếc nuối.

Bộp…

“ Con chó nào… a đại ca..” Hô Luân Xương xoa xoa đầu đội lên cái mũ da sói đã bị lệch”

“ Mẹ thằng ngu này dùng não nghĩ một chút đi, toàn thấy lợi quên thân. Đám chó đó toàn là người Bắc phương, bộ lạc của bọn chúng trăn thả xung quanh Thượng Kinh, đời nào chúng dễ dàng đầu hàng chúng ta. Thu nhận chúng vào trong quân chẳng biết ngày nào chúng đâm lén ngươi một nhát… Ta nói có đúng không anh Rể” Hô Luân Chiến xum xoe cười.

Nói thật những buổi nhậu nhẹt này có thể đặt tên là “ Bữa tiệc của Ngô Khảo Tước và tập đoàn em rể”. Hậu cung của Ngô Khảo Tước ở Liêu Trung nó cứ gọi là đông bạt ngàn, ít nhất ở đó phải có hai mươi ái thiếp của Ngô Khảo Tước, toàn là các bộ lạc thủ lĩnh gửi con gái mình đến.

Lẽ dĩ nhiên gia tộc Hô Luân không ngoại lệ.

Hô Luân Bối Đa dâng lên hai chị em Hô Luân Ái La và Hô Luân Phiêu Cốt cho Ngô Khảo Ký và Ngô Khảo Tước. Ngô Khảo Ký vẫn nhận nhưng hắn không có dùng, nhận vì đó là tập tục của người Thảo Nguyên, không nhân tức là coi thường Hô Luân gia tộc.

Chỉ chờ cho Ngô Khảo Tước đến thì Ngô Khảo Ký đẩy hết qua cho hắn. Thế nhân chỉ biết là Ngô Khảo Ký tặng hết vợ cho em trai, tất nhiên họ không biết những người đó là Ngô Khảo Ký chưa hề đụng qua. Nói thẳng là ở thảo nguyên việc trao tặng vợ con là bình thường. Cho nên kể cả Ngô Khảo Ký có dùng qua rồi đưa cho Ngô Khảo Tước cũng chẳng ai ý kiến cả.

Có thể nói hậu cung của Ngô Khảo Tước giờ này là x2, toàn là một cặp chị em cùng đến hầu hạ. Nói chung anh Tước về khoản hậu cung thì bá rồi. Cả Liêu Đông toàn là em vợ anh Tước mà thôi.

Tết nhất ngoài thành Thẩm Châu gió lạnh cắt da cắt thịt, đại quân Liêu Đông Vương lập trại chè chén ăn uông đón năm mới. Trong thành thì chém giết máu me tán loạn khói lửa khắp nơi. Khung cảnh có vẻ đối nghịch không quá hài hòa a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.