Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 233: Chương 233: Kỳ thủ




Lời tác: Cầu đề cử nha các đồng chí. hí hí

Hai hàng năm ngàn quân đứng cách nhau một dặm.

Thám báo hai bên hoạt động ngang nhiên thăm dò lẫn nhau mà không có sự ngăn cản. Đơn giản vì đây là một cuộc gặp mặt giữa hai phe thủ lĩnh. Cả Ngô Khảo Ký và Gia Luật Ất Tuân đều muốn kiểm tra đối phương để tránh việc bị âm.

Nhưng nói thật mội câu người Đại Liêu làm sao hiểu được lối chiến đấu của Bố Chính có bao nhiêu khác bọt. Họ chỉ dùng thám báo mà có thể phát hiện được các bố trí của Ngô Khảo Ký.

Chỉ biết trong mấy ngày vừa qua lại có một đợt hàng nóng từ đảo Tuyền Châu kịp lúc vận chuyển đến Liêu Trung không có gì khác đó là bốn mươi khẩu Phật Lãng Cơ Pháo 75 li.

Mặc dù đường xá bất tiện nhưng những cỗ xe “ trượt tuyết” do Ngô Khảo Ký thiết kế vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ vận chuyển của mình.

Với danh nghĩa là Vương gia mà Đại Tống “ phong tặng” Ngô Khảo Ký trắng trợn thu mua thợ thủ công người Tống. Những thứ như pháo, đạn thuốc nổ thì vẫn chỉ dựa vào 70 thợ thủ công mà Lý Từ Huy viện trợ cho Ngô Khảo Ký nhưng những việc khác như rèn đúc vũ khí, áo giáp, đóng xe thì lẽ dĩ nhiên để đám thợ thủ công công đúc người Hán làm là đủ rồi.

Lúc này đây một hàng trăm chiến mã đang kéo theo sau những cỗ xe “trượt tuyết” kỳ lạ được phủ kín bạt. Thực tế đây chính là cả trăm khẩu Phật Lãng Cơ Pháo sẵn sàng cơ độn tác chiến tại chỗ bất kỳ lúc nào. Thậm trí các cỗ xe này đủ rộng để chịu đựng lực giật của các khẩu pháo trên cho nên trận địa pháo của Bố Chính chỉ cần vài phút có thể bố trí ngay lập tức. Đây chính là điểm mà Ngô Khảo Ký ỷ lại và dám ngoài hoang dã đối diện cả vạn thiết kỵ hùng mạnh của Đại Liêu.

Lần trước Ngô Khảo Ký mới tác chiến cùng Phật Lãng Cơ Pháo cho nên còn thiếu kinh nghiệm. Lần đó hắn để lại hai mươi khẩu pháo để bảo vệ cánh trái của trung quân phòng trường hợp kỵ binh của Hô Luân Bối Đa đi hết. Nhưng Ngô Khảo Ký nghiệm ra rồi, trận địa pháo cần càng nhiều pháo càng tốt, vì Phật Lãng Cơ Pháo 75 li đạn quá nhỏ không có sức mạnh hủy thiên diệt địa do đó cần lấy số lượng bù vào. Nói thẳng một câu một trăm khẩu pháo này bắn thẳng liên tục năm lượt thì bao nhiêu kỵ binh xông lên cũng tan vỡ cả.

Vận tốc ngựa chỉ vào khoảng 40-45 km/ giờ và tăng tốc cực đại ở khoảng 200m. Do đó nếu pháo có thể công kích từ tầm 500m đổ lại thì bọn hắn có thể bắn ít nhất là 7-8 lượt.

Một trăm khẩu pháo bắn càn trực diện bày tám lượt đủ phá vỡ mọi loại đội hình chiến thuật kỵ binh lúc này của người Đại Liêu. Cho nên Ngô Khảo Ký ở Liêu Đông lúc này rất nghênh ngang.

Việc hai bên gặp nhau không phải bình thường như trong phim chiến tướng xông lên nói chuyện mặt đối mặt đơn giản như vậy. Nếu không sơ đối phương đột nhiên bạt đao chém ngươi một phát thì có thể thử cách trên a.

Hai bên sứ thần là chạy qua chạy lại để hoàn thành phương án gặp nhau. Cuối cùng thì Ngô Khảo Ký và Gia Luật Ất Tuân mỗi người mang theo năm mạng cùng tiến lên, tuyệt đối không cầm theo cung nỏ cùng trường thương, chỉ được mang theo bên người đoản khí mà thôi.

Tất nhiên trong này vẫn có phong hiểm vì rõ ràng ám khí vẫn có thể được dấu bên trong người mà khó có thể nhìn thấy. Điển hình là bên Ngô Khảo Ký cả đám đều có nỏ đeo tay ẩn núp bên trong tayy áo. Ngô Khảo Ký không điên mà tự cho mình chính nhân quân tử đến mức độ không chuẩn bị gì mà gặp mặt. Còn về chiến giáp thì Ngô Khảo Ký mặc một lớp giáp lưới bên ngoài là Quang Minh Khải giáp phiên bản thép tôi. Đến vả mũ cũng đeo mặt nạ chỉ hở mỗi khe mắt hẹp. Nói chung là muốn chém chết Ngô Khảo Ký thì cần rất nỗ lực. Mà giá trị võ lực của Ngô Khảo Ký thig khỏi phải bàn. Với sức khỏe vô địch cùng nhiều năm luyện tập không ngừng, cho dù đối chiến kiểu võ lâm cao thủ thì hắn không được. Nhưng mặc giáp chiến đấu kiểu quân binh thì thằng ôn này cực bá đạo.

Yên trí lớn Ngô Khảo Ký dẫn theo hai đứa con nhà Hô Luân cộng thêm Ngô Khảo Tước, Trịnh Thành Công cùng Ngô Văn Võ tiến lên. Đây toàn là những tên hảo thủ nhất bên phía Bố Chính rồi. Ba cha con nhà Hô Luân không cần nói, đây là Ngô Khảo Ký đãi cát tìm được vàng, cả ba cha con nhà này dũng mãnh vô song, tuy đầu óc có hơi đơn giản nhưng giá trị võ lực không cần bàn. Thằng cha Hô Luân Bối Đa đã có tuổi cho nên võ công tránh trẻ quyền đầu, mấy thứ xông pha này nên để hai thằng con dáng người như bò tót tiến lên.

Giá trị võ lực của Ngô Khảo Tước thì không cần nói, không cần bàn và cũng không cần khiểm nghiệm. Chỉ cần biết trong quân Bố Chính chưa có thằng nào thắng qua con hàng này là đủ rồi.

Lần này khai thác được thêm một nhân tài võ lực đó là em vợ của Ngô Khảo Tước. Thằng ôn này từ nhỏ đã học võ trên núi Thanh Thành, thân thủ linh hoạt vô cùng, cung mã thành thạo nói chung cũng xếp hạn nhị lưu trong quân bị của Bố Chính. Về phần Ngô Văn Võ cũng có cố gắng nhưng thằng này võ lực chưa đặt được lên mặt bàn so với đám còn lại. Nhưng Ngô Văn Võ được một ưu điểm đó là xả thân. Thằng này nếu có chiến đấu thì 100% sẽ lao lên làm đệm thịt tranh thủ thời gian cho Ngô Khảo Ký. Tấm lòng trung trinh không ai bì kịp.

Đội ngũ Ngô Khảo Ký từ từ lững thững cưỡi chuyên một màu Đại Uyển Bảo Mã kênh kiệu tiến lên.

Đội ngũ năm người cộng một của Gia Luật Ất Tuân cũng không kép về mặt trang sức khôi giáp. Nhưng nói thật chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Khôi giáp và vũ khí của người Đại Liêu qua nhiền trận so găng thì Ngô Khảo Ký biết thừa là trình độ của họ vẫn kém một bậc so với Đại Tống chứ đừng nói là đem so Bố Chính.

Hai bên làm lễ chào hỏi nhau một chút, sau đó Ngô Khảo Ký và Gia Luật Ất Tuân tiến ngựa lên vài bước mà đàm đạo. Nhìn dáng vẻ tự tin của cả hai đủ hiểu hai thằng này khá tự mãn về trình độ võ lực của bản thân.

Gia Luật Ất Tuân không hề quá cao tuổi, hắn chỉ mới bốn mươi đang là lúc tinh mãn nhất của đàn ông. Tên này cũng núp sau một chiếc mũi gang che khuất mặt cho nên không nhìn rõi khuôn mặt. Nhưng có thể nhận định tên này lưng hùm vai gấu eo cọp beo, cũng không phải chỉ là kẻ ăn chơi như sử sách ghi chép a.

“ Không biết điều kiện gì mới khiến Đông Hải Vương thả ra thái tử Đại Liêu đây?” Gia Luật Ất Tuân mở miệng trước, hắn trang một chút mà thôi. Thực tế với sự đối chọi chính trị của hắn và Gia Luật Tuấn thì Gia Luật Ất Tuân ước gì chọc giận được Ngô Khảo Ký để tên này chém bay đầu thái tử Đại Liêu là tốt nhất.

Cho nên cuộc gặp mặt này của Gia Luật Ất Tuân bản chất không phải là ngoại giao đàm phán gì cả mà cố tình phá hủy việc chuộc lại Gia Luật Tuấn thái tử Đại Liêu. Tốt nhất là Gia Luật Tuấn bị giam cầm mãi mãi trong tay Ngô Khảo Ký hay bị giết luôn cũng được. Thậm trí Gia Luật Ất Tuân còn chuẩn bị hậu thủ ngày hôm nay sẽ vờ tấn công Ngô Khảo Ký để khiến hắn nổi giận giết Gia Luật Tuấn.

“ Tể tướng các hạ quá coi thường trí thông minh của người khác rồi. Chúng ta người ngay không nói tiếng lóng. Tránh làm mất thời gian. Muốn thái tử Đại Liêu chết trong tay ta không có cửa. Ngươi không cần phải nhọc công bày binh bố trận làm gì” Ngô Khảo Ký nóng lạnh không ăn, vả thẳng mặt Gia Luật Ất Tuân mà nói.

Ngô Khảo Ký thì có mẹ gì mà ngại hắn đang nắm thế chủ động trong tay.

Gia Luật Ất Tuân giật mình, cách nói của Ngô Khảo Ký hoàn toàn đi ngược lại với sao lộ mà hắn nghĩ trước. Điều này khiến cho vị tể tướng đương thời Đại Liêu bối rối rồi. Thế nhưng hắn vẫn tỏ ra phong độ của một vị tể tướng đương triều Đại Liêu mà đáp lời.

“ Đông Hải Vương điện hạ nói đi đâu rồi, chúng tôi là thần dân Đại Liêu làm sao có thể đại nghịch bất đạo như vậy.”

Ngô Khảo Ký lắc đầu cười đểu, muốn diễn vai tốt sao, ông đây lại không muốn đó.

“ Gia Luật Ất Tuân bớt nói nhảm. Việc ngươi mưu chết Tiêu Quan Âm hoàng hậu Đại Liêu ai chẳng biết. giờ đây ngươi và Gia Luật Tuấn như nước và lửa kẻ sống người chết, bớt ở đó mà mèo khóc chuột. Việc ngươi cho người đầu độc chiến mã của Gia Luật Tuấn ta cũng biết cả…. Nói tóm lại ngày hôm nay ta đến đây để bàn làm ăn. Nếu ngươi không muốn tiếp tục ta có thể thả ngay Gia Luật Tuấn cho bộ hạ của hắn. Nên nhớ bộ hạ của Gia Luật Tuấn đã trả giá cao để ta thả hắn ra a….”

Gia Luật Ất Tuân giận tím mặt, nhưng hắn biết kẻ trước mặt không thể đùa dỡn hoa dạng được cho nên chỉ đành thành thật.

“ Muốn mạng Gia Luật Tuấn ngươi cần bao nhiêu, cho cái giá đi” Gia Luật Ất Tuân lật bàn đánh bài ngửa.

Ngô Khảo Ký cười đều lắc lắc đầu “ Bổn Vương đã nói rồi, không có cửa để Thái tử Đại Liêu chết trong tay ta a. Ta đến đây để bàn chuyện làm ăn khác…”

Gia Luật Ất Tuân muốn nổi giận, không có giết thái tử thì bàn chuyện làm ăn cái rắm à. Nhưng hắn vẫn cố nhịn thêm một chút.

“ Được rồi Đông Hải Vương nói nhanh đi, không cần vòng vo, bản Vương cũng là người bận rộn” Gia Luật Ất Tuân thiếu kiên nhẫn.

Ngô Khảo Ký gật gật đầu, tay chống vào chiến đao cợt nhả mà nói: “ Gia Luật Tuấn ấy mà chắc chắn bản vương sẽ thả hắn ra rồi. Còn chuyện làm ăn ấy mà, bản Vương cho ngươi một lý do chính đáng để giết hắn. Còn việc có nắm được cơ hội hay không đó là việc của ngươi”

“ Lý do gì?” Gia Luật Ất Tuân động lòng. Hắn hạ giọng hỏi nhỏ Ngô Khảo Ký.

“ Nếu như Thái tử Đại Liêu thông đồng bán quốc, muốn mở cổng thành Thẩm Châu đón quân của bản Vương vào thành? Mưu hại chém giết Tể Tướng Vương gia Đại Liêu, mà bằng chứng thì trong tay của ta, có thư tín cùng ấn ký của Gia Luật Tuấn hắn?” Ngô Khảo Ký không nhanh không chậm từ từ từng lời nói ra. Đồng thời Ngô Khảo Ký lấy ra một tấm lụa phía xa xa cách mấy bộ giơ lên cho Gia Luật Ất Tuân nhìn.

Bản lụa thư này cùng ấn tín là thật 100% cho nên Ngô Khảo Ký không cần thiết phải hoa dạng, hắn giơ ngay ngắn vững chãi để Gia Luật Ất Tuân có thể đọc và phân thật giả.

Gia Luật Ất Tuân kích động muốn giơ tay cướp lấy tấm lụa nhưng nhìn vào tay phải của Ngô Khảo Ký đang gõ gõ chiến đao thì chợt dừng lại. Gia Luật Ất Tuân chưa từng hiểu về giá trị võ lực của Ngô Khảo Ký nhưng nhìn trang bị kia, thân hình như gấu lớn kia thì hắn không có đủ tự tin một hai chiêu có thể chém được Ngô Khảo Ký thậm chí hắn còn có cảm giác có thể mình bị chém ngược thì đúng hơn.

“ Giá cả…” Gia Luật Ất Tuân phun ra một hơi trọc khí cố nén nhịn ham muốn và gằn giọng thốt ra hai chữ.

“ Liêu Đông lãnh địa thừa nhận, Vương vị cho em trai ta là Ngô Khảo Ký, một vạn chiến mã thượng đẳng, một vạn thớt da bò thượng cấp..” Ngô Khảo Ký cười cười, hắn nói đơn giản nhưng đầy đủ ý. Nói chuyện với kẻ thông minh không cần nói nhiều.

……………………………..

Đại quân hai bên rút rồi. Cuộc bàn bạc giữa Ngô Khảo Ký và Gia Luật Ất Tuân ra sao thì không ai biết nhưng lúc này Ngô Khảo Ký lại xuất hiện ở Biệt Viện nơi giam giữ Gia Luật Tuấn.

“ Thái tử vẫn khỏe chứ?” Ngô Khảo Ký cười cười mà ngồi xuống một bên thưởng trà ngắm tuyết.

“ Tạ ơn Vương gia quan tâm, Bản thái tử vẫn hảo. Không biết lúc nào ta sẽ được phóng thích đây?” Gia Luật Tuấn điệu thấp mà hỏi, thực sự hắn mất liên lạc với bộ hạ quá lâu mà trở nên nôn nóng lắm rồi.

“ A Hả, sớm thôi. Chỉ cần bản vương nhận được một vạn thượng đẳng chiến mã cùng một vạn thượng đẳng tấm da bò từ Gia Luật Ất Tuân thì thái tử sẽ được thả ngay” Ngô Khảo Ký lơ đãng nhấp một ngụm trà mà trả lời.

Gia Luật Tuấn giật mình ngạc nhiên” Gia Luật Ất Tuân chịu bỏ tiền để Đông Hải Vương thả bản thái tử?”

Quan hệ của Gia Luật Tuấn hắn và Gia Luật Ất Tuân là gì ai ai cũng hiểu. Không thể tin nổi tên kia lại chịu bỏ tiền để Ngô Khảo Ký thả mình. Mặc dù vạn mã vạn da cũng khá đắt đỏ nhưng với thảo nguyên ấy mà những thứ này lại không quá đáng tiền.

Tất nhiên người thảo nguyên không thiếu ngựa da, nhưng Ngô Khảo Ký luôn thiếu a. Hắn là một người phương Nam chính cống, mấy thứ như ngựa hay da tốt là phương Nam luôn thiếu.

“ Không phải là hắn bỏ tiền cứu thái tử. Chẳng qua ta đã bán cái bản thỏa thuận giữa ta và thái tử cho hắn. Từ đó hắn sẽ có lý do để giết ngươi mà không bị Gia Luật Hồng Cơ trách tội a..”

Không thể ngờ nổi Ngô Khảo Ký vậy mà nói thẳng ra như vậy.

“Ngươi…” Gia Luật Tuấn không thể kìm nổi cơn nóng giận nữa rồi mà muốn động thủ cùng Ngô Khảo Ký.

“ Bớt nóng đi, để dành sức đánh nhau với kẻ khác, ngươi thắng không được bản Vương. Yên tâm ta sẽ thả ngươi ngay lúc đưa bản lụa cho Gia Luật Ất Tuân. Đủ thời gian để ngươi tụ tập nhân mã chém hắn cướp lại chứng cứ tư thông với địch quốc của ngươi a” Ngô Khảo Ký cười cười phủi áo đứng lên mà đi.

Gia Luật Tuấn giận tím mặt nắm chặt hai tay nhưng không dám xuất thủ. Hắn nhìn bóng dáng của Ngô Khảo Ký mà rét lạnh. Kẻ này lương tâm độc ác vô cùng và cực kỳ xảo quyệt.

Phải Ngô Khảo Ký ăn cả hai mang, vừa ăn chiến mã của thế lực Gia Luật Tuấn chuộc, vừa ăn chiến mã của Gia Luật Ất Tuân. Đồng thời ép hai kẻ này sống mái với nhau. Một khi hai thằng này đánh lên thì Liêu Đông Ngô Khảo Ký chẳng cần động binh cũng chiếm được.

Đây chính là dương mưu trắng trợn, cả Gia Luật Tuấn và Gia Luật Ất Tuân đều nhìn ra nhưng không thể tránh không thể né. Chỉ có thể nôn tiền cho Ngô Khảo Ký và lao vào chém giết nhau mà thôi. Cuối cùng cả hai tên này chỉ là bàn đạp để anh em nhà Ngô Khảo Ký thượng vi ở Bắc Á mà thôi.

Độc chưa từng có Ngô Khảo Ký, đây là sự trưởng thành thực sự của Ngô Khảo Ký rồi. Bước đầu tiên trên con đường thượng vị giả và là kẻ đánh cờ, trong tay hắn cả Gia Luật Tuấn và Gia Luật Ất Tuân chỉ đáng là những con cờ tầm thường mà thôi.

Con cờ thứ ba đó chính là Tô Thức, Ngô Khảo Ký vuốt vuốt gương mặt biến hóa thái độ một chút để chuẩn bị đối phó con cáo già này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.