Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 117: Chương 117: Chị không ưa con nào từ trên cao nhìn chị




Lại nói về trận chiến ở Tiểu Bình Nguyên Đặng Gia thành.

Chuyện vốn không ai có thể nghĩ đến lại xảy ra, 1000 kỵ binh với 40 chiến tượng lúc này đang nắm thế chủ động trên chiến trường trước một phe đông hơn gấp nhiều lần.

Nhưng nếu ai đó suy nghĩ thật kỹ lại sẽ thấy không hề là chuyện hoang đường hoặc là tự sướng kiểu YY. Đây không phải là một trận dàn chiến vài vạn người. Cũng không phải là một trận đôi công. Nếu so sánh về quy mô nó chỉ là một trận tiểu chiến. Cho nên chiến trường nơi này đặt nặng về mặt chiến thuật cùng tinh nhuệ.

Người Bố Chính lấy khỏe ứng mệt. Ngựa voi, người đều là nghỉ ngơi dưỡng sức trong bóng dâm mát mẻ. Thậm chí chiến giáp của họ cũng mới trang lên trước khi chiến đấu 30 phút mà thôi. Trong khi đó quân Anak Đê đã mệt mỏi và kiệt quệ trong khoảng thời gian dài chuẩn bị doanh trại dưới ánh nắng gay gắt của mùa khô miền Trung.

Thứ đến người Bố Chính có chuẩn bị mà đến, chiến thuật họ đã lên đầy đủ, chi tiết. Người Anak Đê chỉ là vội vàng ứng chiến.

Về tinh nhuệ thì người Anak Đê tinh nhuệ lực lượng voi chiến, còn người Bố Chính tinh nhuệ lại là cả voi chiến lẫn kỵ binh. Voi chiến của Bố Chính tinh nhuệ ở chỗ được trang bị tốt cùng chiến thuật không va chạm trực tiếp. Do đó toàn quân Bố Chính đều là tinh nhuệ nhất khối chiến trường này.

Nói tới kinh nghiệm cùng độ hiểu rõ về nhau thì người Bố Chính không lạ khi chiến đấu cùng voi và hiểu tập tính của chúng. Nhưng người Anak Đê lại mập mờ không hiểu về sức mạnh của kỵ sĩ trên bình nguyên.

Cuối cùng đó chinh là vấn đề sân nhà- sân khách. Người Bố Chính chiến đấu trên đất của họ với tinh thần bảo vệ quê hương, một ý trí sục sôi như hỏa diễm. Người Anak Đê là kẻ được thuê để đến đây chiến đấu, họ chiến đấu vì lợi ích cho nên họ vừa lạ địa hình vừa có sự đắn đo nếu phải chịu hi sinh.

Hết mọi yếu tố tổng hợp lại thì lúc này quân số đông gấp 6 lần của người Anak Đê thực tế đang rơi vào cảnh khó khăn này không hề có một chút nào khó hiểu ( mấy ông thấy YY thì cậu út).

Đám Kỵ binh 500 người do Ngô Khảo Ký lặng lẽ bám theo phía sau đám “ người cưỡi ngựa” Anak Đê mà tiến hành hạ sát bằng nỏ Genoa.

Những người Anak Đê hàng trước của nhóm cưỡi ngựa này đang hăng hái gò mình trên lưng mã để đuổi theo con mồi trước mặt, nhưng họ không biết được phía sau mình đang náo loạn tưng bừng. Đám người cưỡi ngựa của Anak Đê dần thưa thớt. Chuyện này là rất bình thường cho một đoàn kỵ binh bị tỉa dần từ phía sau khi mất cảnh giác. Trong cái khung cảnh náo loạn của chiến trường này, khi ngươi tập trung phóng ngựa về phía trước thì rất khó có thể nghe được âm thanh phía sau lưng vọng đến.

Thế nên trong tích cổ mới có những câu chuyện hài hước như sau, có một vị tướng quân dẫn binh, đến một lúc ông ta bất chợt nhìn lại phía sau lưng thì mới phát hiện mình là một cán “Can Quang tư lệnh”. Không còn một binh sĩ nào phía sau. Điều này là không hề ngoa.

Đến lúc đám người cưỡi ngựa của Anak Đê phát hiện tình hình không đúng thì có đến 1/3 số người của họ đã biến mất. Những con ngựa không có kỵ sĩ đang chơ vơ ngơ ngác trên cánh đồng hoang mờ mịt bụi đất.

Và chính đám ngựa này cũng phần nào cản trở luôn những con voi chiến đang cố sức đuổi theo quân kỵ do Ngô Khảo Ký chỉ huy.

500 người kỵ sĩ tinh nhuệ Bố Chính đang chia làm hai cánh trái phải bám theo đuôi của đám binh sĩ cưỡi ngựa của Anak Đê mà tàn sát không thương tiếc.

Kỵ binh Anak Đê bắt đầu quay xe tỏa các hướng chạy trốn. Họ không điên khùng đến mức giơ lưng cho người Bố Chính làm bia ngắm tập bắn tên.

Quay lại với những cỗ xe đua ferrari đang dẫn đầu đoàn đua Ngô Văn Võ.

Lúc này không hiểu từ đâu có một kỵ sĩ thân trang bị nhẹ thuộc Bố Chính quân quen thuộc tạt vào cánh phải của nhánh kỵ binh mà góp đoàn.

“ Thám tử đây, chỉ huy ở đây là ai… có tin khẩn…” Người kỵ sĩ mới ra nhập đoàn vừa chạy song song vừa la lớn. Nếu ai đó chú ý thì ngựa của tên này còn tuyển hơn cả ngựa của đám kỵ sĩ tinh nhuệ Bố Chính hiện đang trước mặt. hắn lại chỉ trang bị một thân giáp nhẹ cho nên tốc độ phóng ngựa cực nhanh, kỹ thuật phóng ngựa cũng rất điêu luyện.

“ Văn Võ đại nhân ở phía trên….” Một tên tài xế ferrari màu đen vừa lái xe vừa quay đầu hét lớn…

“ Đa tạ…” người thám báo cảm ơn sau đó ra gioi thức ngựa vượt lên, hắn đang lá là xe F1.

“ Tướng quân, phía trước 3 dặm có 50 voi cùng vài trăm kỵ mã đang dùng tốc độ nhanh nhất vọt lại… phía sau 5 dặm là 3-5000 bộ binh..” Thám tử cố gắng nói nhanh nhất và rõ ràng nhất thông tin cho Ngô Văn Võ.

“ Minh bạch, chủ công đang phía sau… Ngươi nói chủ công tránh né ta cắt đuôi bọn sau lưng…” Ngô Văn Võ gào lớn..

“ Đã hiểu” Thám báo lại vẽ thêm một vòng tròn để tiếp nhập vào đoàn kỵ sĩ phía sau của Ngô Khảo Ký.

Cách chỗ này 3 dặm về phía trước đó chính là một đoàn chiến tượng 50 con cùng 500 kỵ binh, đám ngựa này khá tốt, còn to lớn và cơ bắp hơn cả chiến mã của Bố Chính. Đây là đội quân của Chế Bì La Ma đến ứng cứu người Anak Đê.

Mặc dù có mâu thuẫn, nhưng đạo lý môi hở răng lạnh ai cũng hiểu, đội quân này vốn dĩ muốn quan chiến chờ cho Anak Đê ăn chút thiệt thòi thì xuất hiện giải nguy. Nhưng tình thế biến chuyển quá nhanh khiên cho họ không thể không tham chiến. Nếu không giúp đỡ thì toàn quân Anak Đê có lẽ sẽ chịu tổn thương nặng nề. Đến lúc đó thì người Chiêm cũng chẳng có gì là thoải mái cả.

Cho nên Chế Bì La Ma bắt buộc phải cho Voi chiến và kỵ binh xông nhanh về trước ứng cứu, bộ binh bị tụt lại phía sau. Đám kỵ binh này lại không thể quá gần Chiến tượng, đây chính là chiến mã của người Tống viện trợ cho họ, khỏe, sức bật siêu cường, to lớn, tải trọng mạnh chỉ là không quá dai sức và đỏng đảnh với thức ăn. Đám ngựa này có yếu điểm chết người là sợ Voi và trong thời gian ngắn chưa thích nghi được với việc chiến đấu quá gần chiến tượng.

Đúng lúc này một thám báo lao đến trước mặt Chế Bì La Ma mà báo cáo:

“ Bẩn vương gia.Một nhánh kỵ binh vài trăm người Việt đã tránh chúng ta mà chạy về hướng Tây. Voi và ngựa của người Anak Đê đã không đuổi theo nữa và dừng lại phía trước, bụi mờ mịt nên tình hình cụ thể không rõ.”

Chế Bì La Ma đứng trước lựa chọn khó khăn, đuổi theo mấy trăm kỵ Bố Chính hay hội quân cùng người Anak Đê trước mặt.

“ Tiến về phía trước, trước hết hội quân cùng người Anak Đê” Hắn làm ra quyết định. Quân Chiêm tới đây để giải vây khốn, trước hết không thể vì mấy trăm kỵ mà bị đánh lạc hướng. Hội họp cùng quân Anak Đê mới là ưu tiên hàng đầu.

Quay trở lại thời gian năm phút trước đây ở toán kỵ binh của Ngô Văn Võ.

Ngô Văn Võ giơ lên còi lệnh trong mồm mà 2 ngắn một dài thổi ba lượt. Các kỵ binh trong toán quân vội vàng chăm chú nhìn về phía trước. Một lá tiểu kỳ tam giác màu vàng từ cánh tay của Ngô Văn Võ giơ lên cao…

“ Đô 1 đô 1….”

“ Đô 1 …Đô 1 mau hạ tốc độ”

“ Đô 1 tụt lại”

Sau khi nhìn thấy tiểu kỳ màu sắc, các kỵ binh trong toán này còn hô to truyền nhau để tránh cho một số người quá xa không thể nhìn rõ mà hành động.

Một toán kỵ binh thả nhẹ tốc độ mà dần tụt lại. Họ chinh là đô một trong tiếng hô của mọi người đồng đội. Đủ 100 người không hơn không kém..

Đám người này được huấn luyên cực kỳ tinh xảo, ngay lập tức đã phân thành 5 đội khác nhau mỗi đội 20 kỵ xếp thành hàng ngang phi về khía trước.

Đội trưởng của đội ngũ đang phóng ngựa ở cuối cùng hô lớn “ Đội 1 Đô 1 thả…”

…xẹt…lạch cạnh…. rào rào…

Cả đám người Đội một Đô một giật mạnh sợi dây đã chuẩn bị trong tay sau đó quay xe về phương Tây.

“ Đội hai Đô một thả..”

“ Đội ba Đô một thả..”

Cứ như vậy lần lượt năm đội thực hiện nhiệm vụ rồi cắm đầu lao về phương Tây bám theo đội hình chính.

Đám người này đang làm gì?

Dĩ nhiên là cắt đuôi bọn đang đua xe bám phía sau. Mà trên đường đua muốn cắt đuôi bọn đuổi bám thì các nào nhanh nhất hiệu quả nhất. Theo phim Mỹ thì cầm 10-15 phút lạng lách đánh võng sau đó bay xe như chim cuối cùng là nhờ xe tải, hay tàu hỏa chắng đường rồi thoát… mô tuyp chung là vậy. Còn phim tàu khựa thì thường không có đuổi bắt bàng xe ô tô mà là các cao thủ bay lượn nóc nhà sau đó vù cái nhảy qua một bức tường rất cao và thoát… 80-90% các phim không khác. Mẹ kiếp cách nhanh nhất thì không làm toàn phải làm cách khó. Vì làm cách nhanh nhất lấy gì cho khán giả xem, đạo diễn cãi. Cách nhanh nhất cắt đuôi người bám theo là dải đinh, giải thật nhiều đinh.

Đám người Đội 1 Đô 1 này giật mạnh dây nút buộc để thả túi đinh treo hai bên hông ngựa ở phía sau. Thứ này không quá nhiều, mỗ túi 30 đinh, không nặng, không vướng không quá ảnh hưởng kỵ sĩ. Nhưng hiệu quả thì vô cùng vô cùng khủng khiếp. Nó có thể tác động lên mọi thứ phía sau, từ Kia moning cho đến xe tải hay chạy bộ. Nếu nổ lốp thì nghỉ chơi. Có lẽ phải nói thầm với mấy thằng cướp ngân hàng ở Mỹ “ quê anh có độc chiêu đinh tặc”. Cac chú cướp ngân hàng này toàn nghĩ tới kèo khó, hãy thử đơn giản hóa một lần công tác chạy trốn?

Nói về Ngô Khảo Ký khi nghe được thông tin phía trước Ngô Văn Võ chuẩn bị cắt đuôi vì bị chặn đầu. Chùm cuối tái mặt đưa còi lên thổi liên hồi, cả dám quân bỏ qua bắn giết kỵ binh Anak Đê mà cúp đuôi vòng phải chạy lẹ về hướng tây.

Hai mươi tượng binh của ngường Anak Đê vẫn ì ạch đuổi theo đám Ngô Khảo Ký không tha.

Thật Ngô Khảo Ký không thể tin nổi người Anak Đê lấy đâu tự tin mà nghĩ rằng 20 tượng ăn chắc 500 kỵ của hắn. Ngô Khảo Ký chưa quay lại đánh trả vì chưa có co hội thích hợp mà thôi…. Hắn thúc ngựa dẫn quân ào ào tăng tốc về phía Tây…

“ Phân ra mấy người tìm tung tích của Ngô Văn Võ nói bọn chúng tụ quân cũng chúng ta tấn công đám bộ binh phía sau” Ngô Khảo Ký ra lệnh cho mấy thám báo.

Hắn đã nhận được rồi có một chi mấy ngàn bộ binh đang bị tụt hậu từ hướng Đặng gia thành, đây mói là miếng mồi ngon của người Bố Chính. Ngô Khảo Ký lúc này mới ý thức được sự cường đại của kỵ binh nếu được đào tạo bài bản và chuyên nghiệp. Tới lui như gió muốn đánh thì đánh muốn đi thì đi. Muốn công vào đâu thì công vào đó. Chỉ cần thám báo không tuyệt không bị bao vây tứ phía thì Kỵ Binh trên bình nguyên là vua chiên trường.

Thử hỏi sao người Tống đông dân vãi chưởng mà đập nhau không lại người Liêu chỉ có 7 triệu người. Căn bản chỉ làm bia cho người ta tập bắn trên bình nguyên mà thôi.

Khối chiến trường gần sông Cổn. Không thể hiểu nổ tại sao người Anak Đê có thể ngây thơ đến độ dùng toàn lực đi đuổi 40 con voi. Điều này Ngô Khảo Ký không thể lý giải.

Nhưng nếu hỏi người Anak Đê họ sẽ trả lời “ Ở chỗ tao voi chính là xương sống của một đội quân, diệt voi rồi thức là đối phương thua trận…”. Tổ cha cái lý thuyết vớ vẩn.

Lúc này sau 3 km đuổi nhau tốc độ cao thì voi cả hai bên đều mệt mỏi, tốc độ hàng xuống chỉ còn 15km giờ. Bộ Binh thì đã bị tụt phía sau tầm 500-600m và mệt đến không thể lê bước.

Gaurendraksmi ý thức được mọi việc không hề ổn chút nào. Nàng hạ lệnh ngừng truy đuổi đám 40 voi trước mặt mà quay lại hội binh cùng bộ binh Anak Đê. Một quyết định sáng suốt vô cùng và cứu được nàng một bàn thua sát ván.

Vì ngay lúc này, Từ Huy đã dẫn theo 1400 kinh kị binh áp sát phía sau đội hình bộ binh của người Anak Đê mà bắn tên như mưa. Bộ binh Anak Đê mệt mỏi, kinh hãi đứng co ro dùng kiên mây che chắn, họ muốn chạy trốn nhưng chạy không nổi vì quá mệt. Họ muốn dương cung đánh trả nhưng dương không nổi cung tên.. Bộ Binh Anak Đê đứng trước bờ vực tan rã.

Gaurendraksmi dẫn 60 tượng binh trở về đúng lúc xua đuổi đám kinh kị binh của người Bố Chính ra xa.

Không phải kinh kị binh đánh không lại 60 voi chiến đã mệt ngất ngây này. Mà là các kinh kỵ binh chủ yếu là nữ binh chưa có kinh nghiệm tác chiến thực tế nhiều. Nếu xung phong liều chết sợ rằng tổn thất quá nhiều.

Quân kinh kị binh Bố Chính dừng lại ở xa xa 200m lom lom rình rập đám người Anak Đê trước mặt chờ đợi thời cơ.

Từ Huy mở bao da bên lưng móc ra một cặp kính mắt thủy tinh gọn bằng bạc khá xinh đẹp. Mỗi tội cặp kinh này quá giày vì cong nghệ không đủ để ép mỏng.

Kính này đã qua cả nhàn lần ép thủy tinh thử đi thử lại mới tìm được một đôi ưng ý nhất, ảnh không quá méo, đeo không quá nhức mắt. Nhưng không thể đeo lâu. Chỉ đeo 5-10 phút và đeo lúc không di chuyển mà thôi.

Thông qua mắt kính Từ Huy nhìn thấy chủ tướng của đối phương, không ngờ cũng là một nữ nhân, khá trẻ tuổi, nhìn cũng xinh đẹp mặp dù da ngăm đen. Điểm quan trọng nà nàng ngồi trên voi cao hơn Từ Huy. Từ Huy không ưa rồi..

Trên chiến trường hai đạo quân do hai nữ thủ lãnh chỉ đạo và cả hai đã tìm ta nhau trong đám đông.

Đơn giản vì Gaurendraksmi ngồi trên chiến tượng cao nhất. Lọng dát vàng, thân thể mặc giáp cũng dát vàng cầu kỳ và nổi bật.

Phía bên này Từ Huy cưỡi ngựa cao lớn nhất mặc gấm áo bào hoa văn họa tiết cầu kỳ giữa một đám áo lụa hai lớp, và nàng duy nhất người đeo mặt nạ chỉ vừa mơi tháo ra để đeo kính nhìn mà thôi.

“ Chị không ưa con nào từ trên cao nhìn chị” Đây là suy nghĩ duy nhất của Từ Huy lúc này..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.