Chiến tranh đang lúc hừng hực khí thế khắp nơi trên mảnh đất nhỏ bé Bố Chính này. Nhưng tại chính ngay trung tâm của Bố Chính thì khung cảnh vẫn khá bình yên.
Công nhân đi làm vẫn đi làm.
Kẻ chợ buôn bán vẫn buôn bán.
Thậm chí nông dân có nhiệm vụ ươm mạ cho vụ Mùa cả châu cũng tất bật công việc của mình.
Trẻ em vẫn cắp sách tới trường…
“ Cha tau hôm qua giết bảy tên giặc ni..” Một thằng bé đang rảo bước trên nền đường lát gạch nơi “thủ đô” Hắc Thành khoe khoang.
“ Răng mà mi biết” Một đứa khác mặc quần áo tươm tất có cả dép gỗ dây da, xem ra gia đình khá giả hỏi.
“ Mạ tau sáng sớm hôm qua có qua bên kia sông làm đất, mạ tau gặp cha tau nên biết hỉ, mạ tau tối qua về kể tau nghe.” Đứa bé áo vải nâu sạch sẽ gọn gàng rung rinh cái túi trong tay mà nói.
“ Ba tôi sáng nay lên đường qua bờ nam, nghe nói ra quan đánh giặc, ba tôi là Kỵ binh…” Một đứa trẻ ăn mặc thực sự nổi bật trong nhóm nói chuyện.
“ Kỵ binh thật oai phong, lớn lên tau cũng muốn làm kỵ binh” tên áo nâu nói chuyện.
“ Ừ phải cố gắng học nhiều lắm mới được làm cận vệ quân, thày giáo có dạy” Đứa bé ăn mặc nổi bật lên tiếng.
“ A bên kia có bán kẹo, hôm nay ta khao… tất cả cùng lên” tên nhóc con có bộ quần áo nổi bật nhất nhóm hô lên, tên này chắc chắn nhà rất khá.
Cả đám trẻ nhao nhao đến quầy kẹo bán dong đang đẩy dọc đường, nếu có người hiện đại nào xuất hiện nơi này chắc phải trợn mắt há mồm vì nó quá liên tưởng tới thời hiện đại.
Sản xuất đường, nấu mạch nha, sản xuất kẹo đó chính là công lao của Từ Huy, Ngô Khảo Ký không biết đến mấy thứ này. Ngay cả việc đường hắn dùng hằng ngày hắn không biết từ đâu ra thì làm sao hắn hiểu nổi những thứ này.
Thời này đường hạt, hay muối ngọt là độc quyền của Ấn Độ và Trung Quốc, mặc dù cây mía xuất phát điểm là từ Đông Nam Á (Humbert, 1963) sau đó mới truyền tới tiểu lục địa Ấn Độ. Người Ấn Độ nghiên cứu cách tạo ra đường (Thế kỷ thứ 5) sau đó dạy lại người Trung quốc ở thế kỷ thứ 7 ( Đường Thái Tông). Và người Trung Quốc vẫn coi đó là bí mật đối với các nước khu vực, cho đến này Đại Việt vẫn phải nhập đường đắt đỏ từ Tống cho dù… Đại Việt chẳng thiếu mía.
Ngô Khảo Ký không để ý thứ này nhưng Từ Huy vẫn có thiên tính bếp núc của phụ nữ, nàng biết được chuyện này thì làm luôn mấy dây truyền sản suất đường mía, dạy người luôn cách làm mạch nha, cuối cùng là làm luôn cả kẹo đường mạch nha cùng các sản phẩm linh tinh khác.
Trong dan gian danh tiếng của Từ Huy khá tốt sau khi nàng chủ động truyền bá phương pháp chế đường bằng phương pháp ly tâm cho dân chúng. Phương pháp này chỉ cần thợ một chế một máy quay ly tâm bằng tay là đủ. Dân chúng rất nhanh học được.
Chính vì lý do này mà ở Bố Chính không đắt, vì cây mía cũng chẳng yêu cầu gì cao, đất đồi khô hạn một chút vẫn chịu được. Năm nay lúa mất mùa nhưng mía vẫn khá ok cho nên. E hèm trẻ em Bố Chính không biểu tình phản đối chính phủ bất công.
………………………
Trở lại với tiểu bình nguyên Đặng gia nơi trận chiến khốc liệt sống còn giữa lực lượng tinh nhuệ nhất của Bố Chính và đại lượng quân Anak Đê.
Ngô Khảo Ký không thể tin nổi vào mắt mình, hắn 500 kỵ binh đứng sờ sờ nơi này, phơi nắng, uống gió Lào mà quân địch coi như bọn hắn là vô hình.
Một đám đuổi theo nửa kị binh lúc đầu của Ngô Văn Võ, một đám khác thì hùng hổ xông đến nơi 40 chiến tượng Bố Chính. Trong mắt họ 500 kỵ binh Ngô Khảo Ký lãnh đạo không đáng so sánh cùng 40 chiến tượng sao?
Bọn họ đã từng thực sự chiến đấu cùng chân chính kỵ binh? Bọn họ có hiểu được kỵ binh trên bình nguyên có bao nhiêu đáng sợ?
Ngô Khảo Ký đoán đúng, người Anak Đê chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu với chân chính một lực lượng kỵ binh chuyên nghiệp nơi bình nguyên. Kỵ binh trong mắt người Anak Đê chính là một bộ phận phụ binh cho Tượng binh, có chức năng hỗ trợ Tượng Binh. Anak Đê mang ra 1000 kỵ binh đó chỉ là binh sĩ cưỡi ngựa mà không thể gọi là kỵ sĩ.
Trên vùng đất Tây Nguyên mà bọn họ sinh hoạt làm gì có điểm nào thích hợp cho Kỵ binh số lượng lớn sinh hoạt? Cho nên họ thực tế không có một chút nào ý thức về độ nguy hiểm của một chi kỵ binh được huấn luyện bài bản.
“ Đuổi theo” Ngô Khảo Ký giơ tay phất lên rồi thúc ngựa xông về phía trước.
Đám kỵ sĩ Bố Chính hây a ầm ầm thúc ngựa lao đi.
Đến lúc này thì đám Tượng binh đang truy đuổi voi thần của Bố Chính mới phát hiện có điểm không đúng.
Gaurendraksmi trên một chiến tượng to lớn nhất gào thét gì đó bằng tiếng Anak Đê, ngay lập tức có 20 tượng binh tác ra cánh phải đuổi theo nhánh kị binh của Ngô Khảo Ký.
Ngô Khảo Ký quay lại phía sau ngắm nhìn người con gái là thủ lãnh của đối phương mà cười đểu rồi đón mặt nạ lại. Thúc ngựa lao nhanh hơn.
Lấy voi đuổi ngựa đúng là chuyện nực cười nhất là khoảng cách lên tới 200-300m. Voi và ngựa của người Anak Đê thì Ngô Khảo Ký chứng kiến rồi tốc độ ngang ngang nhau. Nhưng ngựa của Bố Chính há là đánh đồng cùng đám ngựa tồi của người Anak Đê. Đầu tiên ngựa người H’Mong tốt hơn ngựa Thái, Mà Ngựa Bắc Hà tốt hơn Ngựa H’Mong nguyên bản. Trong khi đó ngựa của Bố Chính là ngựa Chiến tuyển từ đám ngựa Bắc Hà. Có thể nói trên đường đua này người Bố Chính đang lái xe Ferrari còn người Anak Đê đang lái xe Kia Moring. Thử hỏi có thể đuổi được?
Lúc này nếu có máy bay từ trên cao nhìn xống sẽ thấy đám người Ngô Văn Vũ đang vẽ một cánh cung đường chạy, lết theo họ không bỏ là 20 voi cungg 1000 kỵ mã. Và nhánh kỵ binh của Ngô Khảo Ký dang vẽ một đường dây cung thẳng tắp đón đầu đám người trên. Trong khi đó phía hơi lệch trái cách 200m có 20 chiến tượng đang hùng hục dùng tốc độ 35km/ giờ đuổi theo Ngô Khảo Ký.
Voi của Bố Chính và voi của Anak Đê không khác nhau về giống nòi, nhưng voi của Anak Đê đều hơn và toàn là voi tuyển nhất, vì họ có nhiều voi để tuyển nên chất lượng lựa chọn voi chiến sẽ cao hơn. Đó là điều hiển nhiên.
Nhưng voi của người Bố Chính lại chở nhẹ hơn tổng trọng lượng là 2 người cùng 80kg giáp cùng một bộ yên + Ballista 60kg. Trong khi đó Voi của người Anak Đê mang tới 5 cung thủ, 1 nài tượng và mây sọt trên người khá vướng víu và nặng hơn đôi chút, cho nên trong thời gian ngắn tốc độ là ngang nhau.
Nhưng nài tượng Bố Chính cố tình hơi thả chậm tốc độ để đàn voi của người Anak Đê có thể bám theo khoảng cách 100 đến hơn 100m.
Trong khoảng cách này các xạ thủ của người Việt sẽ dễ dàng hơn xạ kích. Và cung tên của người Anak Đê không thể nào với tới được.
Quá trình vừa chạy nhanh vừa rung xóc quả thật muốn bắn trúng mục tiêu chỉ có thể là … dựa nhiều may mắn. Nhưng bắn nhiều chắc chắn sẽ trúng, không trúng voi cũng chúng đám bộ binh đang đuổi theo.
Voi Bố Chính cũng vẽ một đường cong chạy về hướng Tây Nam.
Bám theo họ vẫn là tầm 60 chiến tượng và 5000 bộ binh Anak Đê. Người Anak Đê chạy bộ khá là trâu bò.
Những mũi tên thô to như hai ngón tay cái vẫn đều đặn từ các xạ thủ Ballista phóng vèo vèo về đám quân sĩ đang còng mình đuổi theo họ phía sau. Nhưng những mũi tên này chưa hạ gục hẳn một con voi nào của đôi phương. Nhưng có một số chiến tượng của người Anak Đê đã bị thương khá nặng và không thể truy đuổi. Số lượng voi chiến của người Anak Đê giảm dần theo thời gian, và cũng có không ít bộ binh của họ trúng tên mà ngã xuống. Voi trúng tên từ Ballista chưa chắc chết ngay, nhưng người trúng tên Ballista thì chắc chắn lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.
Từ xa cách 3km lầu các tầng 2 cao 20m của Đồ Chiêm Quan tất cả chiến sự đã rơi vào mắt Đinh Quý, trong tay hắn là ống nhòm x2 méo mó hình ảnh nhưng cũng đủ để quan sát tình tình cách đó 3km.
“ Thổi tù và ra lệnh cho kỵ binh xuất quân..” Đinh Quý ra lệnh cho một tên sương binh thân tín bên cạnh.
Tiếng tù và vang vọng khắp tòa hùng quan này. Từ trong thành một chi kỵ binh ầm ầm xuất kích.
Bố chính còn đâu kỵ binh nữa? từ trên trời rơi xuống?
Đây chính là 1400 kinh kỵ binh của Bố Chính, bao gồm 400 thiên tử quân dự bị đã trở thành thân binh của Từ Huy. 1000 nữ kỵ binh luyện tập cưỡi ngựa chỉ mới 6 tháng trời. Và tất cả đều là ngựa Bắc Hà bị thải loại sau khi lựa chọn cho chi Kỵ Binh chân chính tinh nhuệ.
Đám quân này cũng được trang bị đầu đủ gần giống như Kỵ binh tinh nhuệ Bố Chính nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy khác biệt vô cùng. Giáp lưới Lorica Hamata của họ được làm bằng sợi thép mỏng hơn nhiều để giảm trọng lượng tới mức mà đám ngựa này hoạt động tốt. Bản thân họ cũng chỉ là khoác áo khoác vải thô có giá thành rẻ hơn. Khả năng cách nhiệt sẽ giảm đi đôi chút.
Trang bị của đám này cũng có trường thương gắn bên gá thép ở yên ngựa, kiếm cong như người Mông cổ tiện chiến đấu trên ngựa, khiên tròng nhỏ sau lưng, và cũng có Nỏ Genoa mở gập nạp đạn. Nhưng nỏ này không có trợ lực do chế tạo trợ lực thực tốn thời gian. Cánh nỏ chỉ là bình thường do đó nỏ này yếu hơn của quân tinh nhuệ rất nhiều. Cho nên để tăng tầm xa thì chỉ có cách sử dụng mũi tên nhẹ hơn. Sức xuyên giáp là yếu. Nhưng mũi tên cũng đạt được đến tầm xa 40m khoảng cách.
Từ Huy cũng xuất hiện trong đám quân này, Ngô Khảo Ký mặc dù cực lo lắng nhưng không thể nào thuyết phục được nàng cho nên hắn an bài hơn chục cận vệ quân luôn theo sát cùng ngăn cản nàng tiến vào sát chiến trường. Nàng phóng ngựa theo làm người quan chiến được rồi.
Ở Đại Việt có truyền thống cực kỳ cực kỳ khác biệt với Tống quốc. Nơi này chủ tướng không chỉ ngồi trong lều trướng mà ra lệnh chỉ huy. Đúng là tướng quân nên dùng cái đầu của mình để quyến đoán xa trường ngoài ngàn dặm. Nhưng ở Đại Việt nếu chủ tướng không xuất chiến cùng binh sĩ sẽ không nhận được sự tôn trọng. Binh sĩ không cần ngươi tuyến đầu sông pha liều chết, nhưng thân làm tướng ngươi không thể trốn trong lều trại cả ngày.
Ở Đại việt truyền thống võ đạo là vậy, Tướng quân bỏ binh sĩ mà chạy sẽ không được tôn trọng. Ý nói ở đây là lén lút mà chạy, nếu đường đường chính chinh quân sĩ sẵn sàng liều chết bảo hộ ngươi an toàn trốn, thậm trí đoạn hậu hi sinh cũng không sao. Nhưng nếu ngươi âm thầm bỏ trốn khỏi chiến trường sau này người tướng quân đó đừng hòng ngẩng mặt lên nhìn người.
Điều thứ hai ở Đại Việt khác biệt đó chính là, muốn thắng được tôn trọng của quân sĩ thì hãy cùng sát cánh với họ, quân sĩ sẽ không bao giờ để ngươi chụi tổn thương, họ sẽ liều chết bảo vệ ngươi. Nhưng nếu ngươi ẩn núp ở nhà mà ra lệnh, đừng mong nhận được ủng hộ từ quân sĩ.
Đây là thiết luật của người Việt, vì thế việc Vua Chú người Việt thân chinh khắp trốn là chuyện quá bình thường. Còn với người Hán, vua ra khỏi cung còn là đại sự đừng nói thân chinh chiến trường.
Cho nên Ngô Khảo Ký không thể cản được Từ Huy trong chuyện này. Nàng, xuất chiến.
1400 kinh kị binh Bố Chính âm thầm xuất hiện nơi chiến trường, nhằm thẳng một phương hướng mà lao đi.
Trong khi đó một mặt khác của chiến trường các cỗ xe ferrari đã đuổi kịp kia morning và mấy chiếc xe tải tốc độ chậm.
Không do dự, không thương sót Kỵ binh Bố Chính nhả đạn.. à không bắn tên.
Lần này bắn tên là khá dễ, chỉ cần cầm nỏ dương về phía trước bắn liền thành.
“ Ngô Tuất, ngươi phóng nhanh lên báo cho Văn Võ biến chúng ta đang bám theo sau đám này” Ngô Khảo Ký hét lớn ra lệnh với một thân binh bên cạnh. Con mẹ nó Ngô Văn Võ đang giữ một đại sát khí, vớ va vớ vẩn hắn không biết Ngô Khảo Ký đuổi theo mà tung ra đến thì thật vỡ mồm.
Người Thân binh kia gật đầu làm thủ thế rồi dắt chiến nỏ vào túi da một bên yên ngựa sau đó không tiếc sức ngựa ra gioi phóng vọt lên phía trước.. Ferrarri đạp hết ga sẽ nhanh hết xăng.
Lại nói về đám nữ binh cùng thân binh của Từ Huy, họ thực chất là tân binh chính gốc, do đó được giao nhiệm vụ nhẹ nhàng kém nguy hiểm nhất. Đó là bám theo sau chiến trường để thu dọn.
Lúc này ngàn bốn ngàn người lụa đỏ áo khoác như một con Hồng Long lao vào chiến trường mù mịt. Mục tiêu của họ đuổi theo là đám bộ binh cùng số lượng lớn Chiến tượng đang chơi cút bắt phía tước, khoảng cách tầm 2km.
Chiến mã mà kinh kị binh Bố Chĩnh cỡi nói là chiến mã thải loại, nhưng… nó có hai từ chiến mã làm tên. Tức đây là loại ngựa chưa đủ trong dòng Chiến mã, nhưng nhất quyết nó phải tốt hơn ngựa thồ.
Trọng lượng mang theo thì đám này không thể bằng được Chiến mã xịn mà đám Ngô Khảo Ký đang dùng, nhưng vì chiến giáp đã giảm trọng lượng 1/3 cho nên chúng hoàn toàn có thể chịu được. Thêm vào đó thể trọng của nữ binh luôn thấp hơn nam binh 10kg do đó thực tế đám kỵ binh này chạy không hề chậm.
Trên đường đi họ gặp được một vài con voi bị thương mắc kẹt trở lại. Đám nam binh thân quân của Từ Huy để cho các nữ binh làm quen bắt giết.
Những con voi bị thương không di chuyển nổi bị đám nữ binh phóng ngựa vây quanh mà bắn, tất nhiên họ chẳng bắn voi làm gì cho mệt. Chỉ một lát mấy chiếc xe tải trở thành không người lái và đứng bất động trên cánh đồng hoang chết chóc, số phận của những con voi này không rõ.
Đám nữ binh này dần dần quen với mùi vị của chiến trường mà nhao nhao thúc ngựa xông lên phía trước. Voi bị thương tụt hậu, bắn nài tượng thành nhím, người chạy bộ mệt tụt hậu… một thương xuyên người hoặc cũng là mũi tên găm đầy thân. Nói chung những bộ binh lạc lại phía sau là những người quá mệt mỏi vì cuộc chạy đua, họ không còn sức kháng cự.
Đây là một cuộc chiến kỳ lạ vô cùng, là một cuộc chiến của chiến thuật kỵ binh mông cổ được sử dụng trên cả voi và ngựa. Và nó thành công hoàn hảo vì người Anak Đê thực tế hoàn toàn không hề có chút kinh nghiệm nào với chiến thuật này.