Hôm nay Ngô Khảo Ký cũng không có mặc chiến giáp Quang Minh Khải chế thức của Đại Việt. Thực tế tầm cỡ như Ngô Khảo Ký đã không cần tự mình dẫn binh xung trận. Hắn chính là đầu não của quân Bố Chính, trong trường hợp Ngô Khảo Ký muốn tự mình lên trận tiền cũng bị thân binh trói mẹ lại vứt về phía sau.
Đơn giản một điều đối với sĩ quan của Bố Chính thì Ngô Khảo Ký chính là đại thụ, là cần câu cơm, Ngô Khảo Ký còn tại thì bọn họ gia đình, vợ con, cha mẹ mới có chỗ dựa. Ngô Khảo Ký đổ xống thì Bố Chính tan đàn xẻ ngé ngay. Và nếu Triều đình Đại Việt thu hồi Bố Chính tất nhiên sẽ có một cuộc thanh trừng thay thế các nhân vật chỉ huy ở đây. Cho nên an nguy của Ngô Khảo Ký là quan trọng hơn tính mạng của bọn họ. Bọn họ chấp nhận chết nhưng Ngô Khảo Ký thì bọn họ không thể để cho có bất kỳ tổn thương nào.
Điều này có thể nói là lòng trung thành nhưng không thiếu một phần lợi ích. Đơn giản vì đám người kia bị cột chặt lợi ích cùng Ngô Khảo Ký cho nên họ có thể chết trận nhưng tin chắc gia đình vẫn được chu cấp an toàn. Nhưng nếu Ngô Khảo Ký bị tổn thương thì không những tương lai của họ mờ mịt mà ngay cả gia đình con cái những ngày tháng tươi đẹp cũng đi xa.
Cho nên những ngày này là chuỗi ngày cá ướp muối của Ngô Khảo Ký, hết ăn lại nằm, không thì luyện đao một chút, bắn tên một chút mài luyện tay nghề võ tướng. Nhưng cũng nhàm chán vì luyện xong cũng không có chỗ để dùng.
Ngô Khảo Ký ngồi đó thân hình như đại hùng bi ( gấu lớn), tuy rằng thằng này ăn mặc quần áo gấm lụa nho nhã lịch thiệp nhưng làm sao dấu nổi thân hình bưu hãn đặc hữu của hắn. Có thể nói gương mặt của Ngô Khảo Ký soái ca, đầy vẻ nhã nhặn, nhưng cái thân hình kia mặc vào quần áo nhung lụa gấm vóc nhìn hơi quá khập khiễng, hắn thích hợp hơn với quân phục giáp mão chỉnh tề của quân nhân.
Thực tế Ngô Khảo Ký không để ý vẻ bề ngoài, hắn cũng không mang theo thị nữ phục dịch cho bản thân trong quân thế nên tên này thực tế phong cách ăn mặc toàn là do mấy tên quân sĩ quang côn trong binh chuẩn bị. Tiêu chuẩn cái đẹp của bọn quân sĩ thì mọi người biết rồi, càng bưu hãn càng đẹp mắt. Cho nên khí chất quân nhân của Ngô Khảo Ký kể cả ăn mặc kiểu gì cũng chẳng thế che dấu nổi.
Mà bản thân Ngô Khảo Ký cũng không muốn mình nho nhã làm gì, hắn không nhất thiết phải làm điều đó. Đến tóc Ngô Khảo Ký còn cắt ngắn ngủn để thoải mái thì hắn chú ý gì đây đến vẻ bề ngoài cơ chứ.
Tô Thức tiến vào lâu thuyền việc đầu tiên là nhìn thấy Ngô Khảo Ký mà giật mình đánh giá.
“ Trẻ tuổi, nhưng khí chất thượng vị giả không lẫn vào đâu, gương mặt thanh kỳ nhưng không giận mà uy. Kẻ này chỉ ngồi đó với đôi mắt nhìn lơ đãng đã khiến cho khí thế của ta hạ đi ba phần” Tô Thức thầm nhủ trong lòng.
Nhưng là một đại nho đương thời với hàm dưỡng tu luyện bao năm Tô Thức rất nhanh lấy lại được phong độ của bản thân.
“ Tại hạ Tô Thức tự Trọng Hòa, Thị Lang Đồng Tri Xu Mật Viện Đại Tống Quốc ra mắt Ngô đại tướng quân” Tô Thức nhẹ nhàng như gió xuân cười nói đứng đó chắp tay làm một cái lễ đúng quy chuẩn của sứ thần, không kiêu không nịnh.
“ Hóa ra là Tô Đại Học Sĩ, kính ngưỡng đại danh đã lâu. Bổn tướng chính là Ngô Khảo Ký tự Từ Liêm. Tân Bình Hầu tước Đại Việt Quốc”
Ngô Khảo Ký cũng không nhanh không chậm, không vội không gấp từ từ đứng lên đáp lễ. Nói chung Ngô Khảo Ký vẫn có sự kính trọng nhất định cho những người học thức cổ nhân này. Cũng chẳng quan trọng họ thuốc Việt hay Tống, địch hay bạn. Những người được coi là chân chính học sĩ đó chính là những người xây dựng nên văn minh nhân loại nói chung, đáng được tôn trọng.
Tự của Ngô Khảo Ký tên Từ Liêm được chính Lý Thường Kiệt ban cho, Ngô Khảo Ký dĩ nhiên ưng ý với cái tên này. Dẫu sao thì ý nghĩa của tên chữ này không tệ chút nào, nhưng nói thật Ngô Khảo Ký không hiểu tại sao Lý Thường Kiệt ban tên chữ này cho hắn. Vì nói thật hai chữ Từ Liêm có thể hợp với bất kỳ ai nhưng khó mà hợp với Ngô Khảo Ký cho được.
“Từ” có nghĩa là người trên thương yêu người dưới hay tình thương chung, “Từ” ở đây trong chữ nhân từ mà không phải trong chữ từ bỏ; còn “Liêm” có nghĩa là trong sạch, ngay thẳng, không tham của người khác. OK, “ Từ “ trong nghĩa người trên thương yêu người dưới Ngô Khảo Ký chấp nhận, hắn thành tâm đối xử thuộc hạ, điều này ai cũng biết. Nhưng nếu nói Ngô Khảo Ký hoàn toàn nhân từ thì khó nói. Ngô Khảo Ký lúc này đã làm quá nhiều chuyện không thể dùng nhân từ để định tính.
“Liêm” trong liêm khiết trong sạch thì… mọi người tự đánh giá sẽ hiểu.
“ Từ Liêm. Ngô Hầu có tên chữ này có lẽ trưởng bối trong nhà hi vọng ngài là một văn nhân mặc khách a. Tên rất hay, rất ý nghĩa”
Hai người xã giao vào câu, Ngô Khảo Ký mời Tô Thức ngồi xuống cùng uống trà và đàm luận công việc. Nhưng Tô Thức dường như muốn nói chuyện như một vị bằng hữu lâu ngày gặp lại vậy mà toàn hướng chủ đề tới những chuyện râu ria. Câu hỏi nói bâng quơ của Tô Thức thực tế có nhiều tầng ý nghĩa, trong đó có dấu đao kiếm trong nhung lụa.
Ngô Khảo Ký cũng không còn là nít ranh mới xuyên không, sóng gió cuộc đời khiến hắn chưa hẳn đã lão thành nhưng những chiêu trò này Ngô Khảo Ký vẫn biết được một hai.
“ Tô đại học sĩ. Ngô mỗ kính ngài một trang hảo hánm độc thân tiến đến đại quân hùng binh trăm ngàn để cứu nguy vận nước. Riêng khoản này Ngô mỗ lấy trà thay rượu kính ngài một chén.”
“ Thế nhưng Tô học sĩ có lẽ không nên thăm dò tính cách tại hạ làm gì” Ngô Khảo Ký cầm lên chen trà mà mìm cười đáp, nhưng ánh mắt sắc bén của hắn hướng tới khiến ngay cả Tô Thức lão luyện cũng rùng mình.
“ Ngô Hầu hiểu nhầm, Tại hạ quả thật không có ý thăm dò gì cả” Tô Thức vẫn tỏ ra phong độ nhẹ nhàng ngoài mặt, không sợ hãi tay cầm chén trà nhấc lên đáp lễ.
Nho gia a nho gia, giỏi nhất là nghĩ một đằng làm một nẻo, giỏi nhất là che giấu cảm xúc mặt ngoài. Đây là thứ mà nho gia gọi là hàm dưỡng, “thấy núi sập không biến sắc” tuy là trong lòng sợ bỏ mẹ ra nhưng ngoài mặt vẫn là ung dung thản nhiên không ai nhìn thấu.
“ Được rồi, Tô học sĩ vì Hoàng đế Đại Tống mà làm việc, dám độc thân mạo hiểm đến đây. Đã đến rồi vẫn còn muốn dùng lời lẽ khiêu khích với kim trong bọc để tham dò con người bản Hầu. Khá khen cho can đảm trên. Lời nói nhiều vô dụng, có lẽ Tô học sĩ nên đi vào vấn đề chính thì hơn, việc thăm dò này vô vị và nhàm chán vô cùng…” Ngô Khảo Ký cươi cười từ chối cho nhiều ý kiến.
“ Còn về thắc mắc của Tô học sĩ thì bản Hầu có thể giải thích một hai, nhưng đây là kết thúc của câu chuyện xã giao mà đi vào đàm luận vấn đề chính. Bản Hầu không muốn lãng phí thời gian. Ở Đại Việt chúng ta nam nhân xếp nghiên bút lên ngựa là trinh chiến sa trường dẫn binh trăm vạn đánh nam dẹp bắc. Xuống ngựa chính là trí định an bang yên thiên hạ làm lợi cho bách tính muôn dân chính sự cần cù. Ai ai đều vậy, cho nên đừng thấy tên chữ của bổn Hầu mà làm lạ lẫm” Ngô Khảo Ký nói đến đây thì giọng nói trầm ấm bỗng nhiên trở nên đanh thép và hào hùng vô cùng, khí chất biến đổi như một vị quân vương sa trường đứng trên núi thây biển máu mà tuyên ngôn.
Tô Thức giật thót một tiếng trong lòng, tuy bền ngoài không động dung nhưng bên trong là hỗn mang run run cảm khái. Nếu đánh giá thì Tô Thức cảm thấy Ngô Khảo Ký khí thế còn mạnh hơn những Chiến tướng hàng đầu Quách Quỳ - Triệu Tiết của quân Tống nhiều lần.
Thực tế Tô Thức đánh giá sai lầm, Quách Quỳ - Triệu Tiết không hề kém cạnh Ngô Khảo Ký thậm trí lão thành và từng trái sa trường hơn nhiều. Nhưng quan trường Tống quốc chướng khí mờ mịt, Văn quan trị võ tướng. Trong hoàn cảnh ấy các chiến tướng Tống triều khi đối diện văn quan thì khí thế luôn là thu liễm nhiều phần. Điều này dẫn đến nhận định sai lầm là dĩ nhiên. . Ủng hộ chính chủ vào ngay ( ТRUМTR UYEN. M E )
Khí thế của Ngô Khảo Ký khiến cho Tô Thức có phần bối rối, thăm dò chưa được gì mà bị đánh gẫy. Tô Thức lúc này mới có cảm giác thư sinh gặp đại đầu binh. Thư sinh dùng thánh nhân lời nói ba hoa không thôi, đại đầu binh chẳng cần nghe mà đánh gãy, đúng là có đất khó có chỗ dụng võ a.
“ Khụ khụ. Không biết Ngô Hầu cảm thấy đại thế thiên hạ lúc này ra sao?” Tô Thức vội chuyển chủ đề.
Ngô Khảo Ký trợn mắt há mồm. Hắn vốn biết cái lũ đại Nho này chuyên gia lấy miệng lưỡi thủ thắng phong cách nói gần nói xa, nói đao to búa lớn dẫn dắt đối phương vào mê vụ sau đó tìm cách thuyết phục này nọ. Ngô Khảo Ký không ngờ đến một ngày hắn cũng bị rơi và tình huống này.
Ok được rồi, dẫu sao cũng chưa từng thử qua Ngô Khảo Ký trầm ngâm hấp một ngụm trà nhỏ mà cười cười: “ A hả cái này? Không biết Đại học sĩ có điều gì chỉ giáo?”.
“ Nói đến Đại Việt cùng Đại Tống, hay nói đến Hán Tộc cùng Việt Tộc và Bách Việt thì phải nói đến Vua Ngêu- Vua Thuấn……”
Ngô Khảo Ký: “ (*゚ロ゚)!!.
Hắn quá nể Tô Thức rồi, có thể kéo đến các điển cố lịch sử từ thời hồng hoang theo cái mồm dẻo quẹo của Tô Thức thì thế quái nào Đại Việt và Đại Tống lại thành anh em thân như tay chân, môi hở răng lạnh. Nghe rất có lý nhưng không hiện thực.
Rồi đến chuyện Đại Việt Đại Tống khói lửa binh đao tất cả chỉ vì Vương thị ở giữa châm ngòi thổi gió, rồi bằng chứng có nhiều và rất đáng tin về chuyện Vương thị đứng sau chuyện này.
Cái gì mà Tống không hề có ý định xâm lược Đại Việt chỉ là Đại Việt bị kẻ gian che mắt cho nên hiểu nhầm mà thôi. Chuyện nếu đã hiểu nhầm thì cả hai bên cho qua không nên nhắc lại. Việc chính yếu là hai bên cần phải hợp lực trừ bỏ Vương thị kẻ chủ mưu trong chuyện này.
Ngô Khảo Ký giơ một ngón tay lên tán thưởng, nói thật Tô Thức tài ăn nói, thuyết phục siêu đỉnh cao. Nghe mùi mẫn hợp lý vô cùng. Những điều kiệ Tô Thức đưa ra rất hấp dẫn nhưng nếu tỉnh táo nhìn lại thì chẳng có mẹ gì thực tế có lợi cho Đại Việt cả.
“ Tô học sĩ nói rất hay, nói rất thuyết phục, nói có lý có tình. Nhưng lại nói nhầm đối tượng. Nếu Tô học sĩ đi Long thành Đại Việt nói chuyện này cùng vua ta, cùng Ỷ Lan Thái Hậu thì có lẽ có hữu dụng. Nhưng ngài nên nhớ Bản Hầu ở Đông Hải lúc này là chuyện cá nhân không đại diện cho Đại Việt. Công ty Tân Bình Đông Hải là công ty thương mại không kiên quan gì đến bang giao hai nước Tống Việt. Cho nên mới nói câu truyện của ngài rất hay nhưng kể cho nhầm người nghe rồi..” Ngô Khảo Ký đạm mạc trả lời.
Biện luận cùng Tô Thức ư? Ngô Khảo Ký không điên, thừa hơi tốn nước bọt không có lợi ích. Cách tốt nhất là chặt đứt và đổi vấn đề. Thực tế Tô Thức nói quá nhiều điển cố lịch sử mà Ngô Khảo Ký cũng không biết và không hiểu. Cho nên mặc kệ nó đúng sai ra sao, Ngô Khảo Ký coi như tao đồng ý là mày nói đúng nhưng mà chuyện này không liên quan tao. Vậy là xong rồi.
Tô Thức: (╯‵□′)╯︵┻━┻.
Tô Thức mẹ kiếp muốn lật bàn, nói chuyện nửa ngày Ngô Khảo Ký chuyển xe đánh vèo một cái coi như công cốc.
Nhưng Tô Thức cũng không phải không có chuẩn bị sau đó, nói chung từ đầu đến giờ vẫn chỉ là thăm dò mà thôi, ngay cả câu truyện biện luận dài như sớ tấu vừa xong cũng chỉ là ru ngủ Ngô Khảo Ký mà thôi.
Bây giờ Ngô Khảo Ký chính thức thừa nhận hắn không đại biểu cho Đại Việt mà đại biểu cho công ty Tân Bình Đông Hải chính là thứ mà Tô Thức muốn nghe và muốn Ngô Khảo Ký khẳng định.
“ Vậy nếu Ngô tướng quân không đại diện cho Đại Việt lúc này thì có thể xưng hô ngày là Tân Bình Hầu hay là Đông Hải Long Vương gia? Tô Thức tủm tỉm cười mà hỏi Ngô Khảo Ký.
Lúc này Ngô Khảo Ký mới hơi giật mình trong lòng, hắn cảm thấy mình như bị dẫn dắt câu chuyện thì phải…. Lúc này Ký Ca bỗng nhiên phải đánh giá lại vị đại học sĩ trước mặt, hắn dè dặt hơn nhiều.
“ Chỉ là cách gọi mà thôi… “
“ Ấy đại nhân ngài nói sai rồi. Danh bất chính ngôn bất thuận, nếu là Tân Bình Hầu thì ngài đại diện cho Đại Việt quốc, còn nếu đại diện của công ty Tân Bình Đông Hải thì cái xưng danh Đông Hải Long Vương gia là bắt buộc rồi” Tô Thức vẫn mỉm cười khẽ nhấp một ngụm trà.
Đông Hải Long Vương gia chính là danh xưng mà tất cả các thế lực lớ bé quanh Đông Hải đặt cho Ngô Khảo Ký, hắn cũng chẳng để ý nhiều nhưng lúc này Ngô Khảo Ký cảm thấy chuyện này sẽ không bình thường. Câu trả lời của hắn lúc này sẽ cải biến rất nhiều cốt truyện mà Ngô Khảo Ký dự định vẽ ra ở khu vực này.