Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 215: Chương 215: Ý nghĩ to gan lớn mật




Chiến hạm nhà Minamoto.

“ Không phải RyuO mệnh lệnh chỉ là vây quanh Thái Châu thôi sao? Giờ đây lại chuyển thành đánh chiếm thành Thái Châu mệnh lệnh. Chúng ta đâu hề chuẩn bị cho một trận chiến công thành.” Thủ lĩnh Công ty Takeda Hoàng Hải lên tiếng thắc mắc.

Đây là hội nghị của các công ty nhỏ thuộc tập đoàn trộm cướp xuyên quốc gia do Ngô Khảo Ký cầm đầu đang nhóm họp. RyuO tiếng nhật đó chính là 竜王 りゅうおう hay Vua Rồng, Long Vương trong tiếng Việt.

Minamoto no Yoshichika không biết trả lời sao cho được, bao vây thành Thái Châu và đánh chiếm thành Thái Châu là hai khái niệm khác hoàn toàn nhau. Đánh chiếm một tòa hùng thành như vậy thì số lượng quân thiệt hại sẽ rất lớn. Rõ ràng mệnh lệnh ban đầu chỉ là bao vậy Thái Châu trong một tháng quân lương thì phe Vương Thị sẽ cung cấp. Nhưng lúc này khi tiến vào sát bờ thì Ngô Khảo Ký lại truyền lệnh cho các lộ đại quân thay đổi kế hoạch.

Các thế lực đi theo Ngô Khảo Ký là để làm ăn, quan hệ là hợp tác chứ không phải là chủ tớ. Cho nên mệnh lệnh của Ngô Khảo Ký họ sẽ nghe theo nếu nó phù hợp theo hợp đồng đã ký kết nhưng lúc này mệnh lệnh Ngô Khảo Ký đưa ra quá chênh lệch hợp đồng khiến các thế lực này lưỡng lự không thôi. Họ e ngại sức mạnh của Ngô Khảo Ký nhưng họ cũng có quyền độc lập riêng của mình. Ngô Khảo Ký tự đặt rất nhiều luật lệ của công ty khiến họ cũng khong e ngại Ngô Khảo Ký nếu làm đúng luật. Ngô Khảo Ký nếu thực hiện điều lệ không đúng hợp đồng thì đám này có thể không tuân lệnh Ngô Khảo Ký.

“ Tôi cảm thấy trong này có khuất tất, đánh thành trì quân đội của chúng ta sẽ tổn thương rất lớn, với giá tiền trong hợp đồng không đủ để chúng ta mạo hiểm đến vậy. Theo ý kiến bản thân tôi sẽ rút khỏi lần hành động này.” Takeshi thủ lĩnh Sa Hải công ty lên tiếng.

“ Các vị cứ việc rút đi hay ở tùy, nhưng tôi sẽ đi theo RyuO, tôi tin chắc trí tuệ của RyuO không để các công ty nhỏ ăn thiệt thòi. Tôi tiếp xúc nhiều với RyuO và hiểu cách làm người của ngài. Tôi lựa chọn tin tưởng RyuO” Minamoto no Yoshichika đưa ra cách suy nghĩ của mình.

Cả đám chia làm hai phe một bên lựa chọn tin tưởng hoàn toàn vào quyết định của Ngô Khảo Ký, một bên lựa chọn rời đi. Họ không biết rằng lúc này có một tên thủ lĩnh công ty nhỏ đang thầm ghi nhớ những người kích động chống lại mệnh lệnh của Ngô Khảo Ký.

Rốt cuộc 6 vạn đạni quân có 2 vạn rời đi không tham gia lần chiến đấu này. Ngô Khảo Ký để tùy ý vì hắn đúng là đang vi phạm hợp đồng. Nguyên tắc là bản thân Ngô Khảo Ký đề ra cho nên hắn không thể phá bỏ.

Nhưng những người rời đi sau đó hai tuần nghe được tin tức của Thái Châu Thành thì vội vã quay lại cầu xin ra nhập lần hành động này thì không được nữa rồi. Lần này hệ thống mafia của Đông Hải rõ ràng đã có phân cấp nhất định. Đã có những công ty lọt vào danh sách vệ tinh vòn trung tâm, và nhiều thế lực khác bị đẩy đa vùng ngoại vi. Nhiều kẻ khóc không thôi nhưng nhiều kẻ cười không ngậm được miệng.

Quân đội công ty Tân Bình Đông Hải một đương hét vang tiến từ Cảng Nam Thông vượt gần hai trăm dặm chiếm đóng Thái Châu không tốn dù chỉ một binh một tốt. Không một lần va chạm, không một cuộc chiến lớn nhỏ nào. Có thể nói là thuận lợi chiếm đóng Thái Châu chỉ trong 7 ngày hành quân.

Chuyện gì đã xảy ra vậy, tại sao quân Tống có thể dễ dàng chiến bại đến vậy.

Được rồi binh đi nước hiểm Tô Thức lợi dụng quy tắc của Ngô Khảo Ký để đối phó với chính công ty Tân Bình Đông Hải.

Hợp đồng của Vương thị là thuê Ngô Khảo Ký mười vạn lượng để Ngô Khảo Ký bao vây tập đoàn cứ điểm Thái Châu hai tháng. Từ đó phong bế thủy quân Sách hồ. Kể từ đó trong hai tháng thì Vương Thị sẽ lên kế hoạch làm gỏi thủy binh Dương Châu không còn Sách Hồ thủy binh hỗ trợ.

Thủy Binh Dương châu đoạn thì Đai Tống sẽ phải mất một đến hai năm mới có thể xây dựng lại một lực lượng thủy binh đủ đối chọi vói thủy binh Triết Giang để vượt Trường Giang.

Kế này rất độc, vì thứ Vương thị cần nhất bây giờ là thời gian để chỉnh hợp lại cả dãy đất từ Phúc Kiến đến Tô Châu. Vương thị dù lập quốc Đại Mân nhưng vì mang danh làm phản cho nên nội bộ quốc gia bất ổn. Chỉ cần cho Vương thi hai năm bă năm ổn định lại tình hình thì Đại Mân dám vật tay sòng phẳng cùng Đại Tống.

Kế này độc vô cùng.

Nhưng Tô Thức cùng Vương An Thạch, Tư Mã Quang cũng nhận ra được độ nguy hiểm tột cùng nếu Ngô Khảo Ký tham chiến. Lực lượng của Tống đang tập trung chiếm Trường Sa cho nên không đủ để phòng thủ nếu một trăm ngàn quân của Ngô Khảo Ký đổ bộ lên bờ Bắc Sông Trường giang. Nếu đánh nhau to ở nơi này thì có lẽ Đại Tống mất luôn Trường Sa mà cuối cùng cũng mất luôn thủy quân Dương Châu.

Cho dù có đánh bại mười vạn quân của công ty Tân Bình Đông Hải thì cũng chẳng giải quyết được gì vì vấn đề Vương Thị đối thủ sống còn của Đại Tống không tổn hại. Cho nên tất cả Vương An Thạch, Tư Mã Quang đều phải chơi liều, họ đặt niềm tin vào tín dự của Ngô Khảo Ký và công ty Tân Bình Đông Hải.

Thật ra Tống quân không mạo hiểm khôn được vì họ không còn dư một chút lực lượng nào để đối chọi mười vạn quân của Ngô Khảo Ký. Cho nên thà rằng từ bỏ khu vực Thái Châu còn hợp lý hơn. Vì vậy Tô Thức lập hợp đồng với Ngô Khảo Ký rằng: “ OK, bên phía Tống các em đồng ý cho anh Ký chiếm đóng Thái Châu để thực hiện hợp đồng với bọn Vương thị. Hai bên không đánh nhau, các anh cứ việc đóng quân trong thành Thái Châu. Tống quân bên em không ngăn cản, nhưng đổi lại các anh không được sách nhiễu dân hay cướp bóc gì cả. Thực hiện xong hợp đồng các anh biến mẹ đi cho em nhờ”.

Ngô Khảo Ký sáng mắt ngay, hợp đồng của hắn với Vương thị chỉ là vây Thái Châu chứ không phải “chiếm” Thái Châu. Nhưng Ngô Khảo Ký lươn lẹo thành tính im ỉm đi mấu chốt vấn đề này. Lúc này Ngô Khảo Ký làm ra vẻ cau có: “ Cái này không được, tuy nói hợp đồng với Vương thị là chiếm Thái Châu, tiền công anh đã chia cho bọn đàn em. Nhưng Thô Thức huynh đài nên biết, đám công ty nhỏ sau khi công chiếm Thái Châu bọn hắn sẽ có một nguồn lợi khác đó là cướp bóc dân trong thành. Lúc này anh ra lệnh không cướp bóc khác gì đạp bát cơm bọn chúng. Cái này anh không làm được”

Tô Thức suy nghĩ một hồi thì nói: “ Được rồi bên em ra năm vạn lượng coi như đền bù bên anh không cướp bóc được gì. Nhưng nếu bên anh sách nhiễu dân tống thì coi như phá hợp đồngm khoản tiền này em không ra nữa”

Ngô Khảo Ký mở cờ trong bụng, ăn tiền hai mang không tốn một binh một tốt hắ sao không làm? Vặy là công ty Tân Bình Đông Hải không có chút đạo đức nghề nghiệp nào đã kí một hợp đồng với Tống. Kể từ đây Tống sẽ rút người rút quân qua sông về Dương Châum để lại tòa thành trống Thái Châu cho Ngô Khảo Ký và dân nghèo ở lại. Yêu cầu Ngô Khảo Ký không được sách nhiễu dân, tiền hợp đồng 5 vạn lượng bạc”. Ok kèo đã đã thành cho nên Ngô Khảo Ký mới hạ lệnh cho các công ty con đánh chiếm Thái Châu. Nhưng Ngô Khảo Ký không nói rõ để xem xét độ nghe lời của các công ty ra sao để phân cấp các công ty này.

Nhưng không dừng ở đó Tô Thức còn đưa ra một kèo thứ hai, đó chính là chiến hạm của công ty Tân Bình Đông Hải vận tải quân đội Tống vượt trường giang tiến vào Tùng Hải ( Thượng Hải ngày nay). Đúng là trong điều lệ công ty có đoạn viết “ khi công ty nhận thầu của một phe trong hai ba phe đối chọi về mặt quân sự tác chiến thì không thể nhận kèo của phe đối phương”. Tô Thức dùng chính câu nói này mà bắt bẻ chữ nghĩa. Đại Tống là thuê công ty Tân Bình Đông Hải làm nhiệm vụ vận tải mà thôi. Không hề tham chiến, cho nên rõ ràng là không vi phạm điều lệ tham chiến hai phe của công ty đúng không? Chẳng qua hàng hóa vận tải lúc này có chú đặc biệt bao gồm người cùng binh khí, lương thực mà thôi.

Đây rõ ràng là lập lờ con chữ đánh lận ý nghĩa của quy củ. Nhưng không phải không có lý. Ngô Khảo Ký cảm thấy không có gì tổn hại nên đồng ý luôn ký kết kèo nàành

Kể từ đó chiến sự của hai bên Tống – Mân trở nên loạn lơn nồi lẩu. Mà cây gậy nguấy Shit loạn hết khu vực chính là cái công ty lươn lẹo chết tiệt Tân Bình Đông Hải.

Vương Thị chửi cha chửi mẹ Ngô Khảo Ký nhưng không làm gì nổi. Vi Ngô Khảo Ký trên danh nghĩa thực hiện đúng hợp đồng và cũng chẳng hề vi phạm nguyên tắc nào.

“Tín dự” của Ngô Khảo Ký rất cao, quân đội công ty vào thành Thái Châu thì ở lỳ trong doanh trại hết ăn lại ngủ. Thằng nào bất tuân quy củ quấy nhiễu dân đều bị chém hết không thương tiếc. Ngoài chém còn trừ tiền hoa hồng của thủ lãnh. Cho nên các lộ quân hải tặc ngoan như cún ăn nằm ở Thái Châu chờ đợi hợp đồng hết hạn.

Một nhánh khác hải quân thì làm công việc vận tải quân Tốn vượt Trường Giang vào địa phận huyện Tùng Hải. Vương Thị căm lắm nhưng không dám tấn công hải quân của Ngô Khảo Ký chỉ dám điều binh lập thành lũy ngăn cản quân Tống sau khi bọn này đổ bộ lên bờ.

Đến lúc này Vương Thị mới tỉnh ngộ dùng hết mọi học sĩ tài ba của mình để nghiên cứu luật của công ty Tân Bình Đông Hải nhằm tháo gỡ tình hình rắc rối trước mắt. Tình thế Vương Thị khá nguy cơ.

Biện Kinh Thành, lúc này các lão đại thần triều đinh cùng cả hoàng đế Triệu Húc đang bàn gì đó mà ba bề bốn bên ồn ào kịch liệt.

“ Khởi bẩm bệ hạ, thần Tô Thức cho rằng Ngô Khảo Ký khả tín có thể tin tưởng được, chỉ cần lợi dụng đúng quy tắc mà hắn đưa ra thì chúng ta hoàn toàn có thể kết thúc sớm trận chiến này và tiêu diệt Vương Thị.” Tô Thức lẫm nhiên đứng ra cáo tri.

“ Điểm này khó nói trước được, có câu người không đồng tộc lòng dạ khó dò, Tô đại nhân chớ quên rằng Ngô Khảo Ký là người Đại Việt. Mà lúc này Đại Việt và Đại Tống trên danh nghĩa đang có chiến tranh” Một vị trọng thần đứng ra chỉ trích.

“ Xét về thực tế hiện tại thì từ khi tên Ngô Khảo Ký này thành lập thế lực tại Đông Hải thì mọi hành động của hắn đều đúng với quy củ mà hắn đặt ra. Nhưng tên này không có tiết tháo hay đạo đức thương nghiệp. Nếu Vương Thị tìm được khe hở trong quy củ của công ty Tân Bình Đông Hải thì tình thế có thể đảo ngược bất kì lúc nào. Lực lượng của Ngô Khảo Ký ngày nào còn trên đất Tống thì chúng ta không thể yên lòng” Người đưa ra nhận định là Quách Quỳ.

Nói thật tình thế với quân Tống đang rất thuận lợi. Tuy quân Ngô Khảo Ký chiếm Thái Châu thành nhưng mà chỉ ở đó hết ăn rồi ngủ. Thủy quân Sách Hồ mặc sức thông qua Sách Giang tiến vào Trường Giang hỗ trợ cho thủy Quân Dương Châu tạo thành gọng kìm phòng ngự hiệu quả thủy binh Chiết Giang của Vương Thị.

Trong khi đó một vạn bộ binh của Tống được Ngô Khảo Ký vận chuyển an toàn qua sông và đang đánh nhau túi bụi cùng quân Vương thị ở Tùng Hải.

Vốn dĩ nếu đầu nhập thêm một hai vạn quân ở nơi này đảm bảo quân Tống sẽ thắng lớn và uy hiếp đến Tô Châu.

Nhưng quân Tống sợ hãi Ngô Khảo Ký trở mặt cho nên không dám mạo hiểm đưa nhiều quân qua sông mà chỉ để một vạn quân qua sông làm thử nghiệm. Cho dù Ngô Khảo Ký thực hiện hợp đồng chuyện nghiệp, hiệu quả nhưng người Tông vẫn lo lắng. Bởi vì nếu Ngô Khảo Ký trở mặt thì bọn họ chắc chắn sẽ chịu đả kích nặng nề nếu đưa quân qua sông với số lượng nhiều.

Tình thế này rất kẹt, giống như người Tống đang đói bụng trước mặt là một món ăn cực ngon có thể với tay là chạm được. Nhưng lại không dám ăn vì sợ bị độc.

“ Chính xác là điểm này… hắn không phải tộc ta nên rất khó đoán định hành động của hắn. Nhưng nếu biến hắn thành tộc ta thì sao… hay là …” Lúc này Vương An Thạch đưa ra một chủ ý khá tồi tệ trong đầu. Hắn lấm bẩm cùng đối thủ một mất một còn của mình là Tư Mã Quang. Đây là một chuyện bất khả tư nghị.

Tư Mã Quang cũng giật mình đánh thót, vì ông ta cũng đang suy nghĩ về vấn đề lớn mật này. Nhưng hậu quả của việc này sẽ hệ lụy vô cùng tận. Trước mắt có thể giải quyết được Vương Thị nhưng về sau thì sẽ là một khối u cực lớn đối với hệ thống chính trị của Đại Tống.

“ Vương tướng, ta hiểu ý của ngài, nhưng chuyện này cần bàn rất kỹ lưỡng vì nếu quả thực Đại Tống phong vương cho Ngô Khảo Ký thì có thể chia rẽ hắn cùng Đại Việt thậm trí nhất cử tiêu diệt Vương thị lập lại trật tự Đại Tống. Nhưng nếu hắn có được chính danh này thì sau này lực lượng của hắn có thể ảnh hưởng to lớn đến Đại Tống và can thiệp trực tiếp vào nội bộ chúng ta…” Tư Mã Quang thì thầm.

“ Tư Mã huynh, lúc này Đại Tống đang trong cơn bạo bệnh. Vương Thị không dẹp yên thì nền tảng Đại Tống lung lay, chỉ cần Vương Thị thành công đứng vững bước thì có biết bao Vương Thi khác nổi lên, chẳng nhẽ ngài muốn thời đại Ngũ Đại thập quốc tái diễn. Một chức Đông Hải Vương hữu danh vô thực nhưng đổi lại là bình yên vạn thế… kể cả họ Ngô này có lòng thì cũng không thể tiến chân vào đại lục, hắn chỉ như một đám lục bình trôi dạt trên biển mà thôi…. Thêm vào đó ngài thử nghĩ đến Vân Yên Thập Tam Châu, nếu lấy đó làm điều kiện?” Vương Thạch An anh mắt lóe lên quyết tuyệt một suy nghĩ.

Chuyện này mạo hiểm vô cùng nhưng không phải không có lợi ích thiết thực đối với Đại Tống hay đối với chính danh tiếng của Vương An Thạch. Nhưng điều kiện tiên quyết lúc này hắn phải được phe Tư Mã Quang nhất trí.

Cả hai lâm vào trầm tư suy nghĩ thiệt hơn, chuyện này quá lớn và có sức ảnh hưởng khổng lồ đến thế cục cả một khu vực rộng lớn. Cho nên cả hai không thể không cẩn thận suy nghĩ từng chút một, tránh để một quyết định lâm thời di hại con cháu hoa hạ ngàn đời về sau.

Triệu Húc lúc này thấy Vương An Thạch cùng Tư Mã Quang đang thì thầm to nhỏ cùng ve mặt đăm chiêu khó khăn thì chợt hỏi.

“ Vương tướng và Tư Mã ái khanh có cao kiến gì không ngại nói ra?”

“ Thần….” Vương An Thạch muốn mở mồm nhưng thực sự suy nghĩ này quá lớn mật hắn không dám vọng động.

“ Cái này…” Tư Mã Quang càng thêm bối rối.

Phong Vương Đông Hải cho Ngô Khảo Ký được mất ra sao? Khó đoán định a. Vương khác họ, vương chính thức của Tống triều, Vương Đông Hải. Làm sao có thể có ý nghĩ to gan lớn mật đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.