Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 174: Chương 174: Không có chuyện gì là đơn giản




Trong khi cả Ngô Khảo Ký đang lên kế hoạch tóm cổ Tô Giám cùng đào bới mọi ngóc ngách của việc người xuyên phia Tống thì lúc này Tô Giám cùng Tống Kiệt đã rơi vào tình cảnh cực kì éo le. Phải nói là éo le … đến mức độ cùng cực của nhân loại.

Có thể nói một điều, mặc dù cùng là xuất thân người xuyên nhưng Tống Kiệt quá đen đủi, Ngô Khảo Ký quá may mắn.

Về bản chất thì hai con zời này ngu ngốc và manh động như nhau, đầu óc đều bị các tiểu thuyết xuyên không ở thời đại phá hỏng. Lúc nào trong đầu cũng có tư tưởng nghĩ ra thứ gì đó chiếm tiện nghi của thời đại sẽ phất nhanh. Lúc nào cũng nghĩ đến người hiện đại nói chuyện có lý thì củ cải cũng phải nghe. Nào là trẻ con 3 tuổi dậy đời đại nhân, nào là trẻ ranh nứt mũi đùa nghịch người cổ trong lòng bàn tay, nào là người cổ ngu heo chạy ngoài đường đẻ dắt mũi. Cho nên hai tên này nói thật còn sống đến hiện tại là may mắn.

Ngô Khảo Ký chẳng qua rơi vào thân thể một tên đã làm tiểu bá một vùng, tuy là cái Châu Mục be bé vùng hoang sơ không mấy ai để mắt, chính vì thế những hành động vụng về của hắn mới thọ được. Ngoài ra Ngô Khảo Ký còn có cả lực lượng nọ Ngô hùng hậu ở Long thành đỡ đòn, lại thâm Ngô Khảo Tích cùng Lý Thường Kiệt chỉ bảo nhiều cho nên mới dần dần thoát đi các tư duy lệch lạc mà sống thọ. Nếu, đây chỉ là ví dụ, nếu như Ngô Khảo Ký rơi vào thân thể Tống Kiệt đảm bảo chẳng khá hơn được một điểm nhỏ nào.

Trong sự việc xuyên không tay ba trùm này có lẽ Lý Từ Huy mới là người biết nén nhịn và chờ thời cơ nhất, nén hơn mười năm cho đến khi chim sổ lồng mới hoạch định tung hoành ngang dọc.

Tống Kiệt hơn mười năm trước phạm sai lầm dẫn đến tù tội, mới thoát ra vẫn bị sai lầm tiếp diễn, và hắn đang trong cảnh bị giam lỏng.

Không thể trách Tống Kiệt được, hắn một người hiện đại xuyên về tần lớp thấp nhất, chưa kịp thích nghi xã hội thì đã bị bắt làm nô lệ. Mà làm nô lệ thì không thể nào hiểu biết được cơ chế hoạt động của xã hội này.

Nói túm lại sau 11 -12 năm xuyên Tống Kiệt vẫn là tờ giấy trắng về cách sinh tồn trong xã hội này.

Nhưng Ngô Khảo Ký thì khác hẳn, hắn xuyên có 2 năm nhưng luôn được tiếp xúc với mưu mô của tầng lớp cao cấp nhất của bộ máy vận hành xã hội thời này. Hắn được bao bọc được che trở, được nhắc nhở được dạy dỗ, trên hết hắn có một cơ sở và hậu phương vững vàng, từ đó những sai lầm có thể được sửa chữa không đến nỗi gây nên hậu quả quá nặng nề.

Tống Kiệt nói đen đủi thì vô cùng đen đủi, vì hắn xuyên vào Trung Quốc cổ đại nơi mà Nho giáo thấm nhuần mọi ngóc ngác của triều đình chở thành một thứ gông cùm định hình hành động và suy nghĩ của mọi tầng lớp. Nơi mà chính quyền phong kiến tập quyền trung ương đã thành hình đến mức độ không thể có tiếng nói thứ hai. Mà đen đủi hơn đó chính là Tống Kiệt xuyên vào thân thể một tên lính tép riu Tống gốc Mân người. Cho nên mọi con đường của Tống Kiệt đều khó khăn vô hạn. Nếu hắn biết lặng im tích lũy chờ thời thì có lẽ vẫn có cơ hội thành công.

Nhưng tiểu thuyết xuyên không của Trung Quốc luôn siêu cấp yy cho nên Tống Kiệt bị ảnh hưởng nặng nề mà gây hết sai lầm này đến sai lầm khác.

Tống Kiệt nghĩ được rằng có Tô Giám đỡ đầu thưởng thức thì có thể dễ dàng hơn cống hiến thuốc nổ cho triều đình, nhận được phong thưởng này nọ. Không nhiều thì ít cũng có một chức quan sau đó từ từ làm bước đệm phát triển.

100% các thanh niên ngồi đây đọc truyện cũng nghĩ như vậy là đúng. Xin thưa các đồng trí đó chỉ là suy nghĩ ấu trĩ mà thôi. Hậu quả Tống Kiệt đang bị giam lỏng nơi này là đủ hiểu.

Ngày đó Tống Kiệt khoe khoang về thuốc nổ mới với ống tre và nổ, uy lực khá lớn. Tô Giám rất hân hưởng nhưng chưa nghĩ nhiều. Ông ta là chính nhân quân tử nên không nghĩ đến chuyện cướp công gì đó. Về chuyện này thì Tống Kiệt đã cược đúng hắn thắng. Nhưng chuyện tiếp theo thì Tống Kiệt không thể nào lường trước được, thế cục luôn như vậy không bao giờ như con người ta dự đoán.

Cấp báo Đại Việt thổ binh rầm rộ đánh về Tư Minh khiến cho ngay trong ngày Tô Giám phải điều quân từ Quế Lâm tăng viện cho Tư Minh, Ung Châu, Khâm Châu. Và bản thân Tô Giám tự dẫn quân đến Ung Châu cố thủ.

Tống Kiệt khuyên can hết mình nhưng không được. Hắn không thể nói lão già kia tao là người xuyên không. Tao biết nếu lão thủ thành Ung Châu sẽ bị Lý Thường Kiệt của đất Việt chém chết. Hắn nói ra ai tin?

Hắn chỉ khuyên can hết mực nhưng Tô Giám không nghe. Thân là Đô Giám Lưỡng Quảng Tô Giám hắn há là người tránh chiến? Từ thủa thanh niên thì người này đã dũng cảm phi thường, lúc chỉ là quan văn đã một mình tập hợp quân 4 ngàn đánh nhau với 20 ngàn quân Nùng Chí Cao. Đến nỗi Trấn Thủ Quảng Nam Đông Lộ lúc nấy phải thốt lên “ vị thư sinh này còn dũng mãnh hơn lão tướng quân, không sợ chết”.

Đối với Tống Kiệt khuyên can Tô Giám chỉ cười mà nói “ Thành Ung Châu cao lớn chắc chắn vô cùng, có thể cầm cự mấy vạn đại quân trong vòng vài tháng. Lúc đó Ung Châu trở thành cái rốn hút quân Đại Việt và triều đình có thể nhất cử tiêu diệt quân Đại Việt”.

Ý nghĩ của Tô Giám không hề sai và thực tế trong lịch sử Tô Giám đã làm được điều này. Tính từ ngày thành Ung Châu bị quân của Lưu Kỷ bao vây đến khi bị phá không chỉ 43 ngày mà tận gần 3 tháng. 43 ngày chỉ lá số ngày mà quân của Lý Thường Kiệt bắt đầu đặt chân đến Ung Châu thành cho đến khi nó bị công phá mà thôi. Tính tổng thời gian thành Ung Châu bị bao vây trong lịch sử là 3 tháng có lẻ.

Thời gian 3 tháng đủ để triều đình Tống làm nhiều thứ để nhất của tiêu điệt quân chủ lực Đại Việt. Nhưng nói thật Tô Giám đã đánh giá quá cao quân triều đình Tống và đánh giá quá bèo quân Đại Việt cho nên trong lịch sử Tô Giám đã phải trả giá bằng mạng sống.

Tống Kiệt biết điều này nhưng hắn không thể giải thích nổi và không thể cưỡng lại ý tưởng phòng thủ Ung Châu của Tô Giám.

Bản tâm Tống Kiệt không muốn đến Ung Châu tí nào vì hắn sợ Ung Châu bị công phá như trong lịch sử và bị đồ thành. Nhưng Tống Kiệt không có đường lui. Hắn không thể nói bản thân mình đang vị Vương gia truy sát và cần một lượng lớn quân đội bảo vệ mới có thể rời khỏi Tô Giám mà về kinh thành. Tống Kiệt muốn về Kinh Thành Biện Kinh không? Muốn lắm chứ nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải tránh được họ Vương truy sát. Thế lực của họ Vương bao nhiêu thì chỉ có Tống Kiệt mới hiểu rõ, hơn 10 năm bị cầm tù hắn thừa hiểu họ Vương đang mưu đồ gì và có bao nhiêu năng lượng.

Nhưng Tống Kiệt lúc này thấp cổ bé họng, nói ra âm mưu nhà họ Vương ai nghe hắn, bằng chứng có không, nhân chứng có không. Một tên be bé binh sĩ quèn đi kiện một thế gia lớn nhất ở Chiết Giang nói nghe thôi đã đủ nực cười, châu chấu đá xe ắt cũng chỉ là vậy. Muốn lôi chuyện họ Vương ra ánh sáng thì Tống Kiệt cũng tự phơi bày mình ra ánh sáng và hậu quả thì Tống Kiệt tự hiểu lấy.

Không còn cách nào khác Tống Kiệt đành đi đến thành Ung Châu cùng Tô Giám. Nhưng Tống Kiệt liệu có yên hàn chịu chết ở Ung Châu như sách sử.

Tất nhiên là không, là một người hiện đại, hắn tự tin mình có thể thủ được thành Ung Châu. Do đó Tống Kiệt làm một chuyện ngu ngốc tiếp theo đó chính là chết thuốc notor với công thức mà hắn đã đưa cho họ Vương sau đó yêu cầu thợ gang đúc những quả cầu gang tròn như nắm tay để tạo thành thứ lựu đạn mà Ngô Khảo Ký đã thu được.

Lúc này đây Tô Giám chứng kiến uy lực của lự đạn cho Tống Kiệt chế tạo thì biến sắc mặt. Tô Giám không hề hỏi Tống Kiệt về công thức thuốc nổ mà giam lỏng hắn lại. Tình thế biến chuyển cực nhanh khiến Tống Kiệt cũng không thể nào hiểu được. Trong vài ngày một lượng lớn vật liệu bột mịn tiêu thạch, bột mịn lưu huỳnh cùng bột mịn than đá đã được chuyển vào phòng giam đặc biệt của Tống Kiệt để hắn điều chế loại thuốc nổ “cực mạnh” kia. Sau đó các công nhân sẽ nghiền nhỏ hỗn hợp trộn đều thêm một lần rồi cho vào các tiểu lôi đạn bằng gang.

Tống Kiệt bị giam lỏng nhưng được đối xử tốt, không hề bạc đãi nhưng hắn không được nói chuyện và tiếp xúc người khác. Canh phòng Tống Kiệt là thân binh hết mực trung thành của Tô Giám. Mệnh lệnh đưa ra đó là bất kì ai nói chuyện cùng Tống Kiệt sẽ bị xử tử.

Tống Kiệt đã vứt cho Tô Giám một bài toán siêu hóc búa, về quan trường, về chính trị, về mối quan hệ quân thần tên Tống Kiệt này quá gà và hắn đã đẩy cả Tô Giám và chính bản thân vào một mối nguy hiểm vô cùng.

Nếu thứ lôi đạn này chỉ là hơi mạnh hơn thuốc nổ hiện tại của Đại Tống thì không sao. Nhưng nếu nó nhảy vọt thành một thứ đại sát khí như lúc này thì là chuyện khác. Đại sát khí quân sự chỉ có hoàng gia, không nói đúng hơn là chỉ có hoàng đế Đại Tống được nắm giữ và không một không một tia nhỏ nào nguy cơ bại lộ được thoát ra ngoài.

Bởi vì Tô Giám là quân sự gia chính cống và ông ta hiểu được thứ Tống Kiệt chế ra có bao nhiêu kinh khủng. Thứ này đã có thể ảnh hưởng đến an nguy của ngôi vị hoàng đế Đại Tống. Chỉ cần một thế lực khá khá trong nước Tống có được thứ này và có mưu đồ xã tắc thì họ Triệu còn ngồi được ở hoàng vị không thì khó nói.

Triệu Khuông Dẫn đoạt ngôi ra sao thì cả Triệu thị còn rõ mồn một, đối với vấn đề binh bị họ Triệu luôn luôn cảnh giác cao độ. Cho nên kẻ hiến lên thuốc nổ cường đại cùng siêu cấp lưu đạn ắt hẳn kết quả chỉ có 1 ấy là chết. Những kẻ liên quan cũng sẽ chết. Nói chung không thể có bất kể nguy cơ nào lọt thứ này khỏi tay của dòng chính Triệu thị.

Cho nên mới nói Tống Kiệt đã đẩy cả Tô Giám vào chỗ không đường lui. Tô Giám chỉ biết cố gắng tránh tiếp xúc cùng Tống Kiệt sau đó cấp thư về kinh thành chờ thánh thượng an bài. Tô Giám chỉ biết hi vọng thánh thượng sẽ tin rằng hắn không có liên quan trong việc này mà bỏ qua cho tấm xương già. Nhưng hi vọng mong manh vô cùng tận. Tô Giám còn nghĩ đến một tương lai bi đát, không những hắn mà mọi thành viên thân binh của hắn, mọi công tượng của Ung Châu thậm trí mọi thành viên ở Ung Châu có nghi ngờ đều phải bị diệt trừ.

Tất nhiên trong thời gian đầu có lẽ Tống Kiệt sẽ được “mời” đến kinh thành, giam lỏng, ép kiệt những tri thức có thể. Cuối cùng mới bị xử tử. Có thể trong thời gian đó sẽ có gì đó nào là phong quan tiến chức nào là công lao hãn mã. Nhưng không thoát được quản thúc 12 canh giờ mỗi ngày ngay cả đi ị cũng có người canh. Sau khi ép khô các tri thức thì một ngày nọ Tống Kiệt bất cẩn tai nạn mà chết. Bất kì ai thông minh bất kì ai có chút tri thức về quyền mưu đều có thể nhìn ra điều này.

Tô Giám chỉ hận rằng bản thân tại sao lại rơi vào vũng lầy này.

Tô Giám đã nghĩ tới giết người diệt khẩu hay chưa?

Có nghĩ đến.

Nhưng bản thân Tô Giám đã gửi thư tiến cử Tống Kiệt từ Quế Lâm khi Tống Kiệt thử thứ trúc pháo khá uy lực kia. Thứ thuốc nổ ấy cũng có chút uy lực nhưng không bá đạo như tiểu lôi đạn mà Tống Kiệt đã chế tạo ở Ung Châu. Từ đó nếu Tô Giám mà tiêu diệt một đám công tượng cùng binh sĩ chứng kiến thử nghiệm lôi đạn ở Ung Châu thì sự việc càng khó khó khó giải thích.

Cho nên mới nói Tô Giám gần như bị ép vào đường cùng với Tống Kiệt, hắn chỉ có một chút hi vọng mong manh về lòng thương hại của hoàng đế Tống mà thôi. Nhưng hi vọng này… hữu dụng sao.

Tình huống của Tô Giám và Tống Kiệt ở Ung Châu đi vào bế tắc. Đây chính là điểm tồi tệ của phong kiến hoàng quyền. Có những thứ vô lý không thể tưởng tượng nổi, ngươi nghĩ ngươi cống hiến cho quốc gia, dân tộc thì ngươi sẽ được báo đáp, sẽ xưng vương xưng tướng. Xin lỗi ngươi những kẻ xuyên việt ngu ngốc. Báo đáp ngươi chỉ là đem dài ác mộng, chỉ là sống không bằng chết.

Không cần nói đến thuốc nổ, chỉ cần những thứ nho nhỏ như Ngọc Lộ Tử, Xà Phòng, kem đánh răng. Bất kỳ thứ nào kiếm ra tiền nếu ngươi không có đủ năng lực tự bảo vệ mà lộ nó ra. Đón chờ ngươi chỉ có bất tận đêm đen. Một tên thương nhân phía sau là thế gia cũng có thế bóp chết ngươi những kẻ xuyên không khi mà mối làm ăn của ngươi có chút mùi thơm khiến lũ này thèm khát.

………………………

Lý Thường Kiệt lúc này nhận được phong thư từ Ngô Khảo Ký đơn giản nhẹ nhàng dễ hiểu.

Thứ nhất, nhanh nhất bao vây Ung Châu không để một con muỗi bay lọt.

Thứ hai dùng máy bắn đá đâp tan thành Ung Châu nhưng không công vào, chờ Ngô Khảo Ký tơi.

Thú ba bằng mọi giá bắt sống Tô Giám.

Ngô Khảo Ký không giải thích nhiều, nhưng chính càng ngắn ngọn lại càng thể hiện tính nghiêm trọng.

Lý Thường Kiệt không tin Ngô Khảo Ký về quân sự, nhưng ông ta lại tin Ngô Khảo Ký về những thứ thần kỳ gọi là khoa học mà Ngô Khảo Ký mang lại. Cho nên trong chuyện này Lý Thường Kiệt lựa chọn vô điều kiện tin tưởng Ngô Khảo Ký.

………………………..

Liêm Châu thành Thân Cảnh Phúc tiến quân chậm chạp.

Không phải hắn không đủ quân, cũng không phải quân của hắn thiếu tinh nhuệ, càng không phải lý do trang bị hay lương thảo.

Mọi thứ đều hoàn hảo. Nhưng quân của Thân Cảnh Phúc say sóng quá nhiều, thể lực không hoàn toàn hồi phục trong 2-3 ngày. Do đó tốc độ hành quân không thể đẩy nhanh.

Bên cạnh đó chiến dịch lần này không lấy tàn sát cướp bóc làm chủ. Thân Cảnh Phúc sau này là vương của Khâm Liêm Bạch ba vùng cho nên nếu hắn đồ sát dân Mân ở nơi này thì Thân Cảnh Phúc đừng hòng đứng vững.

Do quá nhiều lý do Thân Cảnh Phúc chỉ có thể từ từ tiến quân, dùng uy hiếp răn đe để thu phục các trại các bộ lạc nhỏ. Đôi khi còn chính mình phải bỏ ra tài phú để lung lạc dân ở nơi này.

Ngô Khảo Ký mặc dù rất nôn nóng nhưng vẫn phải dài cổ chờ đợi ngoài khơi.

Nhưng ngày hôm nay hạm đội Bố Chính bắt được một đám binh sĩ của doanh trại Bắc Hải thừa dịp đêm tối trốn ra ngoài.

Kẻ cầm đầu vậy mà là một con cá lớn chức vụ thiên tướng dẫn dắt 1 ngàn binh thủy doanh. Trùng hợp tên này họ Vương, và cũng lạ lùng là bọn này không phải chạy trốn mà là cố tình lén đên tối mò đến hạm đội của Bố Chính.

Chuyện gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.