Ngô Khảo Ký lúc này đã hiểu rõ sự việc diễn ra tại Khâm Châu. Và cũng hiểu rõ tại sao Lý Thường Kiệt cấp tốc thư từ cho Ngô Khảo Ký tại Liêm Châu.
Thứ nhất Lý Thường Kiệt muốn Ngô Khảo Ký biết về vấn đề lôi đạn mới với sức uy hiếp cao của người Tống, thứ hai là muốn Ngô Khảo Ký đề phòng Liêm Châu sẽ dùng bài tương tự khiến cho Ngô Khảo Ký gặp thiệt thòi.
Đại Việt tinh binh mất một người là thiếu một người, dân Việt không có đông nên hết sức phải quý trọng.
Qua đi rồi hoảng loạn ban đầu về thông tin của Lý Thường Kiệt về một loại thuốc súng đen uy lực của người Tống. Ngô Khảo Ký bắt đầu bình tĩnh và suy nghĩ kĩ càng hơn về việc này.
Trong cấp báo tám trăm dặm của Lý Thường Kiệt không hề đưa ra bất kì nhận định tình hình nào về sự việc này. Đơn thuần chỉ là tường thuật cung cấp lại những gì tai nghe mắt thấy của Lý Thường Kiệt về sự việc trên. Cộng thêm những bản khẩu cung từ tù binh của đại quân Triều đình Đại Việt. Tất cả đều chỉ là trần thuật và không thêm bớt bất kỳ suy nghĩ ngoài lề nào dẫn dắt hướng suy luận của Ngô Khảo Ký.
Điểm này Lý Thường Kiệt cực cao tay, ông ta hiểu được người hiểu rõ nhất về thứ thuốc nổ này là Ngô Khảo Ký và ông ta không muốn mọi đánh giá nào của mình làm ảnh hưởng phán đoán của Ngô Khảo Ký. Đây chính là một cái hơn người của Lý Thường Kiệt, cái gì ông ta nắm chắc rằng năng lực của mình mạnh mẽ thì ông ta mới đưa ra ý kiến. Tức là người biết mình là ai luôn là người thông minh tuyệt đỉnh, có những kẻ tự cho mình là thông minh, luôn can thiệp đưa ra ý kiến cá nhân vào mọi chuyện bọn hắn nhìn thấy, nghe thấy một cách vôi vã thiếu suy nghĩ, những kẻ đó thực tế lại là những người không hiểu biết gì.
Ngô Khảo Ký cũng bái phục Lý Thường Kiệt ở khía cạnh này, những gì Lý Thường Kiệt đầy đủ tri thức, nắm vững tri thức như quân sự tổng quan hay chính trị giao tế thì ông ta không ngần ngại làm thày của Ngô Khảo Ký mà gõ hắn như chó. Nhưng những gì mới mẻ mà Lý Thường Kiệt hiểu không được, hoặc chưa hiểu rõ thì ông ta lại hạ mình học hỏi một cách nghiêm túc hậu bối của mình. Nói tóm lại một người muốn thành đại sự muốn đứng trên vạn người phải như Lý Thái Úy.
Ngô Khảo Ký bắt đầu góp nhặt lại thông tin có được tron tay.
Thứ nhất thuốc nổ đen loại mới này của Tống tuyệt đối không thể là sản phẩm của người thời đại này. Điều này Ngô Khảo Ký chắc chắn.
Là một đối thủ luôn bị Tống rình rập, người Đại Việt chẳng lạ gì với thuốc nổ của người Tống, thậm chí Đại Việt cũng có thuốc nổ chẳng qua là số lượng quá ít. Trong hàng trăm năm giao lưu hòa hảo, cài cắm mật thám, và cũng chừng ấy năm chiến tranh va chạm nhiều lần người Việt đã mò được thuốc nổ của người Tống.
Thực tế thứ này chẳng có gì là bí mật ở Tống cả vì người Tống sử dụng chính phát minh … quan trọng nhất cho ngành quân sự vào…. Hoạt động giải trí. Làm pháo hoa, pháo nổ cho dịp lễ Tết. Chính vì thế dân gian Tống đã từ lâu biết đến việc phối chế “bột nổ, bột cháy” và việc thăm dò thứ này chẳng khó khăn gì với người Đại Việt.
Thời gian gần đây Tống có ứng dụng nhiều loại bột nổ này vào quân sự nhưng hiệu quả không cao. Giá thành lại đắt đỏ, so với các vũ khí khác thì những loại vũ khí do “bột nổ” sơ khai này chỉ làm cho quân địch hoảng sợ là chính, sát thương lại tiểu vô cùng. Dùng một hai lần dọa nạt thì có tác dụng nhưng dùng nhiều không mấy tác dụng. Thêm vào đó việc chế tạo lượng lớn dẫn đến gánh nặng vô cùng cho quốc khố cho nên cả Tống và Đại Việt đều không quá chú ý ứng dụng bột nổ trong quân sự. Phần đa chỉ ứng dụng bột nổ cho vui chơi giải trí xa sỉ phẩm.
Người Tống sau này ứng dụng nhiều các hũ sành lớn nặng nề chứa đầy bột nổ yếu để thủ thành khi bị Mông cổ tấn công, nhưng đó là thời gian của cả vài chục năm về sau. Thời gian này người Tống ứng dụng bột nổ vào quân sự vẫn khá khiêm tốn. . Truyện Tiên Hiệp
Về người Đại Việt thì lại càng khiêm tốn hơn vì họ nhận thấy những thứ hỏa khí này có tiếng mà không có miếng, thà chế thêm một ít cung tre, đào tạo thêm một ít cung thủ thì hiệu quả cao hơn. Điểm quan trọng là Đại Việt không có mỏ diêm tiêu cho nên muốn phát triển bột nổ là không thể.
Chính vì hai đánh giá sai lệch này khiến cho hỏa khí thời này không được quá coi trọng và tỉ lệ phối chế thuốc nổ của Tống- Việt vẫn là chưa chính xác. Phải đến vài trăm năm sau tức là vào thế kỷ 18 thì tỉ lệ vàng của thuốc nổ đen mới được tìm ra sau vạn vạn vạn lần thử nghiệm. Do đó Ngô Khảo Ký chắc chắn loại thuốc nổ gần như tiệm cận tỉ lệ vàng này chỉ có người xuyên việt mới có thể thực hiện được.
Ngô Khảo Ký biết về thành phần thuốc nổ của Tống chứ, hắn phối chế thuốc nổ của mình thì không tìm hiểu thuốc nổ Tống lúc này đâu. Tìm hiểu không khó vì đầy công tượng của Đại Việt cũng biết công thức làm pháo hoa lúc này. Tỉ lệ không quá nhiều nhưng không khó kiếm.
Tống- Việt có 3 loại bột nổ chính.
Loại bột đầu tiên gọi là bột cháy: Loại này được pha chế 65 % diêm tiêu và 35 % lưu huỳnh, Nhưng vì tiền chất nguyên liệu là nhiều tạp chất cho nên ước tính thành phần chính thức sẽ là 49% diêm tiêu, 25% lưu huỳnh, 26% tạp chất hay các oxit kim loại thêm vào khiến cho mầu sắc cháy của cột lửa thay đổi.
Loại thứ hai là bột nổ yếu hay dùng cho lôi đạn siêu to khổng lồ như hũ sành: 50% diêm tiêu, 25% lưu huỳnh, 7% bột than, tất nhiên tạp chất chiếm đến 18% cho nên lực nổ yếu vô cùng. Cho dù một hũ sành 12-13 kg thuốc nổ loại này cũng chưa hẳn mạnh bằng 1kg thuốc nổ đen phối chế đúng tỉ lệ.
Loại thứ ba là bột cháy chậm hay bột phóng dùng để phóng đẩy các vật như pháo hoa, hỏa tiễn: 40% diêm tiêu, 20% lưu huỳnh, 7% bột than, tất nhiên sẽ có tầm 23 % là tạp chất.
Công thức này bàn dân thiên hạ đều rõ. Các nước Đại Việt Phù Tang- Cao Ly đều biết.
Kể từ đó không có lý do nào người Tống có được loại bột nổ kinh khủng như lại lôi đạn người Tống sử dụng ở Khâm Châu và có thể sẽ sử dụng cả ở Liêm Châu hay Ung Châu. Trừ khi cũng có người xuyên như Ngô Khảo Ký.
Mọi đầu mối sau khi tra hỏi về loại thuốc nổ này đều dẫn đến Tô Giám ở Ung Châu lúc này. Cho nên trong lúc mất bình tĩnh Ngô Khảo Ký nghĩ ngay tới việc phải giết Tô Giám. Việc tại sao có nhiều người xuyên đến một vùng gần nhau như vậy thì Ngô Khảo Ký tạm thời chưa có kết luận, hắn cần nhiều manh mối hơn.
Nhưng khi bình tĩnh thì Ngô Khảo Ký có nhiều đắn đo, nếu Tô Giám là một người xuyên thì hắn ắt phải biết rõ kế hoạch đánh Tống của Đại Việt. Nếu như vậy thì Ngô Khảo Ký hắn, Thân Cảnh Phúc, Lý Thường Kiệt có thể dễ dàng tiến đánh Khâm Liêm hai Châu hay không? Vì nên nhớ Tô Giám thân là Lưỡng Quảng Đô Giám quân bị, hắn nếu đã lường trước Đại Việt tấn công lại có lợi khí lựu đạn trong tay thì rõ ràng Đại Việt không chỉ thiệt hại một chút người ở Khâm Châu như vậy.
Ngô Khảo Ký bắt đầu phải sử dụng mọi khiến thức cùng như iq của mình để phân tích từng mẩu nhỏ thông tin, vì điều nầy liên quan đến tồn vong của Đại Việt. Một người xuyên đến Đại Việt chưa chắc đã gây họa diệt tộc to người Hoa, nhưng một người Hoa Hạ xuyên không thì có thể gây họa diệt tộc cho toàn bộ các quốc gia lân bang.
Nên nhớ người TQ tư tưởng cực đoan dân tộc rất khủng khiếp, họ luôn lấy bành trướng nước khác làm vui thú. Ngay cả trong những tiểu thuyết xuyên không của họ cũng lộ rõ điều này. Thanh niên hiện đại cũng như quá khứ của người phương Bắc luôn là vậy và mãi không thay đổi. Có lẽ Đại Việt chưa hắn là mục tiêu hàng đầu của người xuyên không này. Ngô Khảo Ký biết người TQ ghé người Nhật nhất, nếu có kẻ xuyên không ở Hoa hạ thì 100% người Nhật lãnh đủ, sau đó sẽ là người Hồ, Tiên Ti, Mông cổ v.v… sau đó cuối cùng Đại Việt cũng đi đời nhà ma.
Với lý do này Ngô Khảo Ký không thể không cẩn thận tỉ mỉ phân tích tình hình, điều đáng chết là hắn chỉ có thể một mình suy nghĩ mà không được bàn bạc với ai.
Ngô Khảo Ký hết đi lại quanh căn phòng lại ngồi bần thần suy nghĩ, trước mắt hắn là những thứ như tiểu lôi đạn, đại lôi đạn, hai bịch thuốc nổ đen uy lực khác nhau cùng một bản khẩu cung.
Hắn muốn từ những thứ này tìm ra đầu mối, hắn không muốn mình giống như những đưa vô não trẻ trâu vội vàng phán đoán nhận định sự việc.
“ Nếu là Tô Giám đang dùng ngi binh khế mà dụ quân Đại Việt về Ung Châu rồi một mẻ hốt gọn là không đúng..”
“ Thám báo rõ ràng Ung Châu có tăng bị thêm 4 ngàn quân nâng tổng số quân chính quy lên 7 ngàn nhưng vẫn là quá ít so vơi 10 vạn quân Đại Việt … là một người xuyên không không tên nào điên khùng tự đưa mình vào thế nguy hiểm đó. Kể cả có thuốc nổ, súng thần công cũng chưa chắc gì có thể đảm bảo an toàn dưới sức công phá của hàng vạn người như vậy…”
Ngô Khảo Ký tự đặt mình vào địa vị của Tô Giám mà nghĩ. Ngô Khảo Ký dám ở Bố Chính cứng đấu cứng cùng Chiêm vì hắn biết phía sau mình còn Lý Thường Kiệt dẫn quân đến. Trong lịch sử trận này Đại Việt thắng đậm cho nên Ngô Khảo Ký mới dám chơi liều. Nếu không hắn bỏ chạy lâu rồi.
“ Thêm vào đó nữa nếu là kế nghi binh dụ Đại Việt vào để diệt thì quân Tống sẽ không lộ quá sớm vũ khí hủy diệt như lựu đạn….”
Ngô Khảo Ký kết hợp khả năng quân sự kiếp này để suy luận. Hắn sợ mình quyên đi các ý tưởng mà nguệch ngoạc viết lên giấy.
“ Nếu người xuyên là một người bên cạnh Tô Giám…. Thì sao? “ Ngô Khảo Ký viết ra một giả thuyết.
“ Nếu là một người không có thực quyền mà chỉ có thể góp lời khuyên can Tô Giám thì mới có hiện tượng này…. Nếu là người thực quyền như Tô Giám hiểu rõ tương lai thì cách điều binh sẽ có khác..” Ngô Khảo Ký bắt đầu viết thêm suy nghĩ.
“ Cả hai con đường này đều phải điều tra…. Tô Giám phải chết, nhưng người bên cạnh hắn phải điều tra hết và tìm ra chân tướng… Tức là phải bắt sống Tô Giám và tiến hành tra khảo bằng thuốc phiện…” Ngô Khảo Ký cắn răng khoanh một khoanh đỏ.
Khôn cần biết Tô Giám là người xuyên hay không nhưng bắt buộc phải bắt sống người này từ đó khai thác đầu mối sau đó lần theo. Nếu Tô Giám chết thì mọi đầu mối sẽ bị bịt chặt.
Còn về công thức thuốc súng đen lộ hay chưa thì Ngô Khảo Ký sau khi bình tĩnh lại thì không quá lo lắng. Là một người xuyên hắn thừa biết thứ này không dễ gì giao cho người khác, có thể giao thành phẩm nhưng muốn để giao ra công thức là điều khó khăn. Đơn giản mà suy nghĩ, nếu ngươi giao công thức cho triều đình, thì đây là đại sát khí, triều đình chỉ để cho thân tín nắm giữ và sản xuất, nói đúng hơn là hoàng gia người năm giữ. Nếu một phe nào đó biết được công thức này kết quả đó chỉ là không sớm hay muộn sẽ bị bịt đầu mối.
Đây cũng chính là việc Ngô Khảo Ký làm, trăm phương ngàn kế giữ bí mật về thuốc nổ, thời gian đầu hắn còn tự mình phối chế, về sau chỉ có 3 người hắn tin tưởng nhất để phối chế tỉ lệ vàng, sau đó thứ bột đã được trộn lẫn này mới được đưa đi trộn kĩ cùng nghiền nhỏ. Đây là cách Ngô Khảo Ký dùng để giữ bí mật thuốc nổ. Hắn đã cung cấp cho Đại Việt một lượng lớn nhưng đều là thông qua tay người “ Châu Âu”. Ngô Khảo Ký không muốn hoàng gia nhớ thương hắn rồi một ngày đẹp trời có 3 vạn thiên tử binh trinh phạt Tân Bình Lộ.
Bản thân Ngô Khảo Ký là vậy thì hắn cũng nghĩ người khác như vậy thôi. Chỉ cần là người phối chế tỉ lệ. lén lút vứt đi một ít bột than gỗ, hay lưu huỳnh thì bố ai có thể đoán được tỉ lệ pha trộn là bao nhiêu. Đơn giản hiệu quả mà mấy thằng vô não không bao giờ nghĩ đến.
Tất nhiên Ngô Khảo Ký quá khinh thường sự vô não của Tống Kiệt, thằng cờ hó này đã nôn ra công thức cho họ Vương, mặc dù là 65% KNO3, 25% lưu huỳnh cùng 1% than củi nhưng thứ chết tiệt này đã có uy lực đến 7 phần công thức vàng rồi. Nói chung Tống Kiệt vẫn dấu một tay nhưng vẫn còn quá non so với Ngô Khảo Ký trong chuyện giữ bí mật.
Nhưng Ngô Khảo Ký đúng một điều Tống Kiệt sau khi vấp thì khôn ra, hắn lần này cũng nôn ra công thức 65% KNO3, 25% lưu huỳnh cùng 1% than củi nhưng là tự tay hắn phối các thành phần và các thợ thủ công chỉ là người cung cấp nguyên liệu đầu vào cùng gia công phần cuối. Chưa một ai biết được công thức này.
“ Thứ lựu đạn này quá nặng cùng khó sử dụng… xem ra người này không có mấy kiến thức quân sự…” Ngô Khảo Ký vân về trái lựu đạn tròn vo trong tay. Nhưng ánh mắt hắn bỗng sáng lên….
“ Thứ này tuyệt”….. Ngô Khảo Ký cười lớn…..
Tuy rằng vẫn chưa nắm được hoàn toàn thế cục nhưng Ngô Khảo Ký đã nắm được các bước cần đi tiếp theo ra sao. Phải bắt sống bằng được Tô Giám, trước khi giết tên này phải bắt hắn khai ra mọi đầu mối.
Ngô Khảo Ký nhấc bút như múa, viết một phong thư cấp tốc gửi về Khâm Châu.
Không phải Ngô Khảo Ký không muốn về Khâm Châu vây Ung Châu ngay lập tức mà vì nếu Tô Giám là người xuyên, hắn muốn chạy thì Ngô Khảo Ký đến nơi cũng chưa hẳn đã kịp.
Cho nên vẫn phải bình tĩnh đi từng bước, phải đánh hạ Liêm Châu và thăm dò thực hư của thứ lựu đạn trong tay quân Tống. Vô não vội vàng phán đoán, vội vã nhận định, không thu thập đủ thông tin mà phán bừa một cách ấu trĩ chỉ có thể hỏng việc. Bài học ở việc phòng thủ Bố Chính vẫn hiển hiện, bài học gửi thư dâng triều đình về công – thương tầng lớp còn đó. Nông nóng lộ ra Ngọc Lộ Tửu, vội vã kết minh Lê gia ở Nghệ An. Mọi bài học đều phải trả giá bằng nhiều thời gian và công sức của Ngô gia ở Long thành giúp đỡ. Nếu không thì Ngô Khảo Ký liệu có thể ung dung tồn tại đến lúc này. Ngô Khảo Ký hắn đã trưởng thành, chí ít nhất là đã biết bình tĩnh dành thời gian suy nghĩ một chuyện thật thấu đáo.